Chưởng này của Phương Nhạc Chí vỗ mạnh vào ngực Vũ La, một luồng hào quang màu xanh nhạt quét qua toàn thân Vũ La, bao phủ toàn thân hắn vào trong.
Hào quang màu xanh nhạt kia chợt vỡ nát kêu răng rắc, Vũ La vẫn bình yên vô sự phủi áo mình:
- Cần gì như vậy, ta biết Băng Long chân khí của Thiên Kình môn ngươi không phải tầm thường, không thi triển ra ngươi sẽ không cam lòng. Mau mau động thủ đi, để cho ta biết một chút uy lực chân chính của Băng Long chân khí.
Phương Nhạc Chí lui về phía sau một chút:
- Được, hãy xem đây.
Một tay y giơ lên giữa không trung, tay còn lại triệu tập linh nguyên toàn thân, một hư ảnh Thái Cực đồ xuất hiện trên không lay động vài cái, một đạo băng sương theo tay y xuất hiện. Đạo băng sương rất nhanh đã hóa thành một con băng long, trong lúc bay lượn kêu lên răng rắc, ngay cả bọn Lưu Thư Lương bên ngoài vài chục trượng cũng cảm thấy nhiệt độ đột ngột giảm xuống không ít.
- Băng Long Phá!
Phương Nhạc Chí quát to một tiếng, một bước vượt qua khoảng cách mấy trượng, một chưởng vỗ vào giữa ngực Vũ La.
Một thanh âm kỳ quái vang lên trên thân thể Vũ La, Bạc trưởng lão bên cạnh Lưu Thư Lương chợt biến sắc:
- Không đúng, đây không phải là Băng Long chân khí, thủ đoạn thật là ác độc!
Tào Long Báo cũng hết sức bất ngờ:
- Không phải là Băng Long chân khí ư, vậy là cái gì?
Bạc trưởng lão lắc đầu nói:
- Có chút kỳ quái, lực lượng thuộc tính vẫn là Băng Long chân khí, nhưng pháp môn này. . . thật là ác độc, chuyên phá các loại linh nguyên hộ thân!
Lão vừa dứt lời, những người có mặt tại trường cũng biến sắc, rõ ràng là Phương Nhạc Chí ám toán Vũ La.
Vũ La không phải là đệ tử bình thường, đây chính là con rể Chu Thanh Giang, nếu Vũ La có chuyện gì xảy ra, chuyện này sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tào Long Báo là người đầu tiên xông về phía trước:
- Vũ Đại nhân. . .
Vũ La chợt khoát tay, ý bảo mọi người không được phép xông lên. Hắn cúi đầu nhìn lại, trên gương mặt mới vừa rồi xem ra còn hết sức thật thà của Phương Nhạc Chí, lúc này hiện lên một nụ cười xảo trá. Bàn tay y đặt trên ngực Vũ La, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Vũ La hiểu ra rất nhanh, có lẽ tên này đã âm mưu với mình ngay từ đầu, vẻ tuyệt vọng, trút hết tâm trạng ban đầu cũng chỉ là giả vờ.
Hắn điềm đạm nói:
- Ngươi biểu diễn quá thật.
Phương Nhạc Chí dương dương đắc ý, mắt thấy sắp sửa giết được Vũ La danh dương thiên hạ, hưng phấn tới nỗi hơi run rẩy, không nhịn được nói:
- Cảm tạ đã khen, vì một chưởng này, ta đã ẩn nhẫn rất lâu.
- Chuyện này cũng phải trách ngươi, vì ngươi thích hứng chịu công kích của người khác. Nếu không phải trước đó ngươi làm như vậy với Triệu Dực Tông, ta cũng sẽ không nghĩ tới biện pháp này.
Vũ La gật đầu:
- Chiêu này gọi là gì?
- Chỉ Tiên Châm. Đặc biệt bài trừ các loại linh nguyên hộ thân, phối hợp với Băng Long chân khí của Thiên Kình môn ta chính là thiên hạ nhất tuyệt. Ta có thể khẳng định chắc chắn rằng không có loại linh nguyên hộ thân nào có thể chịu được một chiêu này.
Vũ La gật đầu:
- Ngươi nói không sai, không có loại linh nguyên hộ thân nào có thể chịu được. Ta cũng đã nói, chuyện của Đông Hồ địa cung sẽ giải quyết trong Đông Hồ địa cung.
Hắn vừa nói vừa vung chưởng vỗ vào trán Phương Nhạc Chí.
Một tiếng bốp nho nhỏ vang lên, một chưởng nhìn qua như không có chút sức lực nào, thế nhưng đã đánh cho nắp sọ của Phương Nhạc Chí lún xuống. Đôi tròng mắt y bắn ra ngoài như hai hạt châu, máu óc bắn tung tóe đầy đất, thê thảm không nỡ nhìn.
- A. . .
Mọi người tỏ ra hết sức bất ngờ, rõ ràng Vũ La đã bị ám toán, vì sao còn có thể phát ra một đòn đáng sợ như vậy?
Nguyên hồn Phương Nhạc Chí hét thảm một tiếng từ trên đỉnh đầu bay ra:
- Có chuyện gì vậy, không thể nào. . . Hẳn ngươi đã chết đi mới phải. . .
Vũ La lắc đầu nói:
- Ngươi thân mang công pháp thần kỳ bậc này, lại nhìn thấy ta tỷ võ cùng Triệu Dực Tông nên mới sinh ra lòng dạ ác độc như vậy. Đáng tiếc chính là ngươi không biết tính tình ta, nếu ngươi không hèn hạ bỉ ổi, cố ý biểu diễn dẫn dụ ta mắc câu như vậy, mà nói với ta thẳng thắn rõ ràng, ta cũng sẽ cho ngươi thử đánh ta một chưởng thử một chút. Bất quá nếu là như vậy, ta cũng sẽ không giết ngươi. Nhưng hiện tại. . .
Hắn giơ tay lên năm ngón tay thành hình ưng trảo, Vu lực màu vàng sẫm hóa thành một vòng xoáy màu đen, nháy mắt hút nguyên hồn Phương Nhạc Chí vào trong đó, trong khoảnh khắc đã tan biến.
Vũ La đẩy thi thể Phương Nhạc Chí ra, phủi phủi ngực áo của mình, quả nhiên trên ngực áo hắn có một cái lỗ nhỏ.
Hai lần hắn lên lôi đài đã đánh chết hai người, lần này hắn từ trên đi xuống, mọi người cũng không nhịn được rùng mình một cái, tự động tránh ra cho hắn một con đường.
Vũ La đi xuống, ánh mắt quét nhìn hai người Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ một cái. Chỉ Tiên Châm của Phương Nhạc Chí không giống như là công pháp của Thiên Kình môn, nhất định sau lưng có người đã động tay chân.
Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ nhìn thoáng qua lẫn nhau, ai nấy có chút nghi hoặc: chẳng lẽ là y an bài?
Sau trận tỷ võ này cũng chỉ còn lại có năm tên đệ tử: Vũ La, Mạnh Liên Ân, Thương Điệp Lệ, Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ. Kết quả này đã vượt xa khỏi dự đoán của mọi người, trong nhóm của Vũ La lại có tới ba người, hơn nữa nếu không phải là vì Vương Cầm Hổ thiếu may mắn, bắt thăm trúng Thương Điệp Lệ, rốt cục tình huống thế nào cũng chưa biết được.
Theo như trước đây, đến giai đoạn này hẳn chỉ còn lại ba tên đệ tử.
Ba người cùng nhau tiến vào tầng mê cung thứ ba, hai người ra sau tỷ võ với nhau chọn ra người thắng, người ấy lại khiêu chiến với người ra đầu tiên, người chiến thắng chính là quán quân. Những người còn lại dựa theo thành tích thăm dò mê cung và tỷ võ mà phân định thứ hạng.
Lưu Thư Lương mời Tào Long Báo và Bạc trưởng lão cùng nhau thương nghị tỉ mỉ một phen, rốt cục quyết định tiếp tục tỷ võ.
Năm người tiếp tục rút thăm, bất quá đến lúc này rồi không còn đơn giản là đối chiến như trước nữa. Nếu vẫn tiếp tục đối chiến, sẽ có một người không đánh, như vậy sẽ hết sức bất công.
Kết quả của ba vị đại lão thương nghị là: quyết đấu vòng tròn.
Mỗi người đều phải gặp bốn đối thủ còn lại, dựa theo kết quả cuối cùng chiến thắng được mấy trận mà phân thứ hạng, hai người cuối cùng bị loại.
Kết quả như vậy ra ngoài dự liệu của mọi người, bất quá nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có như vậy là công bằng nhất, mọi người cũng không có ý kiến gì. Hiện tại không còn sớm nữa, Lưu Thư Lương cho mọi người nghỉ ngơi, ngày mai sẽ bắt đầu tranh tài.
Thi đấu vòng tròn như vậy, mỗi người phải đánh bốn trận, tổng cộng là mười trận. Tỷ đấu với cường độ cao như vậy tập trung trong một ngày, e rằng ngoài Vũ La ra, những người khác sẽ không chịu nổi, cho nên Lưu Thư Lương quyết định thời gian tỷ võ là hai ngày.
Sắp sửa ác chiến, đến tối bốn người Vũ La chỉ ăn mà không uống rượu, sau đó mạnh ai nấy tản đi. Vương Cầm Hổ không còn gánh nặng, một mực đuổi theo Thương Điệp Lệ:
- A Điệp, nàng có chuyện gì cần ta hỗ trợ hay không? Bất kể chuyện gì, cứ giao hết cho ta là được, nàng cứ việc chuyên tâm ứng phó tỷ võ. . .
Khiến cho Thương Điệp Lệ có hơi phiền não trong hạnh phúc.
Vũ La tiễn mọi người đi, kéo cánh cửa đá che thạch thất lại, sau đó bố trí phong ấn, thả hai con rùa ra, lúc này mới yên lòng nắm chặt Thần Huyết Thạch bắt đầu tu luyện.
Trong một gian thạch thất khác, Quách Lãnh Nguyệt ngồi trong lòng Tống Hiểu Vũ, lộ vẻ tức giận nói:
- Cổ Phượng Ca quả thật là tên ngụy quân tử, thật sự không thể nhìn ra y lại là người như vậy. Chỉ Tiên Châm kia quá mức ác độc!
Phương Nhạc Chí không phải là do hai người bọn họ an bài, vậy cũng chỉ có Cổ Phượng Ca làm. Quách Lãnh Nguyệt có cảm giác mình cũng bị Cổ Phượng Ca lừa, không nhìn ra y lại là người như vậy.
Tay Tống Hiểu Vũ vuốt ve bên trong vạt áo nàng, lạnh nhạt nói:
- Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, vốn trước đây ta còn có chút lòng tin có thể đối phó Cổ Phượng Ca, nhưng hiện tại xem ra y lại giảo hoạt như vậy, cũng khó mà đối phó.
Quách Lãnh Nguyệt uốn éo thân thể trong lòng y:
- Ngươi đoán xem trận đầu tỷ võ ngày mai sẽ là ai đánh với ai?