Lệnh Hồ Tiểu Tiểu lấy trong không gian trữ vật của mình ra một vật, đưa tới trước mặt Lương Mạt Vũ:
- Xin tiên sinh hãy xem cái này trước đã
Đây là một chiếc giới chỉ tiên ngọc, Lương Mạt Vũ không thèm cầm lấy, mí mắt y đã hạ xuống một nửa, hiển nhiên không có gì hứng thú.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu vội vàng nói:
- Đây là một trăm năm mươi vạn tiên ngọc!
Không thể không nói Lệnh Hồ Tiểu Tiểu thật đúng là có tiền. Theo lời nàng nói trước đây đã bị người lừa gạt nhiều lần, không ngờ hiện tại còn có thể dễ dàng xuất ra một trăm năm mươi vạn tiên ngọc.
Tiêu chuẩn “không có tiền” của vị cô nương này quá thật khác xa người bình thường.
- Vậy thì đã sao?
Lương Mạt Vũ vừa dứt lời đã hoàn toàn nhắm mất.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu nóng nảy:
- Tiên sinh, đây chính là tiền đặt cọc, chỉ cần ngài trợ giúp ta tìm được thứ ta muốn, sau khi trở lại Cửu Giới Tinh Hà, ta sẽ trả thêm một ngàn vạn tiên ngọc!
Cái giá này cho dù là Tiên Nhân nhất phẩm thượng cũng cảm thấy động lòng.
Đáng tiếc nàng gặp phải Lương Mạt Vũ, y căn bản không để ý tới nàng, tiên ngọc có ích lợi gì, y có rất nhiều. Nhưng bao nhiêu tiên ngọc mới có thể làm cho y phá bỏ giới hạn của mình? Không có khả năng. Y đã thử qua rất nhiều phương pháp, tất cả đều là thất bại. Nếu không phải Vũ La thật sự làm cho y thấy được một tia hy vọng, y cũng đã không theo Vũ La đi lần này.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu cắn răng một cái:
- Tiên sinh, nếu ngài chịu trợ giúp ta, ngài sẽ thu hoạch được tình hữu nghị của Thanh Khâu tiên tộc. . .
Lương Mạt Vũ không kiên nhẫn:
- Nàng họ kép Lệnh Hồ, không phải là linh hồ sao? Nàng lại là Yêu Tiên, nàng nghĩ rằng ta còn không đoán được nàng là tộc nhân Thanh Khâu tiên tộc hay sao?
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu há hốc mồm.
Lương Mạt Vũ nhìn thoáng qua Vũ La:
- Nàng đừng làm phiền ta, đội ngũ này là do hắn làm chủ.
- Hắn ư?
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu ngạc nhiên, lúc trước Vũ La không chút khách sáo từ chối nàng, trong lòng Lệnh Hồ Tiểu Tiểu còn có chút khinh thường. Cao ngạo gì chứ, làm như ngươi là lão Đại của đội ngũ này không bằng. . .
Không ngờ rằng hắn thật đúng là lão Đại!
Chỉ là làm sao Lệnh Hồ Tiểu Tiểu cũng không hiểu được, một tên thân thể phàm tục như vậy, làm sao có thể thống lĩnh một vị Tiên Nhân nhị phẩm thượng?
Nếu nàng biết được thân phận Lương Mạt Vũ, chắc chắn sẽ càng thêm kinh ngạc.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu đứng trước mặt y còn hơi do dự, Lương Mạt Vũ đã không kiên nhẫn thúc giục:
- Mau đi qua đó đi, nói với ta cũng bằng vô dụng.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu tỏ ra bất đắc dĩ, vừa đi về phía Vũ La vừa tính toán trong lòng, phải làm sao mới thuyết phục được vị lão Đại này.
Cảm giác được Lệnh Hồ Tiểu Tiểu đi tới, Vũ La mở mắt ra, mỉm cười:
- Trước tiên là nói ta nghe thử, rốt cục nàng muốn làm gì.
Trong lòng Lệnh Hồ Tiểu Tiểu có hơi bồn chồn, nhưng vẫn nói:
- Ta muốn tìm một món đồ, chỉ cần các ngươi giúp ta tìm được, ta có thể trả cho các ngươi một ngàn vạn tiên ngọc, hơn nữa, các ngươi còn đạt được tình hữu nghị của Thanh Khâu tiên tộc!
Vũ La mặt không đổi sắc hỏi:
- Tìm cái gì vậy?
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu chỉ lắc lắc đầu, cũng không nói lời nào.
Vũ La nhắm hai mắt lại:
- Mục đích chúng ta tới đây còn chưa đạt được, sẽ không nhúng tay vào chuyện khác. Nếu nàng muốn đi, cứ việc đi thoải mái, Nếu nàng muốn ở lại, vậy phải tuân theo quy củ của chúng ta. Danh tiếng Thanh Khâu tiên tộc ở nơi này cũng không thể bảo đảm được an toàn của nàng.
- Nếu ngươi cảm thấy giá này không đủ, ta còn có thể tăng thêm!
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu hung hăng cắn răng một cái:
- Tăng lên gấp đôi, hai ngàn vạn, sao hả?
Vũ La không nói, dường như không nghe thấy gì vậy.
Vũ La vẫn không đáp lại, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu suy sụp thở dài, ủ rũ bỏ đi.
Nàng không chịu nói ra rốt cuộc muốn tìm cái gì, mà không chịu tìm lời nói dối để lừa gạt Vũ La, ngược lại đã làm cho Vũ La đánh giá nàng cao hơn một chút. Nhưng bất kể thế nào, Vũ La cũng sẽ không vì mấy ngàn vạn tiên ngọc mà đi trợ giúp nàng, bỏ qua việc tìm thiên địa Linh Vật của mình.
Đã trải qua chuyện Nhan Thế Hổ, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu cũng biết lòng người hiểm ác. Nàng nhìn ra được bọn Vũ La có thể coi là “lương thiện”, cho nên vô cùng ngoan ngoãn ở lại, lòng thầm tính toán, chờ sau khi bọn Vũ La xử lý xong chuyện của họ, mình sẽ lên tiếng nhờ vả, ba ngàn vạn tiên ngọc, ai mà không động tâm?
Nhưng nàng không ngờ rằng chờ lần này tới gần hai tháng.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu gần muốn phát điên.
Từ lúc bọn Vũ La tiến vào Ngự Xạ Tinh đến bây giờ, đã ước chừng ba tháng. Tất cả địa điểm khả nghi đều đã tra xét qua, những nơi chân chính đáng để Vũ La đích thân tới một chuyến cũng không nhiều, cũng chỉ có mười hai chỗ.
Sáng hôm ấy, mọi người chuẩn bị xuất phát, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Hôm nay các ngươi đều đi ra ngoài cả sao?
Lăng Hổ Quy gật gật đầu:
- Nàng có đi hay không?
Cho dù là phát hiện thiên địa Linh Vật, bị Lệnh Hồ Tiểu Tiểu biết cũng không có gì to tát. Vũ La cũng không úy kỵ Thanh Khâu tiên tộc, mặc dù Thanh Khâu tiên tộc thực lực hùng mạnh thật.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu nhìn lại sơn động thật lớn, tưởng tượng cảnh một mình mình ở lại chỗ này, vội vàng gật gật đầu:
- Ta cũng đi.
Tất cả mọi người đều là Tiên Nhân, riêng Vũ La tốt xấu gì cũng được tính là một nửa Tiên Nhân. Phi hành trên tinh cầu cũng không cần sử dụng thuyền, tốc độ của mọi người không chậm, bay dọc đường chợt Hoàng Hầu nói với Vũ La:
- Tiên sinh ngài xem, đây là lộ tuyến chúng ta đặt ra.
Y xòe tay ra, trên tay có một đám điểm sáng li ti, bị một tia sáng màu đỏ như sợi chỉ xuyên qua.
Đây là chu vi của cả Ngự Xạ Tinh, mười hai điểm sáng đại biểu cho mười hai địa điểm phải đi điều tra, tia sáng màu đỏ là hành trình lần này bọn họ phải đi qua.
Từ chi tiết có thể nhìn ra Hoàng Hầu đã hết sức cố gắng dụng tâm, gần như không có con đường nào phải đi qua lần thứ hai. Lần này xuất phát đã bỏ mặc doanh địa, nếu vẫn không tìm thấy món thiên địa Linh Vật kia, Vũ La cũng cũng chỉ có thể đi về trước mới có thể quyết định.
Mất hơn hai canh giờ, mọi người chạy tới địa điểm thứ nhất, từ xa đã thấy mặt nước rất rộng, rong rêu nổi lềnh bềnh thành từng mảng lớn. Thỉnh thoảng có từng bầy chim nước đủ các màu sắc từ trong bụi cỏ bay lên, xinh đẹp vô cùng.
Gió mát mang theo hơi nước thổi ập vào mặt mọi người, tạo ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Lục Giới chỉ về phía trước nói:
- Tiên sinh, đây là Đại Hoang Thần Trạch.
Đại Hoang Thần Trạch, diện tích rộng lớn mênh mông, chính là một địa điểm thần bí nhất trên cả Ngự Xạ Tinh. Địa phương này là do bọn Hoàng Hầu tra xét, tới nơi này rồi, bọn họ lập tức chủ động tiến lên:
- Tiên sinh, nơi này đại đa số các địa điểm đều không có gì khả nghi, chỉ có mảnh đất trung tâm có chút kỳ quái.
Vũ La gật đầu:
- Ngươi dẫn đường đi, chúng ta tới đó xem thử.
Cảnh sắc Đại Hoang Thần Trạch tuyệt đẹp, Vũ La thấy đám chim nước kia không khỏi chảy nước dãi ròng ròng, thầm nghĩ nếu có Hướng Cuồng Ngôn ở đây, chắc chắn sẽ được đánh chén một bữa ngon lành.
Tuy nhiên mọi người không phải đến đây du ngoạn, không có lòng dạ nào thưởng thức những thứ này, nhanh chóng bỏ qua, vượt qua mặt nước bay thẳng về phía mảnh đất trung tâm. Trung tâm Đại Hoang Thần Trạch nước sâu hơn trượng, sâu hơn bên ngoài rất nhiều. Hơn nữa gần như không thấy bèo, rong, đừng nói là chim nước, ngay cả dưới nước cũng không thấy một con cá nhỏ.
Trên một mặt nước yên tĩnh như vậy không ngờ lại xuất hiện một hòn đảo đơn độc.
Hòn đảo này có diện tích không nhỏ, có thể so với một trấn nhỏ.
Mà trên hòn đảo đơn độc này lại có ba thạch phong thật lớn đứng sừng sững. Thạch phong cao tới sáu trăm trượng, cực kỳ hiểm trở, ba ngọn thạch phong đã chiếm hơn phân nửa diện tích hòn đảo đơn độc, trên đảo gần như không có nơi nào là đất bằng.
Mà chuyện khiến cho người ta lấy làm kỳ chính là ba ngọn thạch phong này cũng không phải là thẳng đứng từ trên xuống dưới, mà cùng nghiêng về một phía. Vũ La nhìn thấy ba ngọn thạch phong kia trước tiên, không nhịn được khẽ cau mày.