Đây là đạo lý mà các cự thú đại dương có thể dựa vào để hoành hành. Vóc dáng bọn chúng khổng lồ khó lòng tưởng tượng, bất cứ sinh linh nào đối mật với chênh lệch hình thể quá lớn như vậy, nhất định sẽ phải chịu áp lực tâm lý rất lớn.
Nhưng Vũ La mật không đổi sắc, thần kiếm trong tay liên tiếp xuất ra những đóa kiếm hoa, thình lình run lên, sau đó là kiếm quang đầy trời giáng xuống.
Tất cả những sợi râu xâm nhập vào một phạm vi nhất định trước mật Vũ La, dưới thần kiếm Thiên Tinh đều bị chặt đứt. Máu tươi bay tung tóe đầy trời, rùng rợn mà xinh đẹp.
Tay trái Vũ La vung lên, mang theo một luồng lửa đánh mạnh vào một sợi râu.
Một tiếng bình trầm đục vang lên, Vũ La khẽ hự một tiếng, bay ngược ra sau hàng chục trượng mới dừng lại được. Mà sợi râu của quái vật thê thảm hơn nhiều, một luồng lửa chạy dài từ điểm va chạm ngược trở xuống, phá hủy dọc đường đi, đốt cháy sợi râu quái vật thành than, sau đó nổ tung, hoa lửa màu vàng cùng tro than tung bay lả tả.
Quái vật rống lên đau đớn trên mặt biển, thân hình nó quẫy mạnh làm cho một lượng nước biển rất lớn bay lên không. Quái vật đang trong cơn giận dữ, thình lình thân hình bay lên khỏi mặt biển, mấy trăm sợi râu hung hăng đánh úp về phía Vũ La. Đồng thời quái vật há to miệng, một vòi nước màu đen bắn về phía Vũ La.
Vũ La lui vài chục trượng, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Tuy rằng hắn chưa từng tới Thần Hoang hải lần nào, nhưng từng đi qua những vùng biển khác, cũng có hiểu biết đôi chút về những loài quái vật biển khơi. Thông thường những quái vật biển khơi này đều mang huyết mạch Thần Thú, tỷ như huyết mạch của những Thần Thú lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, đó chính là lực lượng sở trường của chúng.
Cho nên nói lực lượng của quái vật này hùng mạnh, Vũ La cũng không cảm thấy bất ngờ. Hắn chỉ thấy bất ngờ vì lực lượng của quái vật này hùng mạnh quá mức tưởng tượng.
Chỉ là một sợi râu cũng có thể đầy lui hắn vài chục trượng.
Quái vật này có mấy trăm sợi râu như vậy, hơn nữa lực công kích của râu xem ra không bằng cái miệng khổng lồ của nó.
Vũ La còn chưa hiểu là chuyện gì, đòn công kích của quái vật đã tới.
Vũ La vung thần kiếm Thiên Tinh lên, chém vài nhát khiến cho những sợi râu kia không dám tới gần, nhưng luồng nước đen kia lại không dễ đối phó. Dù còn cách thật xa, Vũ La đã ngửi thấy mùi tanh tưởi, hiển nhiên trong nước có chứa kịch độc.
Nước độc như vậy rất khó đối phó, bởi vì một khi tản ra, nó sẽ bay lả tả đầy trời, ngay cả kẻ công kích cũng không biết đường né tránh.
Vũ La lui lại liên tục hàng chục trượng, Kỳ Lân Tý phun lửa bừng bừng, va chạm nước độc kêu lên xèo xèo, mới ngăn cản được nước độc không cho chạm vào thân thể.
Quái vật nọ được thế không tha, cái đuôi khổng lồ mạnh mẽ của nó quẫy mạnh trên mặt biển, chống đỡ cả thân hình dựng đứng trên mặt biển. Cái miệng to tướng của nó đuổi theo Vũ La ráo riết một hồi, thỉnh thoảng phun ra một ngụm nước độc khiến cho Vũ La bối rối tay chân.
Mắt thấy chiến cục càng ngày càng bất lợi đối với Vũ La, trong đôi mắt tam giác của quái vật tràn ngập khoái cảm điên cuồng hiếu sát.
Mấy trăm sợi râu bao vây tiêu diệt, quái vật há miệng ngang trời, ngăn cản gần nửa đường lui của Vũ La, sau đó thình lình phun ra một ngụm nước độc.
Lần này ngụm nước độc của quái vật không thu lại thành một luồng như những lần trước, mà là phun vãi đầy trời. Chỉ cần Vũ La sơ ý một chút, ắt sẽ dính phải nước độc.
Quái vật cũng vô cùng giảo hoạt, nhẫn nhịn đã lâu chính là vì một đòn này. Lúc trước nó toàn phun ra nước độc thành vòi, chỉ là vì muốn ru ngũ Vũ La.
Nhưng nó thật không ngờ, Vũ La bỗng nhiên cười quát một tiếng:
- Bích Ngọc Đằng!
Một luồng lục quang thình lình bay ra, lần này Vũ La phóng xuất Bích Ngọc Đằng từ trong Thiên Phủ Chi Quốc bay ra. Luồng lục quang kia thoáng chuyển, chỉ thấy dây leo mịt trời. Bàn thể của Bích Ngọc Đằng vốn không kém gì quái vật đại dương này, rất dễ dàng ngăn lại toàn bộ nước độc.
Vũ La cười lạnh một tiếng:
- Muốn chơi độc với ta ư? Vốn muốn giết ngươi còn phải tốn chút công phu, hiện tại phải đa tạ ngươi, đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bích Ngọc Đằng vô cùng nhanh chóng, vô số dây leo chui vào miệng quái vật. Quái vật định phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng bị Bích Ngọc Đằng chẹn ngang cổ họng.
Nó chợt nổi hung, thình lình cắn mạnh một cái. Những tiếng phựt phựt vang lên, hàng chục dây Bích Ngọc Đằng bị nó cắn nát. Nhưng Bích Ngọc Đằng thật sự quá nhiều, tổn thất này không đáng kể chút nào, vẫn còn hàng trăm dây Bích Ngọc Đằng chui vào miệng nó. Càng ngày càng nhiều dây Bích Ngọc Đằng tiếp tục chui vào.
Quái vật biết đây là thời khắc sinh tử tồn vong, đôi mắt đỏ ngầu chợt lóe hung quang,liều mạng ngậm miệng lại. Nhưng Bích Ngọc Đằng càng ngày càng nhiều, tuy rằng nó không ngừng cắn đứt hàng chục dây, lại có hàng trăm dây khác tiếp tục chui vào.
Miệng của quái vật càng ngày càng rộng ra, rốt cục toàn bộ Bích Ngọc Đằng chui vào bụng quái vật. Cái miệng khổng lồ của nó đột nhiên khép kín, phát ra một tiếng nổ ầm.
Quái vật sửng sốt một chút, như chết đứng trên mặt biển, mấy trăm sợi râu của nó lập tức không còn sức lực, mềm rủ xuống cùng lúc.
Sau một lúc, trong cặp mắt đỏ ngầu của nó tràn ngập thần sắc đau đớn, lóe lên một cái, dần dần trở nên ảm đạm.
Từng sợi dây leo xanh biếc từ dưới da quái vật đâm ra, trông nó lúc này giống như một con nhím màu lục khổng lồ.
Lần này Bích Ngọc Đằng còn mang theo huyết sắc cự tháp, miệng vết thương quái vật không chảy ra một giọt máu nào, tất cả máu của nó đã bị huyết sắc cự tháp hút hết.
Một lần hấp thu được nhiều tinh huyết như vậy, dường như huyết sắc cự tháp thỏa mãn vô cùng, không chút phản kháng. Mặc cho Bích Ngọc Đằng mang nó rời khỏi thân thể quái vật, chậm rãi trở về trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Gốc dây leo chui sâu xuống đất, Bích Ngọc Đằng khôi phục bộ dạng xinh đẹp vô hại như trước, ngoan ngoãn ở trong Thiên Phủ Chi Quốc. Giữa cành lá xanh biếc mơ hồ lộ ra một vệt màu đỏ máu.
Rầm. . . thi thể quái vật rơi vào lòng biển, bọt nước tung bay đầy trời.
Vũ La thu lại Kỳ Lân Tý, nhưng không thu thần kiếm Thiên Tinh. Hắn bay vọt xuống biển, vung kiếm chặt đầu quái vật.
Kiếm quang vừa qua, đầu quái vật đứt ra, quả nhiên bên trong có một viên thú đan to bằng trẻ sơ sinh, tự nhiên Vũ La thu lấy không chút khách sáo.
Quái vật hải dương này có huyết mạch viễn cổ, tuy rằng cấp bậc của viên thú đan này không thấp, nhưng phẩm chất bình thường, bất quá dù sao cũng là một viên thú đan cao cấp.
Sau khi thu lấy thú đan, Vũ La cũng chưa chịu ngừng tay. Thủy chung hắn vẫn cảm thấy hàng chục dặm, đừng nói Bán Yêu tộc, cho dù là quái vật khác cũng không dám khinh suất lui tới, các nàng ở nơi đây sẽ được an toàn.
Vũ La vung tay, thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện. Sau khi trải qua sử dụng nhiều lần, dường như thần kiếm Thiên Tinh có chút quen thuộc với Vũ La. Tuy rằng lực lượng của hắn vẫn không đủ để khống chế hoàn toàn thanh thần kiếm này, nhưng đã không còn xuất hiện tình huống lực lượng thần kiếm làm cho lòng bàn tay hắn cháy rụi như trước nữa. Tối đa cũng chỉ là sau khi sử dụng xong, lòng bàn tay còn lưu lại một dấu ấn.
Thần kiếm trong tay phải Vũ La đang chỉ chênh chếch xuống dưới.
Tay trái Vũ La ngửa ra, một tia lửa từ lòng bàn tay bùng lên, nhanh chóng lan tràn, rất nhanh cả cánh tay trái Vũ La toàn là lửa cháy bừng bừng.
Trong ánh lửa màu vàng nhạt, có thể thấy được rõ ràng cả cánh tay trái của Vũ La, dường như mỗi một sợi lông cũng được tôi luyện trong lửa trở thành cứng như kim thép.
Rào. . . mấy trăm cột nước thình lình phun lên trên mặt biển, mục tiêu của chúng đồng thời nhằm về phía Vũ La. Khi chúng bắn tới gần Vũ La lại nổ tung, bọt nước bay tung tóe, mấy trăm sợi râu màu đen bắn ra như những con độc xà, cùng nhau đánh về phía Vũ La.
Mấy trăm sợi râu tụ tập lại một chỗ, từ xa nhìn lại giống như có một bức tường lớn dựng thẳng trước mật Vũ La. Nếu so ra, Vũ La như một con mèo đang đối mật một con voi lớn, truyền ra một đạo ý niệm:
- Phát hiện Thần Tướng có thể sắc phong, có sắc phong hay không?
Thiên Mệnh Thần Phù!
Vũ La vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không chút do dự lựa chọn sắc phong.
Nửa tấm bia đá chậm rãi nổi lên lơ lửng, khiến cho Vũ La có thể nhìn thấy toàn bộ hình dạng của nó. Bia này chỉ còn lại nửa phần trên, rộng chừng ba thước, dài bốn thước, vết vỡ phía dưới không được bằng phẳng ngay ngắn, tựa như bị một thứ gì chặt vỡ làm hai.