Cự Thiên Khôi to đầu ngu xuẩn, Lôi Thiên Khôi kiêu ngạo bất tuân, Vũ Thiên Khôi chỉ khuất phục kẻ mạnh, cả ba vừa nghe thấy thanh âm này, tất cả đều thu liềm tính tình, cũng không để ý tới Nam Vinh Ngọc Mị nữa, cùng quỳ sụp xuống, đồng thanh kêu to:
- Cung nghênh pháp giá Đại Hoàng Sư!
Bên ngoài mấy chục dặm xuất hiện một món nước, kéo dài thẳng tắp tới trước mặt mọi người. Lấy mớn nước này làm trung tâm, nước biển vẹt ra hai bên, giống như có một thanh thiên đao sắc bén, cắt mặt biển ra hai phần.
Một Cự Yêu hành động chậm rãi từ trong mớn nước kia xuất hiện.
Cự Yêu vừa xuất hiện này không lớn lắm so với ba Cự Yêu xuất hiện trước đó, chỉ cao chừng vài chục trượng. Nhưng có đôi mắt xanh thẳm trông như biển sâu, lúc khép mở chảy xuôi từng đạo thần quang, nhìn qua đã biết hết sức bất phàm.
Với hàm dưỡng của Nam Vinh Ngọc Mị cũng không nhịn được, sắc mặt đại biến:
- Kiều Thiên Quỷ, ngươi cũng dám tới Thần Hoang hải ta ư?
Đại Hoàng Sư Kiều Thiên Quỷ cười ha hả, nhìn qua cực kỳ vô hại:
- Lão quỷ ta khó có cơ hội ra ngoài một chuyến, dĩ nhiên không thể bỏ qua. Bất quá ngươi yên tâm, lần này lão quỷ ta không phải tới vì ngươi.
Lão quay đầu đi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhìn ba Cự Yêu vẫn còn đang quỳ gối trên mặt biển:
- Bọn ngu xuẩn các ngươi quả là ngu không ai bằng, ngu xuẩn vô song, không biết vì sao lão tử lại có một đám thủ hạ ngu tới mức này? Lão tử đã nói với các ngươi không biết bao nhiêu lần, phải biết lễ phép, thật là lễ phép. Con bà ba người các ngươi nhét đá hay phân cá trong đầu vậy, vì sao không hiểu lời của lão tử? May là lão tử trí tuệ vô song, đoán được ba tên ngu xuẩn các ngươi sẽ làm hỏng chuyện, cho nên chạy tới kịp thời, bằng không đã bị các ngươi làm hỏng chuyện!
Vũ La ở một bên trợn mắt hốc mồm nhìn vị lão nhân khí chất uy nghiêm, dáng vẻ nho nhã lễ phép, nhưng bất ngờ thốt ra toàn là những lời thô tục, trong lúc nhất thời có hơi không kịp phản ứng.
Ba Cự Yêu vốn kiêu ngạo bất tuân, bị thóa mạ như vậy nhưng không hề phát tác, ngoan ngoãn cúi đầu, không dám hé môi thốt nửa lời.
Sau khi Kiều Thiên Quỷ thóa mạ bọn chúng xong, lập tức khôi phục lại hình ảnh một vị lão nhân trí tuệ, khí độ bất phàm, chắp tay hành lễ với Vũ La:
- Tiên sinh, bọn ta tuyệt không phải miễn cưỡng, chẳng lẽ tiên sinh không muốn biết tin tức của Lực Bạt Sơn sao?
Vũ La thoáng động trong lòng, Kiều Thiên Quỷ khẽ mỉm cười, giơ tay ra hiệu mời:
- Tiên sinh, mời!
Thình lình tiếng tù và vang lên hùng hồn trên mặt biển, biển cả đột nhiên dấy lên một đợt sóng lớn. Trong bóng tối mờ mờ có thể thấy được, cách đó không xa có một món nước dài hàng chục dặm đang cuồn cuộn chạy về phía này.
Nam Vinh Ngọc Hồng vui mừng:
- Tinh binh tộc ta đã tới!
Nơi này cách Tịch Diệt đảo bất quá chỉ ba trâm dặm, mà đại quân đóng trên Tịch Diệt đảo chính là quân đội tinh nhuệ nhất của Bán Yêu tộc. Chỉ cần đại quân vừa đến, tình thế lập tức nghịch chuyển.
Trong lòng Nam Vinh Ngọc Mị cũng cảm thấy yên tâm không ít. Mặc dù nàng hùng mạnh thật, nhưng chỉ một Kiều Thiên Quỷ đã đủ khiến cho nàng phải đau đầu nhức óc. Ba Cự Yêu còn lại cũng là chiến sĩ đứng đầu Cự Yêu tộc, một tên Nam Vinh Ngọc Hồng cũng không ứng phó nổi.
Trên thực tế lực lượng trung thành của Bán Yêu tộc là Thuật Vương và Binh Vương. Nhưng đa số Thuật Vương và Binh Vương đóng ở biên giới trên Thiên Hoang Hải, trong lúc nhất thời không thể điều động kịp.
Mà cao thủ trên Thuật Vương và Binh Vương cũng là đại quan trong triều đình Bán Yêu tộc, cũng giống như Nam Vinh Ngọc Hồng, mỗi người có được thực lực ngang với một chiến tướng Cự Yêu tộc này. Chỉ bất quá trước đó Nam Vinh Ngọc Hồng đã bị thần lực của Khương Tu Đà đánh trọng thương, sau lại bị Lôi Thiên Khôi đánh lén, thương càng thêm nặng, thực lực giảm sút rất nhiều.
Kiều Thiên Quỷ nhìn Nam Vinh Ngọc Mị cười ha hả:
- Lão quỷ phải đi rồi, các ngươi không cần hưng sư động chúng, lần này chúng ta tới đây không phải là vì các ngươi. Bất quá có thể diễu võ dương oai từ Thần Hoang Hải đi ra một lần, coi như không tệ.
Nam Vinh Ngọc Mị tức tối, sắc mặt xanh mét:
- Thần Hoang hải há là nơi cho các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi!
Hai tay Vũ Thiên Khôi chìm dưới biển, vẫn đang nắm chặt hai thanh cự đao, Nam Vinh Ngọc Mị không dám manh động.
Nàng nhìn sang Vũ La nói:
- Tiên sinh thật muốn bỏ chủng ta mà đi ư?
Vũ La nói:
- Bệ hạ yên tâm, Bán Yêu tộc còn thiếu ta bốn khối Thiên Sinh Thần Ngọc, chỉ cần ta thần công đại thành, nhất định sẽ tới Thần Hoang hải.
Lôi Thiên Khôi nghe Vũ La cùng Nam Vinh Ngọc Mị nói chuyện với nhau, dường như
Hai bên có thể quen thuộc, trên mặt toát ra sát khí.
Nam Vinh Ngọc Hồng vội vàng kêu lên:
- Tiên sinh, ta không ép ngươi cưới A Âm nữa, tiên sinh ở lại đi. . .
- Cữu cữu. . .
Nam Vinh Âm vô cùng xấu hổ, Trấn Hải Vương cũng ngượng ngùng:
- Chuyện này. . . không phải cháu đã nói rồi sao, là hắn khi hiếp cháu. . .
Nam Vinh Âm tức tối gần nổ phổi, ta đâu có ý này. . .
Kiều Thiên Quỷ giơ tay thành chưởng, khẽ phất giữa không trung. Trên mặt biển xuất hiện một đường thẳng, nước biển lấy đường thẳng làm ranh giới, thối lui sang hai bên. Kiều Thiên Quỳ cười lớn:
- Đám phế vật Bán Yêu tộc kia, lão quỷ đi rồi, các ngươi làm gì được? Nếu có bản lĩnh, tới liếm mông lão quỷ ta đi, ha ha. . .
Lôi Thiên Khôi lúng túng vô cùng. Thật ra lúc Kiều Thiên Quỷ tới, miệng y đã mấp máy, nhưng không dám vọng động, về phần Vũ Thiên Khôi, ngoại trừ võ đạo ra, không quan tâm đến chuyện gì khác. Hư danh “thể diện Cự Yêu tộc” đối với y như gió thoảng mây bay. Cự Thiên Khôi càng không cần nhắc tới, muốn tìm được thứ khiến cho y quan tâm cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lôi Thiên Khôi âm thầm toát mồ hôi lạnh, theo mọi người đi xuống.
Phía sau bọn họ, mặt nước dần dần khép lại, Vũ La phát hiện trong vùng biển xung quanh xanh thẳm dường như có một mặt trời khác chiếu rọi bên dưới, khiến cho nước biển phát ra từng mảng hào quang chói mắt.
- Lão. . . Tiên sinh. . .
Vũ La suýt chút nữa bật thốt lên “lão lưu manh”, may là kịp thời sửa lại:
- Ngài nói bí mật gì đó về Lực Bạt Sơn, có thể cho ta biết trước được chăng?
Kiều Thiên Quỷ cười khẽ một tiếng, nho nhã lễ phép nói:
- Tiên sinh không cần gấp gáp, chờ đến Tàng Long đảo, trừ Lực Bạt Sơn, lão phu còn rất nhiều chuyện muốn kể với tiên sinh.
Vũ La liếc nhìn ba Cự Yêu phía sau một cái, cười khổ nói:
- Hay là ngài cứ khôi phục bản sắc của mình, ngài tỏ ra khách sáo, lễ số chu toàn như vậy, nói thật ra lòng ta cảm thấy không yên. . .
Phụt. . . ba Cự Yêu sau lưng, ngoại trừ Vũ Thiên Khôi mặt lạnh như cương thi ra, hai Cự Yêu còn lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nét mặt già nua của Kiều Thiên Quý tỏ ra hết sức ngượng ngùng, thình lình quay đầu lại thóa mạ ba Cự Yêu một trận:
- Đồ khốn kiếp, ta đang nói chuyện với tiên sinh, ai cho các ngươi đánh rắm loạn lên như
Vậy?
Vũ Thiên Khôi máy móc đáp:
- Ta không có.
Kiều Thiên Quỷ quát lên như sấm, xông lên quyền đấm cước đá:
- Lão tử nói ngươi có, tức là ngươi có. Con bà ngươi lặp lại lần nữa, ngươi có hay không?
Vũ Thiên Khôi chiến lực kinh khủng, chính là đối thủ ngay cả Nam Vinh Ngọc Mị cũng không dám xem thường, nhưng bị Kiều Thiên Quỷ đấm đá như vậy lại không dám tỏ ra chút bất mãn nào, chỉ bỏ chạy trối chết, miệng kêu liên tục:
- Ta có, ta có. . .
- Hừ!
Kiều Thiên Quỷ hừ lạnh một tiếng, ngừng tay, quay người lại nhìn thấy Vũ La trợn mắt há mồm, không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng:
- Khiến cho tiên sinh chê cười.
Vũ La nói với vẻ cảnh giác:
- Đây mới là thật tình. . .
Kiều Thiên Quỷ cười ha hả, đưa tay lên gãi đầu:
- Cũng được, tiên sinh không quen lão quỷ ta giả vờ giả vịt như vậy cũng tốt, tính tình lão quỷ thế nào, sẽ thể hiện ra như vậy.
Vũ La bay trên không cao hàng chục trượng, nhưng Kiều Thiên Quỷ nói chuyện với hắn vẫn phải cúi đầu, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Trong lúc này, nước biển phía trước bắt đầu khởi động, hợp lại thành một cái thang màu xanh thẳm. Kiều Thiên Quỷ bước lên trước, bọn Vũ La cũng đi theo.