Vũ La vội vàng thu Phong Thần Bảng lại, ra khỏi cung điện.
Tráp gỗ vẫn là tráp gỗ, bất quá Vũ La không hề coi thường tráp gỗ này chút nào. Hắn cẩn thận thu tráp gỗ vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, ra khỏi nhà đá chuẩn bị trở về.
Vừa giơ ngọc bài lên đại môn, đột nhiên Vũ La thu nó trở về. Hắn đứng trước đại môn, dưới hai pho tượng Bệ Ngạn, cung kính thi lễ:
- Đa tạ hai vị lão thúc, ân cứu mạng không dám quên, đã lâu đã không tâm sự cùng hai vị thúc thúc. . .
Lúc hắn nói những lời này, đột nhiên trong lòng cũng nảy sinh cảm xúc, bèn khoanh chân ngồi xuống dưới hai pho tượng, lẩm bẩm nói:
- Lão thúc cũng biết, hiện tại Vũ La đã khác trước kia. Vũ La không ngu ngốc, có thể ngày sau cuộc sống sẽ khá hơn, chỉ là tương lai thời gian có thể đến chơi với hai vị thúc thúc sẽ ít đi, ta biết chắc chắn các vị sẽ vui mừng giùm ta, thế nhưng trong lòng Vũ La lại cảm thấy vô cùng áy náy, ôi. . .
Ký ức trước kia của thân thể này dần dần phát huy tác dụng, khiến cho Vũ La ngày càng trở nên thân thiết với hai pho tượng này.
Vũ La trước kia dù được Thác Bạt Thao Thiên chiếu cố, nhưng vì Thác Bạt Thao Thiên say mê tu luyện, cơ hồ không có thời gian trao đổi với hắn. Vũ La bị ai ức hiếp, có chuyện gì không vui chỉ có thể tâm sự với hai pho tượng, cho nên càng thêm ỷ lại vào chúng.
Đến đời này, với trí tuệ của mình, sau vài chuyện vừa xảy ra. Vũ La đã có thể kết luận, hai pho tượng Bệ Ngạn này nhất định bất phàm, chỉ là bọn họ không muốn hiển lộ thân phận. Vũ La cũng không dám tìm hiểu.
Suy đi nghĩ lại, Vũ La cũng hiểu rõ ràng, chủ nhân trước đây của thân thể này gửi gắm cảm tình vào hai pho tượng, mà hai pho tượng cũng vậy.
Bọn họ đến từ vô tận năm tháng, vẫn một mực bảo vệ di tích này, không hề rời đi. Đôi nguyên hồn này có lẽ hết sức hùng mạnh, không ai địch nổi, nhưng nhất định bọn họ mười phần cô độc.
Có một tiểu tử tuy rằng ngu ngốc, nhưng tình cảm hết sức chân thành, ngày ngày tâm sự cùng bọn họ, cũng bớt đi rất nhiều tịch mịch.
Hôm nay Vũ La đã thông minh, e rằng ngày sau sẽ ít tới đây hơn.
Hắn lẩm bẩm một lúc lâu, trời đã sáng, lúc này mới phủi bụi đứng lên:
- Hai vị lão thúc, lần sau Vũ La sẽ tới thăm các vị, giờ đi ăn đây.
Dứt lời, Vũ La giơ ngọc bài lên, tiến vào Nhược Lô Ngục.
Sau khi hắn tiến vào, hai pho tượng Bệ Ngạn cũng nở nụ cười vui sướng, rất nhanh đã biến mất. Trên hai cánh đại môn Nhược Lô Ngục cao ba mươi trượng, vẫn là hai pho tượng Bệ Ngạn trợn mắt dữ tợn, chưởng quản hình phạt trong thiên hạ, thiết diện vô tư, bất cận nhân tình.
Trong nhà ăn của Nhược Lô Ngục, đám ngục tốt lại được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng Vũ La ăn hết một thùng cơm. Chuyện này dần dần đã trở thành tiết mục giải khuây một ngày ba bữa của mọi người. Thấy đồ đần vui vẻ như vậy, tâm trạng mọi người cũng tốt. ăn nhiều hơn mấy chén cơm.
Tự nhiên Vũ La không quan tâm tới chuyện mọi người chế giễu mình, vẫn làm theo ý mình như trước.
ở một bàn gần đó có vài người đang ngồi, một tên tráng hán vóc dáng cao lớn, một bên vai khoác một tấm da sói hoàn chỉnh, ngang hông thắt một chiếc dây lưng, trông dáng vẻ vô cùng vạm vỡ. Dưới chân tráng hán có một cây Bát Lăng chùy bằng đồng to bằng vò rượu, tráng hán vừa uống rượu vừa nghịch nghịch chùy, trong giống như một món đồ chơi, hết sức nhẹ nhàng thoải mái.
Y cũng lớn tiếng cười nhạo Vũ La chẳng khác mọi người, chợt bên cạnh có người hảo tâm nhắc nhở:
- Lão Lục, hôm qua ngươi rút thăm trúng phải phiên đi xuống Ly Nhân Uyên tháng này, ngươi còn cười nhạo tiểu tử. . .
Hình lão Lục vung tay, chùy trong tay y bay lên không rồi rơi xuống, vẻ không quan tâm:
- Tới phiên thì đã sao, ngay cả tên phế vật kia còn lên được an toàn, chẳng lẽ ta lại không bằng hắn, thật nực cười. . .
Dứt lời y chỉ Vũ La, lúc này Vũ La đang ăn mê say tới nỗi vùi đầu vào trong thùng cơm, mọi người thấy vậy không nhịn được bật cười ha hả.
- Các ngươi thật sự cảm thấy thùng cơm này còn ưu tú hơn cả Tả Trầm Nghị hay sao? Đừng giỡn, đồ đần này xách giày cho lão tử cũng còn chưa xứng, dám so sánh với Tả Trầm Nghị sao?
Giọng Hình lão Lục rất lớn, hầu như mọi người, kể cả Vũ La có thể nghe thấy:
- Để ta nói, chắc chắn là dưới Ly Nhân Uyên đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng lão ma đầu kia đã chết, không còn gì uy hiếp, hắn mới có thể đi lên bình an vô sự như vậy.
- Hắn là tên phế vật còn có thể sống trở về, ta sợ gì chứ?
Đám ngục tốt đều biết Nhược Lô Ngục hết sức thần bí, nếu Ly Nhân Uyên có xảy ra dị biến gì cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên. Cho nên những lời của Hình lão Lục lập tức được mọi người nhất trí tán thành, bằng không sẽ không có cách nào giải thích vì sao đồ đần này có thể sống sót trở lên.
Không ai tin rằng Vũ La là nhân vật bất phàm, cho dù có người trong lòng cảm thấy có vẻ khác thường cũng không để ý. Dù sao không ai dễ dàng chấp nhận chuyện một kẻ yếu bình thường mình hay ức hiếp, thình lình trở thành thiên tài chỉ sau một đêm.
Vũ La lắng nghe lời bọn chúng bàn tán, chợt nở một nụ cười tàn nhẫn rồi biến mất.
Tên Hình lão Lục này cũng không phải hạng tốt lành gì, là bạn đánh bạc với Vinh Thiên.
Trước kia thường xuyên cùng Vinh Thiên ức hiếp Vũ La. Có một lần Vũ La ngủ muộn, thay ca cho y chậm mất thời gian ăn hết bữa cơm. Lúc ấy Hình lão Lục không nói gì, chờ Vũ La hết ca, y đánh cho Vũ La thương tích đầy mình, nằm liệt giường ba ngày mới bò dậy nổi.
Lúc ấy Thác Bạt Thao Thiên đang bế quan. Vũ La không muốn gây ra phiền phức cho Thác Bạt Thao Thiên, cho nên chỉ lặng lẽ dưỡng thương, không nhắc tới chuyện này nữa.
Hình lão Lục tung vò rượu trước mặt bay lên, vỗ một chưởng đánh bốp, vò rượu vỡ nát, nghênh ngang đứng dậy, vác theo chùy đồng:
- Ta đi đây.
ở một góc, Mộc Dịch Binh Lang lạnh lùng liếc nhìn Vũ La một cái, ăn xong lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Không phải Vũ La không cảm thấy Mộc Dịch Binh Lang có ý thù địch với mình, hắn chỉ cảm thấy nực cười. Tương lai của mình cao xa biết bao nhiêu, còn Mộc Dịch Binh Lang cả đời này, chỉ sợ có thể ngồi lên bảo tọa Giám Ngục đã lấy làm mỹ mãn vô cùng.
Đây cũng giống như một con chó tự cho là mình mạnh mẽ, sủa khiêu khích một con sư tử vậy, sư tử không thèm chấp đối thủ như nó, ngược lại càng làm cho chó càng thêm tự đắc, cảm thấy mình hùng mạnh thật, càng sủa hăng say hơn.
Mấy ngày nay tâm trạng của Mộc Dịch Binh Lang không tệ, gã mơ hồ cảm nhận được mình sắp sửa đột phá, chỉ còn kém một tầng cửa sổ bằng giấy móng, chỉ cần phá vỡ là qua.
Ăn điểm tâm xong, theo lệ thường. Mộc Dịch Binh Lang tới vấn an phụ thân mình.
Mộc Dịch Trạc nhìn thấy gã, gương mặt âm trầm nở một nụ cười, vẫy tay:
- Binh Lang con lại đây.
Mộc Dịch Trạc lấy từ trong ngăn bí mật trên bàn ra một chiếc hộp gỗ màu đen, đưa cho Mộc Dịch Binh Lang:
- Mở ra xem.
Mộc Dịch Binh Lang thấy vậy mừng như điên dại:
- Phụ thân, chẳng lẽ là. . .
Mộc Dịch Trạc gật gật đầu, trìu mến vuốt tóc con mình:
- Không sai, đây là một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, thứ mà cha đã hứa với con, nhất định cha sẽ làm được.
Mộc Dịch Binh Lang nghe vậy mừng rỡ:
- Cảm tạ cha!
Gã vội vàng mở hộp ra, lập tức mặt mày choáng váng:
- Cha. Thiên Mệnh Thần Phù đâu?
Mộc Dịch Trạc sửng sốt:
- Trong đó. . .
Mộc Dịch Binh Lang đưa hộp qua cho y, bên trong trống rỗng không có thứ gì, sắc mặt Mộc Dịch Trạc đại biến:
- Không thể nào, tối hôm qua ta đã tự tay nhận lấy, rõ ràng nằm trong đó, làm sao lại. . .
Mộc Dịch Trạc lật hộp ngọc tới lui mấy lượt, nhưng không thấy bóng dáng Thiên Mệnh Thần Phù. Sắc mặt y đại biến, lại lật tung cả thư phòng mình lên, nhưng vẫn không tìm thấy Thiên Mệnh Thần Phù đâu cả.
Lúc này Mộc Dịch Binh Lang đã thất vọng tới cực điểm:
- Cha, rốt cục có chuyện gì xảy ra?
Hiển nhiên Mộc Dịch Trạc sẽ không lừa gã, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Sắc mặt Mộc Dịch Trạc khó coi vô cùng, nghiến răng nghiến lợi:
- Không thể ngờ rằng trong Nhược Lô Ngục này, còn có người dám động thủ trên đầu Thái Tuế!