Tiên Tuyệt

Chương 737: Chương 737: Cửu Dã Nguyên (Trung)




Tào Long ngồi dưới đất, tựa vào vách đá sau lưng, hai tay rút vào trong áo nhắm mắt lại. Vu Thiên Thọ cau mày:

- Mới dọa một chút đã sợ rồi, thật không vui gì cả.

Vũ La nói:

- Trương Thiên Tuyệt phái ngươi tới mỏ Ngọc Tủy này rốt cục là muốn làm gì?

Tào Long Báo cũng không mở mắt, chỉ đám đệ tử nằm trên mặt đất nói:

- Bọn họ báo cáo, nói là phát hiện ra thứ gì đó cổ quái trong mỏ Ngọc Tủy, khó có thể quyết định, xin sơn môn phái người đến đây định đoạt.

Vũ La suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Ngươi không cần ẩn cư, biệt viện ở Yên sơn chúng ta còn thiếu một người canh cửa. Nếu ngươi bằng lòng, vậy hãy tới đó ở đi. Ta dám cam đoan, Trương Thiên Tuyệt không dám đi tới đó.

Tào Long Báo là Đại trưởng lão Long Hổ Sơn, Vũ La vừa mở miệng đã bảo y coi đại môn cho mình, nếu là người không hiểu ý nghe được lời này, sẽ tưởng rằng đây là Vũ La cố tình vũ nhục người ta. Nhưng là Tào Long Báo lại không nghĩ như vậy, những ai ở trong biệt viện Yên sơn? Là bọn Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ, Vu Thiên Thọ. Trên Tu Chân Giới có rất nhiều người muốn xu nịnh ba người này, sau này những ai tới van cầu ba người làm việc, cửa thứ nhất phải qua chính là kẻ canh cửa Tào Long Báo. Quyền thế, ích lợi của chuyện này không kém gì địa vị của y ở Long Hổ Sơn.

Điểm quan trọng nhất là Tào Long Báo đã nhìn thấy rõ ràng, Long Hổ Sơn đắc tội với Vũ La, suy bại là kết quả hiển nhiên.

Với tính của Tào Long Báo, nói cái gì ẩn cư cũng là vô nghĩa, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn y sẽ không tìm một ngọn núi vô danh ẩn cư. Thời gian tu luyện vô cùng quý giá, há có thể lãng phí ở nơi sơn cùng thủy tận.

Tào Long Báo lập tức gật đầu:

- Nếu các ngươi tin được ta, ta đồng ý.

Vũ La bĩu môi một cái:

- Đương nhiên chưa tin ngươi được, trước hết ngươi hãy làm thử một thời gian xem sao, nếu không được chúng ta sẽ thay đổi người khác.

Tào Long Báo cười hắc hắc, có vẻ tự đắc nói:

- Ta là Đại Năng cảnh giới Khuynh Thiên, muốn tìm người giữ cửa có cấp bậc như vậy, thật sự không dễ dàng chút nào.

Bốn người cùng nhau trợn trắng mắt, Vu Thiên Thọ làm ra vẻ “mặt dày không biết xấu hổ”.

Trên thực tế có thêm một người canh cửa như vậy, kẻ vui vẻ nhất chính là Vu Thiên Thọ. Từ trước tới nay lão luôn bị khi dễ, lần này có Tào Long Báo vốn kinh lịch kém hơn, lại đang gặp cảnh khốn cùng gia nhập, Vu Thiên Thọ coi như là sống lâu lên lão làng, tương lai tốt đẹp đang chờ phía trước.

- Này, cái tên Tào Long Báo của ngươi gọi lên quá phiền phức, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tào Báo. . .

Vu Thiên Thọ vỗ vai Tào Long Báo nói.

Tào Long Báo không nghi ngờ gì, gật đầu đáp ứng:

- Được.

- Này Tào Báo, rốt cục trong mỏ Ngọc Tủy này có chuyện gì cổ quái, mau dẫn chúng ta đi xem một chút.

- Này Tào Báo, ngươi đi mau một chút, lề mề làm gì vậy?

- Này thảo bao*, y phục ngươi cũng khá, phải chăng là nương tử ngươi may?

(Tào Báo đồng âm với thảo bao, có nghĩa là đồ ăn hại. )

- Này thảo bao, phải chăng nên rẽ ở ngã rẽ phía trước?

Dọc trên đường đi Vu Thiên Thọ nói không ngừng, Tào Long Báo nhất nhất đáp ứng. Ban đầu y còn cảm thấy mừng rỡ, thì ra vị Trung Châu đệ nhất khí sư này cũng không phải là bất cận nhân tình như trong lời đồn. Sau y dần dần cảm thấy Vu Thiên Thọ rõ ràng là đang nói nhảm, là vì sao?

- Vu Thiên Thọ, lão là tên khốn kiếp!

Tào Long Báo bỗng nhiên hiểu ra, giận tím mặt, nhảy dựng lên chỉ vào mũi Vu Thiên Thọ thóa mạ ầm ĩ. Vu Thiên Thọ cười hì hì lật tay ra, lòng bàn tay lão toát ra ngân quang, bao phủ xung quanh Tào Long Báo.

Cho dù Tào Long Báo vào lúc hùng mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của lão, huống chi là bây giờ.

- Vừa rồi ngươi đã bằng lòng cho ta gọi như vậy, hơn nữa ta chỉ là đơn giản tên của ngươi một chút, không có cố ý vũ nhục ngươi, ngươi nghĩ sao hả?

Tào Long Báo á khẩu không trả lời được, lại không tiện nói thẳng ra rõ ràng lão gọi ta là thảo bao, không phải là Tào Báo.

Vu Thiên Thọ cười hắc hắc vô cùng gian xảo:

- Này thảo bao, nhanh lên một chút.

Tào Long Báo cố gắng nén giận, giậm chân theo sau, lần đầu tiên cảm thấy người canh cửa biệt viện Yên sơn này tựa hồ cũng không tốt đẹp gì.

Mỏ quặng không quan trọng như mỏ Ô Thiết, đa số môn phái tu chân đều tìm phàm nhân tới khai thác.

Không nói đâu xa, trong giới võ lâm Trung Châu vẫn có cao thủ thành danh bằng lòng đi khai thác mỏ cho môn phái tu chân.

Mà mỏ Ngọc Tủy như nơi này cũng chỉ có thể dùng môn nhân của mình khai thác.

Cũng may trữ lượng của ngọc túy, Ngọc Tủy cũng không phải là đặc biệt khổng lồ, cho nên tiêu hao cũng không quá lớn.

Mỏ Ngọc Tủy này do năm tên đệ tử Long Hổ Sơn chịu trách nhiệm khai thác, đương nhiên hiện tại bọn chúng cũng đã ngã lăn ra đất.

Đoàn người đi vào sâu trong mỏ. Từ phía trước nhìn vào, mỏ Ngọc Tủy này cũng đã khai thác khá lâu, trên vách đá không còn chút Ngọc Tủy nào lưu lại. Nhưng đi tới đáy, trên vách đá nhấp nháy lập lòe, hào quang sáng rực, rõ ràng là từng miếng Ngọc Tủy.

Tào Long Báo giới thiệu:

- Tuy rằng kích thước Ngọc Tủy của mỏ Ngọc Tủy này cũng không lớn, nhưng sản lượng ổn định, trữ lượng phong phú, mỗi năm có thể khai thác được từ sáu mươi vạn đến tám mươi vạn miếng Ngọc Tủy.

Vũ La sờ sờ cằm:

- Chẳng lẽ gần đây khai thác đã chở hết về Long Hổ Sơn?

Tào Long lắc đầu:

- Chuyện này ta cũng không biết rõ, thông thường là nửa năm chuyển vận một lần. Dù sao nếu vận chuyển quá nhiều, sẽ rất dễ làm cho mỏ quặng nơi này bại lộ. Trước đây bọn chúng chạy về báo cáo mà thôi, cũng không biết có nhân tiện vận chuyển Ngọc Tủy trở về không.

Y vừa nói vừa dẫn mọi người đi qua một bên:

- Ta biết đại khái nơi tích trữ Ngọc Tủy, chúng ta tới đó xem sao.

Năm tên đệ tử cùng nhau trông coi mỏ Ngọc Tủy, sau khi khai thác tích trữ ở một nơi thống nhất, tránh cho sau này xảy ra vấn đề.

Tào Long Báo tìm trong chốc lát, quả nhiên phát hiện ra khố phòng. Vũ La hưng phấn bừng bừng mở ra, nhưng lại thất vọng. Trong khố phòng rỗng tuếch, quả nhiên lần trước báo cáo cũng đã đem tất cả Ngọc Tủy trở về

Vũ La hận không thể vỗ nát trứng của năm tên đệ tử nọ.

Mọi người có chút ủ rũ trở lại mỏ, Vũ La tỏ ra uể oải hỏi:

- Rốt cục nơi này có chuyện gì khác thường?

Tào Long Báo mò mò tìm một miếng Ngọc Tủy trên vách đá, nhẹ nhàng gỡ ra. Y vừa lấy miếng Ngọc Tủy ra, một cỗ hàn khí lập tức theo đó xông ra.

Chỉ có như vậy sao? Mọi người có chút khó tin. Tào Long không nói gì, liếc nhìn chỗ lõm sau khi lấy miếng Ngọc Tủy ra, sau đó tránh sang một bên:

- Tự các ngươi tới xem đi.

Vu Thiên Thọ lập tức xông lên, vừa nhìn vào trong nhất thời ngây ngẩn cả người:

- Đây là vật gì?

Hướng Cuồng Ngôn lấy một tay đẩy lão ra, tiến lên nhìn một chút, sau đó lắc đầu:

- Ta cũng chưa từng thấy qua.

Kế tiếp là Lư Niệm Vũ, chờ tất cả mọi người xem xong rồi, Vũ La mới không nhanh không chậm tiến lên.

Miếng Ngọc Tủy kia cũng không lớn, để lộ ra một cái lỗ to bằng nắm tay. Vũ La nhìn vào trong lô, bên trong có ánh sáng nhàn nhạt màu lam, theo đó là từng tia hàn khí trào ra.

Nguồn gốc phát ra tia sáng màu lam kia chính là một khối Ngọc Tủy gần như trong suốt, hết sức khổng lồ, nhìn qua to như gian phòng. Mà ở vị trí hạch tâm của khối Ngọc Tủy này có một đồ án kỳ dị màu xanh đậm.

Một biển băng xanh thẳm, trên mặt biển có một u linh lờ mờ trôi nổi.

Vũ La sững sờ, hắn đã từng thấy qua đồ án này, bất quá không phải là ở Trung Châu, mà là nhìn thấy trong thế giới dưới lòng đất nằm ở sau lưng Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.

Chính là ấn ký Băng Hải U Linh, Băng Chi Tổ Vu.

- Vũ La, ngươi biết ư?

Thấy thần sắc hắn tỏ ra khác thường, mọi người không nhịn được hỏi. Vũ La gật đầu, đưa tay vào trong lỗ hổng, đặt lên khối Ngọc Tủy khổng lồ kia.

Chỉ vừa tiếp xúc, Vũ La đã cảm nhận được một cỗ Vu lực lạnh như băng theo tay mình tiến vào thân thể. Dường như hắn vừa tiến vào một hầm băng vạn năm, toàn thân cũng bị đông lạnh cứng đờ, muốn động cũng không thể được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.