Chu Hùng đứng phía sau muội muội, liếc nhìn Cốc Mục Thanh một cái, lặng lẽ nói với Chu Cẩn:
- A Cẩn, ta thấy không có việc gì, vị Cốc thất bại này vừa rống to một tiếng, công lực không kém gì Hà Đông Sư Tử Hống. Muội là thục nữ dịu dàng, muốn tranh thủ tình cảm không phải là chuyện khó. . .
Chu Hùng không biết, công phu Hà Đông Sư Tử Hống của muội muội mình không hề thua kém Cốc Mục Thanh.
Chu Cẩn thắc thỏm trong lòng, tức giận trừng mắt Đại ca một cái. Hôn sự của Chu Cẩn là do lão gia tử Chu Thanh Giang định đoạt, Chu Hùng tự biết mình không có tư cách gì chõ mõm vào chuyện này, sờ sờ mũi lui lại phía sau, sau đó vung tay ra lệnh cho thuộc hạ của mình:
- Chúng ta rút lui.
Lúc Hắc Thủy Tiên và Hổ Mãnh tới gần, mấy trăm Ám Vệ đã rút lui sạch sẽ.
Chu Hùng hết sức cẩn thận, từ đầu chí cuối vẫn đeo mặt nạ che mật. Tuy rằng ngoài xa Hắc Thủy Tiên nhìn thấy Thống lĩnh Ám Vệ dường như nói gì với Chu Cẩn, nhưng cũng không hiểu chuyện gì.
Vũ La kiên trì đứng trước mặt hai nữ nhân. Cốc Mục Thanh vẻ mặt lạnh như băng sương, ngạo nghễ như gió tuyết phương Bắc.
Chu Cẩn lạnh nhạt đứng đó, dường như muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng sâu trong đáy mắt nàng vẫn có vẻ cứng rắn quật cường. Bảo nàng tạm nhân nhượng một lần vì lợi ích toàn cục còn có thể, bảo nàng nhân nhượng thêm một lần nữa quả thật là chuyện hết sức khó khăn.
Không khí giữa ba người chợt trở nên lúng túng khó coi. Tròng mắt Hắc Thủy Tiên đảo tròn, sau đó thức thời kéo Hổ Mãnh đi trước, trên mặt biển chỉ còn lại ba người Vũ La.
Hai nữ nhân cũng không nói chuyện. Vũ La đứng ở giữa hai nàng, hết nhìn trái lại nhìn phải. Cốc Mục Thanh là người đầu tiên không chịu được, xoay người rời đi. Vũ La nhanh chóng kéo lại, Chu Cẩn thấy vậy đau xót trong lòng, ảo não rời đi, lại phát hiện ra Vũ La đã nắm chặt tay mình.
Vũ La thở dài:
- Đừng ai đi cả, các nàng đi rồi, ta biết phải đuổi theo ai? Bất kể ta đuổi theo người nào cũng sẽ làm cho người còn lại đau lòng. Cả đời này của ta, ta thật sự không muốn bất cứ ai trong hai người rơi lệ. Bất cứ ai trong hai người đau lòng, ta đều cảm thấy vô cùng áy náy, như bị tra tấn ngày đêm.
Chu Cẩn thở dài, suy nghĩ mấy phen, rốt cục lên tiếng nói:
- Ta hiểu rõ ràng, chuyện này không trách ngươi, cũng không trách ta. . .
Cốc Mục Thanh cả giận nói:
- Chẳng lẽ là trách ta?
Chu Cẩn cố nén giận:
- Tỷ hãy nghe ta nói hết. . .
Nàng bèn kể hết chuyện xảy ra giữa mình và Vũ La ở Nhược Lô Ngục. Đương nhiên chi kể lần hào hợp đầu tiên, lần thứ hai là nàng chủ động đi tìm Vũ La, quả thật khó bề mở miệng.
Cốc Mục Thanh trợn mắt há hốc mồm:
- Chuyện này…Ai làm!?
Vũ La không nói gì, Cốc Mục Thanh xuất thân bộ khoái, chỉ suy nghĩ trước sau một lượt đã hiểu rõ ràng:
- Là Hắc Thủy Tiên! Hai người các ngươi gặp chuyện không may, kẻ được lợi lớn nhất chính là Hắc Thủy Tiên! Tiện phụ này, chàng ở đây chờ, để ta đi. . .
Vũ La giữ nàng lại:
- Nàng đi làm gì, không có bằng chứng, nàng làm gì được ả?
Cốc Mục Thanh nghẹn lời, cũng hết sức không cam lòng:
- Chẳng lẽ dễ dàng bỏ qua cho à vậy sao?
Vũ La khoát tay:
- Sớm muộn gì à cũng phải trả giá, chuyện này đã có ta, nàng hãy yên tâm.
Tuy rằng đã nói ra hết thảy, nhưng bất kể là Cốc Mục Thanh hay là Chu Cẩn, trong lúc nhất thời cũng khó mà hòa hợp với nhau. Không khí giữa ba người hiện tại cũng có chút khó xử.
Từ Tinh La Hải trở về, Chu Cẩn một mình trở về Chung Nam sơn. Vũ La biết chắc chắn Chu Hùng ở phía trước cách đó không xa tiếp ứng nàng, bởi vậy cũng không có gì lo lắng.
Cốc Mục Thanh cùng Vũ La, còn có Hổ Mãnh. Hắc Thủy Tiên cùng nhau chạy tới Thẩm Phán Đình.
Đã không có Chu Cẩn, nhưng sắc mặt Cốc Mục Thanh vẫn khó coi như trước, nhưng không phải vì Vũ La, mà là vì Hắc Thủy Tiên. Thanh danh Hắc Thủy Tiên ở Thẩm Phán Đình vốn đã không tốt, tất cả mọi người đều lén gọi sau lưng nàng là Độc Quả Phụ. Cốc Mục Thanh cũng đã tiếp xúc với nàng vài lần, cũng không có ấn tượng gì hay đẹp.
Hiện tại nàng biết Hắc Thủy Tiên là kẻ ném đá giấu tay, mới khiến cho Chu Cẩn làm hại Vũ La, tự nhiên ghi hận trong lòng.
Trong lòng Cốc Mục Thanh, đương nhiên là tướng công của mình bị Chu Cẩn cướp đi.
Dọc trên đường đi, Cốc Mục Thanh bắt bẻ Hắc Thủy Tiên đủ điều. Hắc Thủy Tiên e ngại Vũ La, cho nên cố gắng nhẫn nhịn làm lành, khiến cho Hổ Mãnh không khỏi khó hiểu, vốn trước đây Cốc Mục Thanh không phải là người như vậy.
Từ đây tới Thẩm Phán Đình phải mất ba ngày hành trình. Lúc này ba người đang phi hành, bỗng nhiên phía trước có một đạo lưu quang như sao xẹt, tốc độ cực nhanh phá không mà đến.
Hổ Mãnh nhìn thấy đạo lưu quang nọ tỏ ra mừng rỡ:
- Là ô Đại ca đã tới.
Cốc Mục Thanh cũng nhận ra được linh quang độn pháp kia chính là công pháp độc môn của Ô Kiếm Trần, một trong Thiên Hạ Tứ Đại Thần Bộ, bèn nở một nụ cười yếu ớt:
- Ô Thần bộ tới tiếp ứng chúng ta chăng?
Hổ Mãnh nói:
- Có lẽ là đúng lúc này ra ngoài làm việc. Nơi đây còn cách Thẩm Phán Đình ba ngày lộ trình, làm sao lại ra đón xa như vậy?
Mấy người còn đang nói chuyện, bỗng nhiên hào quang lóe sáng, bao phủ cả bốn người vào trong, khí thế có vẻ bức người.
Bên trong hào quang, một nam tử thân hình khôi ngô cường tráng, thân khoác sắc phục Hình Bộ Đài đang đứng ngạo nghễ. Đôi mắt y giống như hàn tinh lạnh lẽo, đảo qua bốn người một lượt, không dừng ở Hổ Mãnh và Cốc Mục Thanh, mà tập trung vào Hắc Thủy Tiên:
- Hắc Thủy Tiên các hạ, nàng thúc thủ chịu trói, hay là muốn ta xuất thủ?
Mọi người sửng sốt. Hổ Mãnh hỏi:
- Lão ô, có chuyện gì xảy ra?
Hổ Mãnh râu ria xồm xoàm, nhìn qua niên kỷ lớn hơn Ô Kiếm Trần. Nhưng trên thực tế bề ngoài Hổ Mãnh lôi thôi lếch thếch, mà Ô Kiếm Trần trau chuốt hơn, y còn lớn hơn Hổ Mãnh năm tuổi.
Ô Kiếm Trần xoay tay rút phi kiếm sau lưng ra, chỉ khẽ run lên. Lập tức kiếm quang màu bạc tung bay đầy trời, rơi lả tả xuống giống như những sợi tơ bạc của ngọn phất trần, phong kín xung quanh Hắc Thủy Tiên.
Hắc Thủy Tiên cũng không hiểu chuyện gì, đùng đùng nổi giận:
- Ô Kiếm Trần, ta là Thư Bộ Thẩm Phán Đình, ngươi muốn phạm thượng ư?
Ô Kiếm Trần ném ra một chiếc ngọc bài:
- Đây là mệnh lệnh của Trưởng lão hội, Sở Tam Tuyệt đã bị bắt quy án. Nàng chính là đệ tử trực hệ của Sở Tam Tuyệt, Trưởng lão hội đã có lệnh phải tạm thời bắt giữ nàng!
Bọn Hổ Mãnh nghe vậy giật mình kinh hãi:
- Trưởng lão Sở Tam Tuyệt bị bắt rồi sao? Ô Kiếm Trần hừ lạnh một tiếng:
- Còn bất gì nữa. Sở Tam Tuyệt chống lại lệnh bất, rất có thể đã bị Ngự Trảm Đài của Cốc Thương Đại nhân giết chết ngay tại chỗ.
- A. . .
Hắc Thủy Tiên nghe nói sư tôn bị giết, chi cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo một chút rồi ngã xuống.
Hổ Mãnh đứng bên cạnh nàng, nhanh tay đỡ lấy, lại quay sang hỏi Ô Kiếm Trần:
- Lão điểu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vũ La lại không hề cảm thấy bất ngờ, lúc Tiết Kiêu bị bắt, Vũ La đã biết nhất định bọn Chu Thanh Giang sẽ không dừng tay. Dùng Tiết Kiêu làm lỗ hổng đột phá, sớm muộn gì cũng lần tới Sở Tam Tuyệt. Hiện tại quả nhiên thế lực của Sở Tam Tuyệt đã bị nhổ tận gốc, ngay cả Sở Tam Tuyệt cũng bị giết chết.
Cũng phải nói rằng nhạc phụ tương lai của mình quả thật thủ đoạn độc ác, dù sao Sở Tam Tuyệt cũng là trưởng lão có thực quyền trong Trưởng lão hội, vẫn giết không chút nương tay.
Hắc Thủy Tiên hôn mê là vì đau lòng quá đỗi, rất nhanh đã tỉnh lại, đôi mắt đẹp rưng rưng, bi thiết kêu lên một tiếng:
- Sư tôn. . .
Ô Kiếm Trần lạnh lùng nói:
- Nàng muốn bỏ tay chịu trói, hay là muốn ta động thủ?
Hắc Thủy Tiên ngơ ngác một lát, sau đó lặng lẽ vươn hai tay ra, để cho Ô Kiếm Trần mang gông cùm xiềng xích vào hai tay mình, phong bế công lực toàn thân.
Sở Tam Tuyệt đã bị lật đổ, Ám Vệ tỏa ra khắp Trung Châu, lùng bắt tất cả tu sĩ có liên quan với Sở Tam Tuyệt.