Tiên Tuyệt

Chương 529: Chương 529: Đại Dã Hà cấm (Hạ)




Không biết Động Động ra sao, Vũ La giận tím mặt. Những người mà hắn quan tâm vốn không nhiều, tính mạng Cốc Mục Thanh như chỉ mành treo chuông, hiện tại tiểu thú Động Động mất tích, làm sao hắn không nổi giận cho được?

Tất cả là do quái vật trước mặt gây ra, Vũ La dưới cơn cuồng nộ vừa ra tay đã dốc hết toàn lực. Phù trận Đại La Tam hùng mạnh không gì sánh kịp, ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù đáng sợ thông qua phù trận tập trung lực lượng lại với nhau. Nếu so với lần đầu tiên sử dụng còn nhiều bỡ ngỡ, hiện tại Vũ La điều khiển đã thành thạo hơn nhiều.

Vũ La điểm ra một cái, trong phù trận Đại La Tam, một đạo hào quang đỏ như máu giáng xuống. Một tiếng gào thét như từ thời viễn cổ vọng về, hào quang kia tung bay phấp phới như ngọn lửa, hóa thành một Thần Thú Kỳ Lân oai phong lẫm lẫm.

Thần Thú Kỳ Lân giáng ra một cột sáng màu đỏ máu, nện trúng lưng quái vật kia.

Quái vật bị khí tức của phù trận Đại La Tam áp chế, ra sức giãy dụa nhưng không làm gì được. Cột sáng kia lợi hại sắc bén không kém thần kiếm Thiên Tinh chút nào, đâm xuyên qua thân thể quái vật, sau đó nổ ầm một tiếng, hào quang bạo phát. Thân thể quái vật cấp tốc hòa tan trong hào quang, một viên nội đan màu vàng đỏ lọt vào tay Vũ La.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vội vàng kêu lên:

- Mau cho ta, có thứ này, thăng Kỳ Lân Tý lên một cấp không thành vấn đề.

Hiện tại Vũ La không có lòng dạ nào hỏi nó xem chuyện gì xảy ra, lập tức vứt viên nội đan cho nó. Sau đó trên đầu hắn vẫn treo phù trận Đại La Tam, bước ra một bước, cụm mây trắng dưới chân nhanh như điện chớp bay về phía trước.

Cụm mây trắng bay qua nơi nào, dưới uy lực của phù trận áp chế, trận chiến không thể nhúc nhích. Tất cả những gì ngăn cản trước mặt, gây trở ngại cho hắn đi tìm Động Động, Vũ La chỉ cần điểm ra một chỉ, một ngọn lửa đỏ như máu lập tức đốt cháy.

Vũ La xông về phía trước không ai ngăn nổi, vô cùng thoải mái, rất nhanh đã tới gần ngọn núi đang dâng lên cao.

Mặt đất dao động, núi cao dâng lên, khí thế mười phần kinh người. Mặc dù bên ngoài một mảnh chém giết, tiếng la rung trời, nhưng ở đây vô cùng trống trải, bất cứ hung thú hay tu sĩ đều tránh xa nơi này.

Động Động một thân lông dài màu vàng nhạt đang lơ lửng bên cạnh ngọn núi đang trồi lên. Nhìn nó có vẻ thất thần, chăm chú nhìn lên đỉnh núi, thần sắc có hơi phức tạp.

Vũ La bay tới, đang định đưa Động Động trở về, không ngờ trên đỉnh núi bắn ra một đạo ngân quang vô cùng mạnh mẽ. Hướng Cuồng Ngôn biến sắc kêu to:

- Cẩn thận!

Phù trận Đại La Tam phóng xuất một ngọn lửa màu đỏ máu, va chạm thật mạnh cùng đạo ngân quang kia. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khắp bầu trời toàn là hoa lửa màu bạc, màu đỏ. .

Đạo ngân quang vừa rồi chỉ là mở màn, sau đó trên đỉnh núi không ngừng bắn ra đạo đạo ngân quang từ chậm đến nhanh. Đến cuối cùng ngân quang bắn ra khắp cả không trung, không có mục đích, dường như chỉ là một lực lượng nào đó phát tiết. Thế nhưng phát tiết như vậy quả thật là đáng sợ, dù là phù trận Đại La Tam được bố trí xa hoa của Vũ La cũng chỉ có thể ngăn cản mà không có lực đánh trả.

Phù trận Đại La Tam phóng xuất một luồng hào quang màu đỏ máu, bao phủ ba người Vũ La vào trong. Một mặt chống lại ngân quang sáng chói công kích, một mặt chậm rãi lui về phía sau.

Vũ La cực kỳ lo lắng kêu lên:

- Động Động mau trở về, trở về đi. . .

Động Động vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, dường như trên đỉnh núi nọ có ma lực gì đó, cho nên nó cứ sững sờ nhìn lên. Một thân lông dài màu vàng nhạt của nó không ngừng bay lượn giữa cuồng phong, giống như những con sứa trong lòng biển.

Vũ La hết sức không cam lòng, nếu như có thể phát huy tất cả lực lượng của Bách Vạn Nhân Đồ, chắc chắn sẽ không tới nỗi như hiện tại, chỉ có thể lui về phía sau tự bảo vệ mình.

Hướng Cuồng Ngôn nhẹ nhàng giữ lại đầu vai của hắn:

- Không cần lo lắng, tuy rằng đạo ngân quang kia đáng sợ thật, thế nhưng từ đầu chí cuối cũng không có công kích tiểu gia hỏa kia.

Hai con rùa trên vai Vũ La dường như nghe hiểu lời Hướng Cuồng Ngôn nói, dáng điệu thơ ngây khả ái, cùng nhau gật đầu.

- Hơn nữa tiểu gia hỏa chủ động bay tới đó, nói không chừng đó chính là cơ duyên của nó, hai ta không cần can thiệp.

Vũ La vì quá quan tâm nên loạn, tuy rằng biết Hướng Cuồng Ngôn nói có đạo lý, nhưng vẫn không nhịn được, nôn nóng vô cùng. Ngân quang vẫn bắn ra loạn xạ, giống như những thanh kiếm sắc từ giữa biển sao đâm ra, phù trận Đại La Tam của Vũ La còn có thể chống được, nhưng những tu sĩ và hung thú khác, dưới đám ngân quang này không chịu nổi một đòn.

Hầu như mỗi đạo ngân quang bắn ra, lập tức có một cỗ thi thể từ trên không rơi xuống. Ngân quang bắn loạn như vậy trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, lời nguyền của Đại Dã Hà Cấm rốt cục hoàn thành. Ngoại trừ bọn Vũ La ra, không còn một sinh linh nào sống sót.

Khắp nơi trên mặt đất toàn là thi thể, có kẻ chết đi từ đầu khi ngọn núi kia vừa mới dâng lên, có kẻ sau đó chém giết nhau mà chết, cũng có kẻ bị ngân quang đáng sợ kia bắn chết.

Mặt đất giống như một người vừa mới xông ra khỏi vòng vây của thiên quân vạn mã, thương tích khắp nơi. Dung nham nóng chảy giống như những dòng máu đặc từ miệng vết thương ứa ra, chạm vào những cỗ thi thể xung quanh, thi thể lập tức tan vào trong đó.

Vũ La thối lui đến ngoài ba ngàn trượng, mặc cho ngân quang kia hung mãnh tới mức nào cũng không lui nữa.

Từ xa nhìn lại, bộ lông dài màu vàng nhạt của Động Động giữa ngân quang sáng chói đầy trời giống như một sợi tóc thề trên đầu mỹ nhân tóc bạc, vô cùng nổi bật.

Sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, ngân quang cơ hồ quét qua mặt đất một lượt không bỏ sót. Trên mặt đất toàn là tứ chi gãy cụt, không có một cỗ thi thể nào còn nguyên vẹn.

Ngọn núi kia đã dâng lên cao ba ngàn trượng, thình lình gia tăng tốc độ dâng lên, chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chén trà đã cao thêm năm trăm trượng nữa.

Càng ngày càng vết nứt trên mặt đất càng lớn. Lúc trước dung nham bên dưới chỉ trào lên tối đa như nước suối, nhưng hiện tại cuồn cuộn mãnh liệt giống như sóng biển.

Rất nhanh dưới ngọn núi đã biến thành một đại dương màu đỏ sẫm, tất cả thi thể hòa tan trong dung nham. Những tiếng nổ lớn trầm đục không ngừng vọng lên từ dưới lòng đất, ngọn núi nhanh chóng dâng lên, mãi cho đến độ cao năm ngàn trượng, khiến cho Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn nhìn đến trợn mắt há mồm. Thiên địa thần lực như vậy, quả nhiên sức người không thể nào bì kịp.

Hiện tại hai người cũng có lực lượng khai sơn, nhưng bảo bọn họ dâng lên một ngọn núi như vậy, quả thật không thể nào làm được. Cho dù tập trung tất cả tu sĩ Trung Châu lại cũng chưa chắc đã làm được.

Biển dung nham nóng chảy hòa tan tất cả thi thể, bóp tắt tất cả hy vọng sinh tồn của các sinh linh.

Sau đó cả vùng đất bỗng nhiên run lên, ngọn núi năm ngàn trượng lắc lư kịch liệt một trận, chậm rãi ngừng lại. Tiếng nước chảy rung trời, Hổ Mi hà bỗng nhiên dậy lên sóng cao hơn nữa, gào thét ập về phía bờ sông.

Nước sông lạnh lẽo vừa tiếp xúc với dung nham nóng đỏ, lập tức kêu lên những tiếng xèo xèo, bốc lên từng đợt khói trắng dày đặc. Nước sông sóng sau cao hơn sóng trước, không ngừng nhào tới, dù bị bốc hơi nhưng vẫn vô cùng kiên định. Dường như Hổ Mi hà có lượng nước vô cùng vô tận, hết đợt này tới đợt khác giội vào dung nham, làm nguội dung nham từng chút một. Cuối cùng hóa thành một tầng nham thạch lạnh như băng, giống như một chiếc áo giáp bao phủ khắp vùng.

Lớp áo giáp này cao quý vô cùng, dùng tính mạng của vô số sinh linh luyện chế mà thành.

Đúng lúc này, rốt cục ngân quang kia hoàn toàn thu lại, mà trên đỉnh núi xuất hiện một vật phóng xuất u quang mờ mờ.

Động Động từ nãy tới giờ vẫn không cử động, lúc này dường như nhận được lời kêu gọi nào đó, nhanh chóng bay về phía đỉnh núi. Vũ La thấy vậy khẩn trương, vội vàng bay lên phía trước trông chừng:

- Động Động. . .

Hướng Cuồng Ngôn kéo hắn lại, Vũ La quay đầu lại, Hướng Cuồng Ngôn khẽ lắc lắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.