Trong Lão Lang cốc vốn có mấy vị trưởng lão Độc môn trấn giữ, môn hạ đệ tử cũng có hàng trăm người. Nhưng tối nay đánh trận này, Thượng Trảm Đạo hết sức tự tin, hơn nữa giao dịch giữa y và người ở Trung Châu tuyệt đối phải che giấu người khác. Bằng không đại tội cấu kết với Trung Châu như vậy, cho dù y đường đường là Môn chủ Độc môn cũng không đàn áp được môn hạ đệ tử nổi giận.
Vì vậy Hướng Cuồng Ngôn vơ vét một phen nhưng không hề gặp phải một ai chống cự. Lão nhẹ nhàng thoải mái cướp sạch mấy ngàn năm tích lũy của Độc môn, một ít điển tịch cũng không bỏ qua.
Hiện tại đã bắt được Thượng Trảm Đạo, không cần che giấu hành tung nữa, Vũ La lấy hết tốc độ chạy về Trung Châu, tự nhiên cũng không cần đi ngang Đại Di Chi Dã.
Sau khi Hướng Cuồng Ngôn vơ vét Lão Lang cốc xong lập tức đuổi theo sau Vũ La. Có lão hộ tống phía sau, dọc trên đường đi bất kể gặp phải người nào, với thân phận sáng chói của Hướng Cuồng Ngôn cũng được người ta cung kính tiên đưa, hai người trở vê Trung Châu rất nhanh.
Trở lại Hạc Ẩn sơn, Thượng Trảm Đạo giải Độc Long Mạch cho Cốc Mục Thanh.
Bất quá thời gian Cốc Mục Thanh trúng độc quá dài, làm trễ mất thời cơ trị liệu tốt nhất, cho nên phải tiêu hao thời gian hơi dài, mỗi ngày giải độc hai lần, giải trong bảy ngày liên tục như vậy.
Ngày đầu tiên giải độc xong, mắt thấy Cốc Mục Thanh có chuyển biến tốt đẹp, Vũ La cùng mẫu thân Cốc Mục Thanh Lâm thị cũng thở phào nhẹ nhõm. Lâm thị tiều tụy không ít, vốn trước kia nhìn qua Lâm thị như tỷ muội của Cốc Mục Thanh, hiện tại đã già đi rất nhiều.
Vốn trước đây Lâm thị không có hảo cảm gì với Vũ La, nhưng hiện tại Vũ La vì Cốc Mục Thanh, không ngờ dám xông vào Nam Hoang bắt Thượng Trảm Đạo, Lâm thị lại càng cảm động trong lòng, thầm nghĩ quả nhiên mình không có nhìn lầm người. Tiểu tử này có thể mạo hiểm tính mạng vì Thanh nhi như vậy, hiển nhiên là thật lòng với Thanh nhi.
Chỉ bất quá không ngờ Vũ La có được thực lực xâm nhập Nam Hoang bắt giữ Thượng Trảm Đạo, khiến cho Lâm thị có hơi kinh ngạc.
Ngày thứ nhất giải độc xong, Vũ La mới có cơ hội giới thiệu Hướng Cuồng Ngôn cho Lâm thị. Lúc này Lâm thị mới biết người trung niên có bộ mặt dường như khắp cả thiên hạ đều thiếu nợ mình này là Hướng Cuồng Ngôn đại danh đỉnh đỉnh, lại càng giật mình, cũng hiểu tại sao Vũ La có thể bắt được Thượng Trảm Đạo trở về.
Nghĩ đến con rể kết giao được với nhân vật như Hướng Cuồng Ngôn, Lâm thị càng cảm thấy mình không nhìn lầm người, đứa con rể này tiền đồ bất khả hạn lượng, lại thật lòng với Thanh nhi, thật sự là quá lý tưởng.
Lâm thị âm thầm hạ quyết tâm chờ lão gia trở lại, nhất định nghĩ tất cả biện pháp bất lão gia đáp ứng hôn sự này.
Lâm thị sắp xếp cho Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn ở tách biệt ra, chính là ở sườn núi cách đó không xa, nơi đó có mấy gian nhà gỗ đơn giản, là chỗ ở của mấy tên đồ đệ Cốc Thương trước kia. Đám lão bộc quét dọn lại, đổi dụng cụ sinh hoạt, chăn màn mới, mời bọn họ tới ở.
Hướng Cuồng Ngôn ném người nhà Thượng Trảm Đạo vào một đạo linh phù không gian, không nhìn tới bọn chúng nữa, cười híp mắt nói với Vũ La:
- Ngươi đoán thử xem ta tim được thứ gì ở Lão Lang cốc?
Thật ra trong lòng Vũ La cũng không biết chắc:
- Có tìm được pháp môn tu luyện Độc Long Mạch không? Đó là truyền thừa của Môn chủ Độc môn, e rằng cất giấu rất kỹ. . .
Hướng Cuồng Ngôn cười đắc ý:
- Ngươi không biết ta là ai sao, ta là Hướng Cuồng Ngôn! Người khác không tìm được là bình thường, ta không tìm được chính là bất thường.
Lão vừa nói vừa đi ra ngoài, Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Đi ra ngoài làm gì, mau lấy ra cho ta xem.
Hướng Cuồng Ngôn cười khan một tiếng:
- Phía ngoài rộng rãi, vật kia có hơi lớn một chút. . .
Ra đến khoảng đất trống bện ngoài, Hướng Cuồng Ngôn lấy trong linh phù trữ vật của lão ra một cối xay ngọc thạch khổng lồ có đường kính năm trượng, Vũ La nhìn thấy giật mình kinh hãi:
- Đây là. . .
- Tâm pháp tu luyện Độc Long Mạch ở trong này.
Vừa rồi Hướng Cuồng Ngôn khoác lác hơi quá, hiện tại lại cảm thấy xấu hổ:
- Thời gian quá gấp, ta không kịp lấy ra, cho nên mang hết trở về.
Vũ La cười khổ một tiếng, đang muốn tới xem cối xay ngọc thạch kia, Hướng Cuồng Ngôn bỗng nhiên kéo hắn lại:
- Xem cái này. . .
Lão chợt móc ra một chiếc nhẫn trữ vật, Vũ La mở ra, đảo thần thức qua lập tức giật mình kinh hãi, bên trong đầy các loại tài nguyên như khoáng thạch, Ngọc Tủy, linh đan, dược liệu. . . rực rỡ muôn màu.
Vũ La bừng tỉnh ngộ:
- Lão cướp sạch bảo khố Độc môn rồi ư?
Hướng Cuồng Ngôn dương dương đắc ý:
- Trừ ta ra còn ai có được thủ đoạn này?
Đây cũng không phải lão khoác lác, Hướng Cuồng Ngôn xuất thân phù sư đường đường chính chính, ngoại trừ linh văn, lão cũng hết sức tinh thông trận pháp. Cho nên chuyện phá giải linh văn và trận pháp phong ấn quá dễ dàng đối với lão.
Hướng Cuồng Ngôn nói:
- Mỗi người một nửa, đây là một nửa của ngươi, cầm lấy đi.
Vũ La có chút giật mình:
- Nhiều như vậy vẫn chỉ là một nửa bảo khố ư!
Hắn lại có chút căm tức:
- Năm xưa lúc bản Đế Quân còn tại vị, chỉ điều động một chút tài nguyên của chúng, ai nấy lắc đầu từ chối, khóc than cùng bản Đế Quân, không ngờ chúng lại giàu như vậy.
Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc nói:
- Nói trắng ra là vì ngươi quá mềm lòng, nếu năm xưa ngươi đối nội sắt máu một chút, bắt mỗi môn phái mỗi năm cống nộp tài nguyên định kỳ, môn phái nào không nộp lập tức diệt môn, lúc ấy thử xem còn có môn phái nào dám có thái độ lá mặt lá trái đối với ngươi.
Tiền kiếp Vũ La cũng là Ma tu, mà phe Chính đạo ở Trung Châu người đông thế mạnh. Cho nên áp lực rất lớn, hắn đối với bên ngoài thì sắt máu, đối với bên trong lại rộng rãi, cho nên Thượng Trảm Đạo mới dám lá mặt lá trái với hắn.
Vũ La lắc đầu, cũng là chuyện đã qua, bây giờ nhắc lại cũng không có tác dụng gì. Vốn hắn đang thiếu Ngọc Tủy, lại thiếu khoáng thạch chế tạo pháp bảo công kích cỡ lớn, cho nên cũng không khách sáo với Hướng Cuồng Ngôn, tiện tay thu lấy cái nhẫn. Sau đó lại lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra tám miếng Ngọc ấn Linh Phù, đưa tất cả cho Hướng Cuồng Ngôn.
Lúc trước Vũ La đã hứa với Hướng Cuồng Ngôn, xong chuyện sẽ cho lão mượn nghiên cứu.
Hướng Cuồng Ngôn thấy vậy hết sức vui mừng, thu lấy tám miếng Ngọc Ẩn Linh Phù vội vội vàng vàng trở về nghiên cứu, quên cả chào hỏi Vũ La. Vũ La cũng không thèm để ý, ngồi xuống trước cối xay ngọc thạch, giơ song chưởng ra, linh lực không ngừng tuôn ra, kéo cối xay chuyển động.
Cối xay vừa bắt đầu chuyển động, trận pháp bên trong lập tức vận chuyển, một cỗ ý niệm rót vào đầu Vũ La, cũng giống như hắn đang xem ngọc giản.
Khẩu quyết Độc Long Mạch từ thấp nhất đến cao nhất tổng cộng chia làm chín cấp. Dựa theo tâm pháp ghi lại, tu luyện Độc Long Mạch này tới tầng cao nhất có thể hóa thân thành một con thượng cổ Độc Long, cho dù là gặp được Thần Long chân chính, cũng có thể liều mạng ba trăm hiệp không rơi vào thế hạ phong.
Vũ La đoán chừng Thượng Trảm Đạo tối đa cũng chỉ luyện đến tầng thứ sáu.
Cũng không phải là Thượng Trảm Đạo thiên phú không tốt, thật sự là Độc Long Mạch này tu luyện quá mức khó khăn. Thật ra Thượng Trảm Đạo đã là thiên tài luyện độc kiệt xuất nhất ở Nam Hoang trong ngàn năm qua. Trước y, ba vị Môn chủ Độc môn tiền nhiệm tối đa chỉ luyện Độc Long Mạch được tới tầng năm.
Tu luyện Độc Long Mạch chẳng những cần có thiên phú, bản thân tiếp xúc thật tốt với độc tính, hơn nữa còn cần các loại độc vật ly kỳ nuôi dưỡng.
Thiên phú Thượng Trảm Đạo không tệ, nhưng những độc vật này thật sự hết sức khó tìm, đây mới là nguyên nhân căn bản hạn chế y thăng tiến cảnh giới.
Vũ La xem qua tâm pháp Độc Long Mạch một lần, mơ hồ cảm thấy trong tâm pháp này tựa hồ cất giấu không ít bí mật. Có một ít thủ đoạn, khẩu quyết Độc Long Mạch hết sức trúc trắc khó khăn, cũng không biết là cố ý viết thành như vậy, hay là tài văn chương của vị lão tổ sáng chế ra Độc môn Độc Long Mạch năm xưa quá cao.