Các đại Tiên tộc luyện chế lồng tinh cầu có chỗ khác nhau, nhưng chức năng cơ bản cũng không khác nhau nhiều lắm.
Lồng tinh cầu của Bách Hiểu Tiên tộc có điểm đáng khen chính là trên lồng tinh cầu được trang bị một loạt trận pháp truyền tống không gian. Nói cách khác lúc bọn Vũ La tiến vào Tiên Ngưu Giác Tinh từ một địa điểm, gần như cùng lúc đó, có ba tên Tiên Nhân của Bách Hiểu Tiên tộc xuất hiện, điểm nhân số, thu năm vạn tiên ngọc tiền thuế, sau đó phát cho mỗi người một chiếc ngọc bài, mới đưa bọn họ vào.
Sở dĩ những Tiên Nhân này có thể xuất hiện nhanh như vậy, đương nhiên là nhờ trận pháp truyền tống không gian trên lồng tinh cầu.
Mà Bách Hiểu Tiên tộc vì phòng ngừa có người trốn thuế, cũng bố trí hết sức khổ tâm.
Lúc nộp thuế, mỗi người được phát ngọc bài đại biểu thân phận của mình. Cả Tiên Ngưu Giác Tinh nằm dưới sự giám thị của lồng tinh cầu, nếu có người thông qua pháp bảo động thiên tự ý đưa người vào trong mà không nộp thuế, chỉ cần thả người ra ngoài, không có ngọc bài, lồng tinh cầu có thể lập tức tra ra. Khi đó cũng không còn là một người một vạn tiên ngọc nữa, tiền phạt chính là gấp mười lần.
Thậm chí Vũ La suy đoán ác ý, Bách Hiểu Tiên tộc còn mơ ước có người dùng phương pháp ngu xuẩn này trốn thuế.
Tiên Ngưu Giác Tinh phồn hoa tới mức nào?
Vũ La liếc mắt nhìn tinh cầu phía dưới, trong lòng thầm đoán một chút, số lượng thành thị chưa chắc đã ít hơn Ngũ Phương giới. Khắp nơi đều là khách sạn, khắp nơi đều là cửa hàng, khắp nơi đều là tiêu cục.
Chỉ nhìn những thứ này, cho dù không biết Tiên Ngưu Giác Tinh là một tinh cầu thế nào, cũng có thể tưởng tượng ra được.
Bên trong lồng tinh cầu thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng đạo kiếm quang, giống như một mảng mưa sao băng hỗn loạn. Lăng Hổ Quy buông lời cảm thán:
- Bách Hiểu Tiên tộc kiếm tiền nhiều thật!
Vũ La cũng thấy được một mặt khác: tinh cầu này phồn hoa như vậy, Tiên Nhân đông đảo như vậy, chỉ sợ nơi này cũng đã bị các Tiên Nhân xới tung lên không biết bao nhiêu lần. Nếu thật sự có bút ký của Mãng Ứng Long, tới phiên bọn họ được sao?
Vũ La nhìn Tổ Thiên Thu một cái, Tổ Thiên Thu cũng có chút chột dạ, vội vàng lấy ra một hạt ngọc châu. Ngọc châu đón gió lập tức phóng xuất một đạo quang hoa, hiện ra một tấm bản đồ.
Tổ Thiên Thu xem một hồi, gật đầu một cái khẳng định:
- Dựa theo Thập Phương thương hành suy đoán, bút ký Mãng Ứng Long hẳn là chôn giấu ở một địa phương tên là Băng Nguyệt nhai.
Chuyện hỏi thăm đường đương nhiên là nhiệm vụ của Tổ Thiên Thu. Sau khi được Vũ La cho phép, Tổ Thiên Thu liền nhìn quanh một lượt, dưới chân bọn họ vừa khéo có một thành thị, tuy rằng không lớn nhưng cũng coi như phồn hoa. Tổ Thiên Thu bèn hạ xuống trước một bước.
Nơi này chính là thế giới Tiên Nhân, năm người từ trên trời giáng xuống cũng không có gì ly kỳ, tự nhiên sẽ không khiến cho người qua đường chú ý. Tổ Thiên Thu tìm một quán trà đi vào, gọi trà bác sĩ tới, lấy ra hai tiên ngọc nắm sẵn trong tay, không nhiều không ít.
- Tiểu ca có biết Băng Nguyệt nhai ở đâu không?
Cho nhiều quá rất dễ dẫn tới những kẻ có lòng chú ý. Cho ít quá, nhất định trà bác sĩ sẽ không nói thật.
Địa phương khác nhau, giá cả cũng khác nhau, nhìn qua cũng biết tinh cầu này cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được tin tức hữu dụng, lại không mang tới phiền phức, đây chính là bản lĩnh của Tổ Thiên Thu. Vũ La dùng lão, cũng chính vì nhìn trúng bản lĩnh này.
Trà bác sĩ vừa nghe cái tên Băng Nguyệt nhai bèn phì cười một tiếng, vô cùng sảng khoái đáp:
- Biết, tàng bảo bút ký Măng ứng Long chứ gì, trên toàn Tiên Ngưu Giác Tinh, người không biết nơi này quả thật là không nhiều lắm.
Bọn Vũ La ngơ ngác nhìn nhau, đương nhiên Tổ Thiên Thu tỏ ra lúng túng vô cùng, nhưng vẫn hỏi địa điểm cận kẽ, lúc này mới châm trà, phất tay cho trà bác sĩ đi.
Năm người lúng túng một hồi, rốt cục Vũ La nói:
- Cũng không có gì mà thất vọng, nghĩ đi nghĩ lại hẳn là như vậy. Nếu nơi này thật sự có bút ký Mãng Ứng Long đã nhiều năm như vậy, làm sao tới lượt chúng ta?
Tổ Thiên Thu đỏ bừng mặt:
- Tiên sinh, ta. . .
Vũ La khoát tay:
- Chuyện này không thể trách lão.
Tổ Thiên Thu cũng chỉ có thể than thở, cũng may bây giờ lão đã quyết định thoát khỏi Thập Phương thương hành, nếu không thật sự là không đất dung thân.
Không bao lâu sau, trà bác sĩ mang trà ra, mọi người thưởng thức một loại trà đặc sản bản địa Tiên Ngưu Giác Tinh. Dưới bọt nước sôi sùng sục, từng chiếc lá trà màu tím cũng quay cuồng, lộ ra vẻ hết sức mê người.
Vũ La mới vừa bưng chén lên, đã nhìn thấy Tổ Thiên Thu nhướng mày, bàn tay lộn một cái, một miếng ngọc truyền âm xuất hiện trong lòng bàn tay, có linh quang chợt lóe. Tổ Thiên Thu kết nối trận pháp truyền âm, thấp giọng nói mấy câu, sắc mặt có chút cổ quái, sau đó khẽ gật đầu cắt đứt truyền âm.
Lão nhìn về phía Vũ La:
- Tiên sinh, Phương lão gia tử đã biết chuyện của ta, lão cũng không có gây khó khăn cho ta, sau này ta có thể quang minh chính đại đi theo tiên sinh.
Vũ La mỉm cười:
- Vậy thì tốt lắm.
Tổ Thiên Thu nói tiếp:
- Hơn nữa, có lẽ là Phương lão gia tử cũng đã biết tình huống Tê Lan Tinh cùng Tiên Ngưu Giác Tinh, cho nên cảm thấy rất có lỗi. Lão đã mua năm mươi tên tiên nô từ Vĩnh Vũ tiêu cục, đưa đến trên tinh không phù đảo của tiên sinh.
Tiên nô rẻ hơn cận vệ, nhưng Phương Lộc Hiếu đưa tới nhất định chính là thượng phẩm, năm mươi tên tiên nô có lẽ cũng hao tốn không ít.
Vũ La suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Cũng được, ghi nhớ mối nhân tình này là được.
Đối với Vũ La, không lo không trả nổi món nợ nhân tình này. Hắn chỉ cần tặng lại một món Phù Hạch Tiên Binh, chẳng những trả hết nợ, có thể còn dư.
Tinh không phù đảo đang lúc cần dùng người, cũng không phải là lúc lên mặt từ chối.
Mọi người uống trà đi ra, Tổ Thiên Thu đề nghị:
- Tiên sinh đã tới đây, hay là chúng ta đi xem một chút, nói không chừng chúng ta may mắn. . .
Vũ La đáp ứng, bất quá trong lòng cũng không ôm hy vọng gì.
Băng Nguyệt nhai ở Tiên Ngưu Giác Tinh mọi người đều biết, có thể tưởng tượng trước đó đã có bao nhiêu người đi xem rồi. Nhiều người như vậy cũng không tìm được, làm sao mình có thể tìm được? Chẳng lẽ cơ duyên của mình còn lớn hơn tất cả những người đó cộng lại sao?
Dưới tình huống này, nếu thật sự là Vũ La tìm được, ngược lại cũng không phải là một chuyện tốt. Cơ duyên mất hết cũng có nghĩa là từ đó về sau xuống thấp tận đáy.
Băng Nguyệt nhai cách thành thị mà bọn họ ở có tám trăm dặm, đối với tu sĩ mà nói, nháy mắt đã tới.
Vách núi này đứng chơ vơ bên bờ con sông lớn nhất trên Tiên Ngưu Giác Tinh là Tử Khê hà. Trong phạm vi ba ngàn dặm, không tìm được cả một gò đất. Trên vùng bình nguyên cạnh Tử Khê hà thình lình mọc lên một Băng Nguyệt nhai, cao gần ngàn trượng, rộng mười dặm, cũng có thể coi là kỳ quan.
Chính vì đây là một kỳ quan, cho nên ngay từ đầu mọi người rất có lòng tin đối với chuyện tìm tìm được bút ký Mãng Ứng Long dưới Băng Nguyệt nhai.
Đáng tiếc tất cả mọi người đều tay không mà về, Băng Nguyệt nhai cũng dần dần thành một chuyện cười.
Lúc bọn Vũ La tới Băng Nguyệt nhai, vượt qua một đám người có vẻ thất tha thất thêu trở về, thấy bọn Vũ La, bọn họ lắc đầu khuyên:
- Có lẽ các vị cũng không cam lòng chứ gì? Ôi, thật sự không cần tìm, ngay cả một sợi lông chim cũng không thấy. . .
Mấy người cười cười, khẽ ôm quyền chắp tay, hai bên đi qua.
Đến Băng Nguyệt nhai, năm người liền thấy trên vách núi đen sì có một người đang đứng.
Nếu ở Ngũ Phương giới, cảnh tượng này rất giống một người đang nhảy xuống núi tự vẫn. Nhưng nơi này lại không ai gào thét xông lên cứu người.
Vũ La nhìn ra có chút cổ quái:
- Dường như là người nọ phát hiện chuyện gì. . .
Vào lúc này, chỉ thấy mái tóc dài của người nọ xổ tung, bay múa đầy trời. Nàng hơi cúi đầu, mi tâm bắn ra một luồng ánh sáng xanh. biếc, bắn xuống dòng Tử Khê hà đang cuộn sóng bên dưới.