Tiên Tuyệt

Chương 973: Chương 973: Đạo thần văn thứ mười tám (Hạ)




Nhưng vì sao Lam Điệp ấn ký lại giúp hắn, rốt cục đạo thần văn thứ mười tám có hàm nghĩa thâm ảo gì?

Tiếng thở dài cuối cùng kia hắn nghe rất rõ ràng, tuyệt đối không phải là sai lầm: rõ ràng là Lam Điệp ấn ký chủ nhân vẫn chưa chết” Chuyện này đối với Vũ La mà nói, là một tai họa ngầm to lớn!

Vũ La nhìn nhìn Dạ Huy. Chợt hỏi một câu:

- Thương thế của ngươi ra sao?

Dạ Huy vỗ vỗ ngực thật mạnh:

- Đã không sao nữa.

Vũ La gật đầu một cái, những người khác cũng đã tỉnh, lập tức xông tới, Hoàng Hầu thẹn đỏ mặt:

- Tiên sinh, dọc trên đường đi toàn là ngài bảo vệ chúng ta, mối nhân tình này làm cho chúng ta không chịu nổi. . .

Tuy rằng thù lao của bọn họ không cần Vũ La phải trả, nhưng dù sao Vũ La cũng là gia chủ bọn họ là tiêu sư, nào có chuyện gia chủ cứu mạng tiêu sư?

Lăng Hổ Quy cũng tỏ ra ngượng ngùng, ôm quyền nhìn Vũ La thi lễ:

- Tiên sinh, sau khi trở về ta nhất định sẽ nói rõ cùng Tam ca, xin ngài yên tâm, Vĩnh Vũ tiêu cục sẽ không bạc đãi. . .

Vũ La khoát tay ngắt lời bọn họ:

- Chúng ta đều có giao tình cùng chung hoạn nạn, nếu nói những lời này là quá khách sáo. . .

Lăng Hổ Quy cùng Hoàng Hầu lại không cao hứng nổi. Nếu như trước đây Vũ La nói với bọn họ “cùng chung hoạn nạn”, nhất định bọn họ sẽ cảm thấy vui vẻ trong lòng, nhưng bây giờ. . . Đây không phải là cùng chung hoạn nạn nữa, rõ ràng là người ta không ngừng cứu mạng của mình, khiến cho mình không ngừng thiếu nợ nhân tình của Vũ La.

Bọn họ là tiêu sư, bất kể ở thế giới cấp thấp bọn họ có phải đao phủ thủ, cường đạo, mã tặc hay không, trên Cửu Giới Tinh Hà này bọn họ là tiêu sư, phải tận hết sức lực hoàn thành trọng trách của mình. Không ngừng để cho gia chủ cứu mạng mình, danh dự nghề nghiệp của bọn họ không cho phép họ vô dụng như vậy.

- Tiên sinh. . .

Hoàng Hầu xấu hổ không chịu nổi, ôm quyền thi lễ:

- Liên lụy tiên sinh, ôi. . .

Vũ La khoát khoát tay:

- Thật sự không cần khách sáo nữa.

Lương Mạt Vũ bên cạnh vốn còn hôn mê bất tỉnh, lúc này chợt động, lồm cồm ngồi dậy.

Thần sắc y lộ vẻ cổ quái, vốn đã tưởng rằng mình hẳn phải chết, đã chuẩn bị tinh thần chuyển thế trùng tu, không ngờ rằng lúc này vẫn còn sống. Tâm trạng của y hiện tại có thể nói rằng phức tạp vô cùng.

Vũ La đi về phía y, Lương Mạt Vũ nhìn Vũ La một cái, nhưng không nói gì.

Vũ La nhàn nhạt nói:

- Ngươi muốn cảm tạ ta, hay là sẽ hận ta?

Lương Mạt Vũ thành thật trả lời:

- Nếu ngươi thật sự có thể thiết kế được một đạo Phù Vận Tiên văn có thể khắc lên người ta, giúp ta đột phá cảnh giới hiện tại, đương nhiên ta phải cảm tạ ngươi rất nhiều.

- Bằng không, ta thật sự sẽ hận ngươi.

Vũ La ngạc nhiên:

- Ngươi, ngươi cũng quá thẳng thắn. . .

Lương Mạt Vũ không nói gì, chỉ cúi đầu.

Một lúc lâu sau, y mới chậm rãi nói:

- Phụ mẫu ta đối với ta rất tốt. Bất kể ta làm gì, bất kể ta có phải là một tên phế vật hay không, bọn họ cũng không bỏ mặc ta. Ngươi không hiểu rằng ở Cửu Giới Tinh Hà, người có con cháu đông đúc như họ thường sẽ lựa chọn những kẻ có tiền đồ đặc biệt bồi dưỡng, tương lai mới có thể gánh vác cơ nghiệp gia tộc, bảo đảm gia tộc sẽ không suy sụp. Kẻ giống như ta bất quá cũng chỉ như công tử bột, giúp ta không lo cơm áo đã là quá đủ rồi.

- Nhưng bọn họ không giống như người khác, ta có thể cảm giác được bọn họ quan tâm ta. Nhưng bọn họ càng làm như vậy, ta càng có thể hận mình vô dụng.

Lương Mạt Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Vũ La:

- Nếu ta bình giải trùng tu, có thể thành công hay không bản thân ta cũng không nắm chắc. Nhưng ta chết đi, nhất định song thân sẽ đau khổ vô cùng, ta thật không đành lòng.

Vũ La hiểu rõ:

- Vốn là vừa rồi ngươi có thể nhân cơ hội này bình giải, lại bị ta cứu, cho nên nếu ta không thể giúp ngươi đột phá cảnh giới, nhất định ngươi sẽ hận ta.

Lương Mạt Vũ thản nhiên:

- Ta biết chuyện này rất khó hiểu, nhưng. . .

Vũ La khoát tay ngăn lại:

- Kỳ quái, vốn là chuyện vô nghĩa, nhưng ta lại thật sự hiểu.

Lương Mạt Vũ há hốc mồm nhưng không nói nên lời, rốt cục quay đầu bỏ đi.

Triệu Hiểu Hiểu cũng khôi phục lại, mọi người tập hợp lần nữa, ở cuối quảng trường xuất hiện một cánh cửa. Mọi người vượt qua cánh cửa này, rốt cục long mộ chân chính đã bày ra trước mặt bọn họ.

Quả nhiên giống như Vũ La dự đoán, nơi này đã bị trộm mộ quang lâm. Trong cả long mộ to lớn, quan quách đều bị hủy diệt bể nát, mảnh vụn ngổn ngang la liệt khắp nơi.

Mà theo tình hình phá hoại trong long mộ, Vũ La suy đoán: kẻ trộm mộ chính là Thực Nguyệt thị của Đồ Long tộc.

Trong long mộ, quan quách được bày biện chừa ra thông đạo cho bọn họ tiến vào. Hai bên quan quách là hai hàng đèn đồng buông từ trên cao xuống.

Đèn đồng chính là dùng vẫn Tinh Hợp Đồng cực kỳ trân quý chế tạo mà thành. Loại tài liệu này trong Cửu Giới Tinh Hà chính là đường đường tài liệu nhị phẩm thượng, lại bị đập vỡ tan, chia năm xẻ bảy, vứt la liệt trên mặt đất.

Mà đài cao dùng an trí quan quách, chính là dùng một khối Thất Thải Lưu Ly Ngọc cực lớn hoàn chỉnh điêu khắc mà thành, cũng là tài liệu nhị phẩm thượng trân quý, lại bị đập vỡ mấy chỗ nhưng không có lấy đi.

Mà bên ngoài quách chính là dùng Thụ Linh Tinh Hải chế thành, bên trong quan dùng Ngọc Tinh Diệu Thiên Kim chế thành. Hai loại tài liệu này toàn là nhất phẩm hạ chân chính.

Bất kể là ai đối mặt nhiều trân bảo như vậy, cũng sẽ vơ vét sạch sẽ không chút lưu tình. Chỉ có Đồ Long tộc hận Long tộc thấu xương, mới có thể không đụng tới những bảo bối này, phí bao sức lực xông vào chỉ vì hủy thi diệt tích, nghiền thây Long tộc thành tro.

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, nhiều trân bảo như vậy, cuối cùng cũng không có đi một chuyến uống công, trước vốn cho là sẽ không có chút thu hoạch nào.

Lệnh Hồ Tiểu Tiểu là người thứ nhất cất tiếng cười ha hả nhảy vào:

- Ôi. . . Trời ơi, nhiều quá, thật là nhiều bảo bối. . .

Sáu người Hoàng Hầu lộ vẻ vui mừng, vẻ buồn rầu trước đây đã bị quét sạch không còn vì trân bảo sắp sửa tới tay, đang muốn tiến xuống, thình lình một người xuất hiện ngăn trước mặt bọn họ.

Lương Mạt Vũ mặt trầm như nước, nhìn chằm chằm sáu người, Hoàng Hầu không hiểu:

- Lương gia, ngài đây là. . .

Lương Mạt Vũ khẽ quát một tiếng:

- Con tiểu hồ ly Thanh Khâu kia, cút trở lại cho ta!

Lệnh Hồ Tiểu Tiểu sửng sốt, chỉ vào mũi của mình:

- Ngươi nói ta ư?

- Trừ ngươi ra, còn ai nữa?

Lệnh Hồ Tiểu Tiểu cũng có chút tức giận:

- Sao hả, chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm những thứ này sao?

Lương Mạt Vũ không nói gì, giơ tay lên lăng không chộp ra một trảo, một đạo thiết trảo bay ra, tới giữa không trung chợt trở nên lớn hơn. Lệnh Hồ Tiểu Tiểu thét một tiếng kinh hãi, xuất ra liên tục mấy thủ đoạn cũng không thể ngăn được phi trảo kia, rốt cục cũng bị bắt kéo trở về lối vào.

- Hừ!

Lệnh Hồ Tiểu Tiểu rất là tức giận.

Lương Mạt Vũ đang đứng trước mặt mọi người, ôm quyền nhìn mọi người. Ai nấy trợn mắt há mồm.

Không ngờ rằng Lương Mạt Vũ hành lễ với mọi người, chuyện này quả thật khó lòng tin được, chẳng lẽ là chúng ta nhìn lầm rồi sao, một kẻ kiêu căng như vậy lại hành lễ với mọi người?

Vũ La cau mày, cũng không hiểu y làm như vậy là có ý gì.

Sau khi ôm quyền thi lễ, Lương Mạt Vũ lại vung tay lên, bổng màu bạc xuất hiện trở lại hoành ngang người y, ngăn đường tất cả mọi người:

- Các vị, Lương mỗ ta trước từng có lời thề, nếu lưu lại tiên hồn ta bất diệt, nhất định sẽ trợ giúp chủ nhân long mộ này báo thù tuyết hận. Mọi người cũng không cần lấy những thứ này, bằng không sẽ là cừu nhân của Lương Mạt Vũ ta.

Mọi người sửng sốt, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu là người thứ nhất kêu lên:

- Nhưng ngươi nói là sau khi ngươi chết tiên hồn bất diệt kia mà, không phải là ngươi không có chết sao. . .

Lương Mạt Vũ cố chấp:

- Bất kể thế nào, kết quả là tiên hồn ta vẫn bất diệt. Chư vị, nếu đã thề, vậy phải tuân thủ lời thề. Ta xin mọi người hạ thủ lưu tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.