Lệnh Hồ Tiểu Tiểu không muốn nói quá nửa cũng là vì lo lắng có người nảy lòng tham. Chẳng qua hiện tại bản thân mình khó lòng bảo vệ nên mới nói ra, nếu Vũ La thật sự đuổi nàng đi quả thật nàng không còn đường sống.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu cất tiếng nức nở:
- Làm sao bây giờ, chúng ta không ra được, sẽ phải chờ chết ở chỗ này. . .
Lương Mạt Vũ lặng lẽ không tiếng động xuất hiện bên người Vũ La, thấp giọng hỏi:
- Rốt cục là nơi này xảy ra chuyện gì?
Vũ La lộ ra một nụ cười khổ:
- Ngươi cũng đã nhìn ra sao Lương Mạt Vũ nhìn hắn một cái:
- Thật bị người trộm qua rồi ư?
Người chung quanh sợ hết hồn:
- Trộm mộ? Ngươi nói là nơi này đã bị người trộm qua?
Đã có người trộm mộ, chắc chắn bảo bối đã bị lấy đi hết sạch, bọn họ mạo hiểm tiến vào như vậy còn có ý nghĩ gì nữa. . .
Vũ La nói:
- Cửa mộ đã bị người đánh nát chẳng biết đi đâu, dọc trên con đường này, ba đạo hiểm quan cũng không hề ẩn giấu, bại lộ ra ngoài rành rành.
- Hơn nữa ba đạo hiểm quan không khỏi quá đơn giản.
Vũ La nhìn sang Lương Mạt Vũ, y cũng gật đầu tán đồng:
- Sáu con rối đá kia có vẻ yếu đuối khác thường.
Vũ La gật đầu:
- Ta đã kiểm tra qua, trong cơ thể sáu con rối đá kia có rất nhiều vết nứt cổ xưa. E rằng trước khi chúng ta tới đây, chúng cũng đã bị người đánh trọng thương, cho nên gặp phải Lương Mạt Vũ mới không chịu nổi một đòn.
- Nhưng, nhưng. . .
Mọi người hết sức không cam lòng, nhưng không làm gì được.
Vũ La nói:
- Thiên địa Linh Vật không nhất định là vật phẩm cố hữu trong long mộ, cho nên ta mới dẫn theo mọi người tiến vào.
Dường như Lương Mạt Vũ lại nhớ tới điều gì, sắc mặt càng thêm khó coi hơn:
- Người nào đã trộm long mộ, lại có hành động lớn gan như vậy!
Quả là như vậy, đánh nát cửa mộ, sau đó lại liên tục xông qua ba đạo hiểm quan. Mà tới nơi này lại lột ra lớp đá phủ bên ngoài, làm lộ ra đạo Tất Tử Phù bên trong, cho dù là trộm mộ, cũng có vẻ vô cùng lớn lối. . .
Đây cũng không phải là Tiên Nhân thông thường gây nên, Tiên Nhãn vẫn có lòng kính sợ nhất định đối với Long tộc.
Vũ La hừ một tiếng:
- Thực Nguyệt thị của Đồ Long tộc. . . trừ bọn họ ra, còn có thể là ai khác?
Lương Mạt Vũ kinh ngạc nhìn hắn một cái:
- Ngươi cũng biết Thực Nguyệt thị sao. . .
Mọi người nghe vậy sửng sốt:
- Đồ Long tộc? Còn có chủng tộc này sao?
Lương Mạt Vũ khoát khoát tay:
- Có nói các ngươi cũng không biết, chuyện quá lâu rồi.
Mọi người cũng không nói gì, dường như đã quen bị y coi thường như vậy.
Lương Mạt Vũ tiếp tục thảo luận cùng Vũ La:
- Thực Nguyệt thị biến mất khỏi Cửu Giới Tinh Hà đã gần mười vạn năm, nói cách khác, tối thiểu long mộ này cũng đã bị trộm vào mười vạn năm trước.
Mười vạn năm, đủ cho một món thiên địa Linh Vật thành hình. Vũ La vẫn ôm hy vọng.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu chợt giỏng tai lên:
- Các ngươi có nghe thanh âm gì không?
Mọi người còn chưa kịp trả lời nàng, chợt nghe thấy một tràng tiếng ầm ầm truyền tới, mặt đất dưới chân bắt đầu khẽ run. Lương Mạt Vũ vung tay lên, ánh sáng chiếu ra chói chang, chiếu rọi nơi này sáng như ban ngày.
Chỉ thấy vách đá bốn phía chợt lay động, sau đó giống như mặt nước bập bềnh lay động, nhô ra biến hình thành từng con rồng đá dữ tợn. Rồng đá há miệng gầm thét, phun ra khí lưu vô tận, quét theo cát vàng va vào thân thể mọi người đau điếng.
- Chuyện gì vậy?
Mọi người chưa kịp hiểu ra, đám rồng đá cũng đã vọt nửa thân ra khỏi vách đá, hai trảo trước chạm đất, gào thét điên cuồng xông về phía mọi người.
Lương Mạt Vũ không nói nhiều lời, giơ tay lên điểm ra một cái, hai chiếc vòng vàng trước kia chém giết đám đại bàng lại xuất hiện, đánh trúng một con rồng đá
Nhưng trên thân rồng đá toát ra một luồng ánh sáng mờ nhạt, kết nối tất cả rồng đá lại với nhau. Chuyện này cũng tương đương tất cả rồng đá trợ giúp nó chịu một đòn này, cho dù Lương Mạt Vũ hùng mạnh tới mức nào, đòn này cũng là vỏ ích.
Y tung mình bay lên, chiếc bổng màu bạc xuất hiện trên tay không biết từ lúc nào, thét to một tiếng, toàn thân toát ra một cỗ ngân quang mãnh liệt, nện thật mạnh vào đầu một con rồng đá.
Bùng. . .
Tiếng nổ rung trời vang lên, Lương Mạt Vũ lảo đảo một cái bật ngược trở lại, đám rồng đá kia không bị trở ngại chút nào, tiếp tục chạy như điên tới.
Mọi người không ai cam lòng ngồi chờ chết, bọn Lăng Hổ Quy, Hoàng Hầu, Dạ Huy đều xuất thủ, ai nấy xuất ra công kích mạnh nhất của mình.
Nhưng bọn họ vẫn không làm gì được đám rồng đá trước mặt, ngay cả làm cho chúng thoáng dừng bước chân công kích cũng không làm được.
Trên trán Vũ La cũng đã toát mồ hôi. So với bất cứ người nào ở đây, Vũ La hiểu rất rõ chỗ đáng sợ của đạo linh văn Tất Tử Phù này. Chẳng lẽ lần này thật sự phải chết ở đây sao?
Lúc này càng phải tỉnh táo, thật tỉnh táo. . .
Thình lình đám rồng đá đang chạy như điên tới trở nên chậm chạp trong mắt Vũ La, những tiếng gầm thét của chúng cũng biến mất không thấy, dường như dòng chảy thời gian đang giảm tốc độ lại. . .
Vũ La tiến vào một cảnh giới huyền ảo.
Tất cả mọi người dốc hết toàn lực, Lương Mạt Vũ lại đứng ở phía sau, không có ý xuất thủ lần nữa. Lăng Hổ Quy nóng nảy gọi to:
- Ngươi còn nhìn gì nữa, còn không mau động thủ?
Lương Mạt Vũ nhìn y, chợt mỉm cười, nụ cười đơn giản, chẳng qua là ánh mắt y nhìn về phía Lăng Hổ Quy có chút phức tạp:
- Đời này của ta đã cầm bằng vô vọng. . .
Chín chữ đơn giản, nhưng đã bao hàm tất cả nỗi tức giận không cam lòng sâu trong lòng Lương Mạt Vũ. hắn là Tiên Nhân đời thứ hai, chỗ dựa thâm hậu, có thể muốn làm gì thì làm trên Cửu Giới Tinh Hà, người khác nhìn vào vô cùng hâm mộ.
Nhưng chỉ có bản thân y mới biết khổ sở trong đó.
Vì sao. . . Vì sao tu vi của ta mãi dừng lại ở nhị phẩm thượng, muốn tiến thêm một bước còn khó khăn hơn lên trời.
Tại sao ta lại không thể chịu đựng được Phù Vận Tiên Văn, khiến cho một chút hy vọng cuối cùng cũng bị phong kín?
Cùng vì tu vi chỉ có nhị phẩm thượng, sau lưng có không biết bao nhiêu người giễu cợt y, châm biếm y. Y biết rất rõ những chuyện này, y có thể giết những người đó, nhưng cũng chẳng ích gì. Cả đời này của y cũng kẹt ở cảnh giới nhị phẩm thượng.
Bất kể y oai phong tới mức nào, cho dù chiến lực của y hùng mạnh tới đâu, không cần biết y có bao nhiêu Tiên đan, Tiên Bảo, người khác chỉ cần nói một câu “Hổ phụ sinh khuyên tử”, y lập tức xếp cờ thu trống, không nói gì nữa. Chỉ cần một câu nói của người ta đã đâm trúng vào tử huyệt của y.
Lương Mạt Vũ chăm chỉ vô cùng, chăm chỉ tới mức gần như phát điên, cho dù đám Tiên Nhân phi thăng cũng khó có thể sánh bằng.
Y cơ hồ không có sở thích gì, cũng không có bằng hữu, không có tình nhân, đây là chuyện mà đám Tiên Nhân đời thứ hai cùng cấp với y khó lòng tưởng tượng.
Nhưng dù chăm chỉ như vậy, vẫn không đổi được thứ y muốn.
Y ẩn ở Binh Đạo Phường, bao nhiêu năm không dám trở về gặp phụ mẫu, là vì y áy náy.
Tâm trạng của y có mấy người hiểu được?
Kiếp này vô vọng. . . nói thì đơn giản, chân chính trải qua mới biết được khổ ở trong đó, giống như vạn trùng cắn xé tâm can.
Lăng Hổ Quy nhìn y, ngẩn ngơ. nhẹ nhàng than dài một tiếng.
Lương Mạt Vũ nhìn đám rồng đá đang chạy tới như điên, chợt có một cử động ra ngoài dự liệu của mọi người: quỳ sụp xuống.
Hai gối y khuỵu xuống, hai tay chống xuống, dập đầu xuống đánh binh một cái thật mạnh:
- Hôm nay Lương Mạt Vũ chết đi, trong lòng vẫn còn nuối tiếc, xin tiền bối bỏ qua cho tiên hồn Lương Mạt Vũ, cho phép ta chuyển thế đầu thai. Kiếp sau nếu ta có thể lần nữa đăng Tiên giới, nhất định sẽ báo thù tuyết hận cho tiền bối, tìm ra kẻ quật mộ, bằm thây làm vạn đoạn.
Y đang nói chuyện với long mộ, trước y cũng nghĩ tới chuyển thế trùng tu, nhưng muốn bình giải cần phải có lòng can đảm cực lớn.
Mà tình huống trước mắt lại giúp Lương Mạt Vũ tránh được quyết định đau đớn này: muốn không chết cũng không được.