- Ha ha ha!
Lý Kế cười to:
- Thiên Thu, ta nghe nói ngươi tìm được một bảo vật, cũng được lọt vào buổi đấu giá chiều nay, được xếp thứ mấy vậy?
Thứ tự vật phẩm được đưa ra trong buổi đấu giá cũng đại biểu cho mức độ quý giá của nó.
Món Phù Hạch Tiên Binh của Vũ La chính là cấp bậc thất phẩm trung, vốn là có tư cách tiến vào ngày đấu giá cuối cùng. Nhưng bởi vì Lão Hắc không có nói rõ ràng cấp bậc, Tổ Thiên Thu cho là thất phẩm hạ, chỉ xếp là vật phẩm đưa ra thứ hai trong buổi đấu giá hôm nay. Lão còn đang buồn bực, Lý Kế còn chọc vào vết thương của lão.
Tổ Thiên Thu giận tím mặt:
- Lý Kế, rốt cục ngươi muốn nói cái gì?
Lý Kế cũng cười ha hả:
- Cũng không muốn nói cái gì, chỉ là cảm thấy bảo vật của ta hình như là trọng bảo cuối cùng hôm nay, tốt hơn của ngươi rất nhiều. Vì vậy trong lòng cao hứng, muốn đùa với ngươi một chút. Ha ha, chỉ là đùa thôi, đùa thôi, Thiên Thu ngươi độ lượng, sẽ không cho là ta nói thật chứ?
Tuy rằng trên mặt y vẫn tươi cười nhưng trong mắt bắn ra hàn quang bốn phía, nhìn chằm chằm Tổ Thiên Thu.
Tổ Thiên Thu đã có vẻ không nhịn được, Vũ La ở phía sau nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Nếu người ta so đo với chó, chắc chắn người phải thua. Chó cắn ngươi một cái, chẳng lẽ ngươi có thể cắn lại nó sao?
Tổ Thiên Thu thoáng cái tỉnh táo lại, cảm kích nhìn Vũ La một cái, sau đó vung tay lên với Lý Kế:
- Yến tiệc sắp bắt đầu, các ngươi có vào hay không? Không vào thì tránh đường cho chúng ta vào.
Lý Kế vẫn giữ vẻ tươi cười như trước, nhưng ánh mắt y giống như rắn độc nhìn thẳng Vũ La:
- Hắc hắc, vị tiểu ca này dường như lạ mặt. . .
Vũ La không có lòng dạ nào kết giao tình với y, thản nhiên nói:
- Chó ngoan không cản đường, cản đường không phải là chó ngoan. Nếu không phải là chó ngoan, rất dễ dàng vào nồi.
Ba người Tổ Thiên Thu bật cười vang, nụ cười của Lý Kế cũng không còn giữ được nữa, lập tức biến sắc:
- Tên tiểu tử thối này muốn chết. . .
Tổ Thiên Thu bước lên đứng cản trước mặt y:
- Lý Kế, ba vị tiên sinh này chính là khách quý của Thập Phương thương hành ta, tiệc mừng đã sắp sửa diễn ra, chẳng lẽ ngươi dám động võ trước mặt Phương lão gia tử?
Cơ mặt Lý Kế giật giật một trận, hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La:
- Chúng ta đi. . .
- Ha ha ha. . .
Phương Lộc Hiếu lão gia tử không xuất hiện trong tiệc mừng, người chịu trách nhiệm chiêu đãi là con lão, hội trưởng hiện tại của Thập Phương thương hành Phương Địch Vũ. Tuy là hội trưởng của một thương hành có thực lực không nhỏ, nhưng không hề nhìn thấy trên người Phương Địch Vũ có vẻ gì là thương gia. Điểm này y kế thừa nét đặc sắc của phụ thân là Phương Lộc Hiếu, thân hình cao lớn, hình tượng uy mãnh. Tu vi y lại càng kinh người, chính là đường đường Tiên Nhân nhất phẩm trung.
Phương Địch Vũ không nói nhiều lời, nhưng lễ số đúng chỗ, không nói lời đẩy đưa đầu môi chót lưỡi, chỉ là tự mình đi đến từng lương đình, sau đó nốc một hơi cạn sạch một chén rượu mạnh.
Người như vậy làm cho người ta cảm thấy chân thành, nhất định không phải là gian thương nhân, rất vui lòng làm ăn cùng y.
Đến lương đình Vũ La, Phương Địch Vũ tươi cười nâng chén, chạm với Vũ La một cái:
- E rằng sau này Thập Phương thương hành ta còn phải nhờ vào tiên sinh rất nhiều.
Y nốc một hơi cạn sạch, lại nói:
- Vốn hẳn phải uống cùng tiên sinh ba chén, nhưng ta thấy dường như tiên sinh không thích phô trương, cho nên tạm thời uống một chén vậy. Sau dạ tiệc ngày mai, ta sẽ tự mình tới cửa, xin tiên sinh một ngụm rượu vậy.
Vũ La cười, chấp tay nói:
- Hội trưởng đi thong thả.
Phương Địch Vũ nhìn qua không giống như là thương nhân, nhưng y chính là thương nhân. Nhìn như đần độn, trên thực tế ánh mắt sắc bén, chỉ trong thoáng chốc đã nhìn ra Vũ La cố ý khiêm tốn ẩn mình, hết thảy chuyện y làm không hề sơ sót, hơn nữa rất dễ chiếm được hảo cảm của người khác. Cảm giác của Vũ La đối với y rất tốt.
Nói đơn giản mấy câu, uống xong một chén rượu, Phương Địch Vũ liền đi ra ngoài, quả nhiên trong cả quá trình không khiến cho bất kỳ người nào chú ý.
Trong lương đình cách đó không xa, Lý Kế vừa uống rượu vừa làm như vô ý liếc sang bên này một cái. Lúc y nhìn sang, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có lúc thu hồi ánh mắt mới thấy chợt lóe lên một tia âm độc.
Yến tiệc cũng không kéo dài lâu, chủ đề không phải là vui chơi giải trí, mà để cho Phương Địch Vũ thân là hội trưởng xuống trường đáp tạ mọi người.
Sau khi yến tiệc chấm dứt, lập tức có người dẫn mọi người xuống tầng hai phù đảo. Ở giữa tầng hai xây dựng một đại điện khí thế hoành tráng, chính là hội trường buổi đấu giá lần này.
Lúc đầu xây dựng tòa đại điện này chính là vì chuẩn bị làm nơi giao dịch cao nhất. Cho nên bên trong kiến trúc khổng lồ cao ba mươi trượng, rộng một trăm trượng, dài một trăm tám mươi trượng này, thật ra chỉ có tám mươi gian bao sương (ghế phân lô), không có chỗ ngồi dành cho công chúng.
Sau khi Tổ Thiên Thu đưa Vũ La tiến vào, lập tức có hai thị nữ thanh tú rót nham trà cho bọn họ. Mặc dù không phải là ba trăm năm, nhưng cũng có trăm năm.
Tổ Thiên Thu đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về nói với ba người:
- Tên khốn Lý Kế kia đang ngồi ở bao sương số sáu mươi ba, âm thầm chú ý chúng ta.
Lần này người mua tham gia đấu giá có chừng năm mươi người. Trong đại điện có tất cả tám mươi bao sương, có ba mươi cũng là bỏ trống. Tổ Thiên Thu dẫn Vũ La tới xem náo nhiệt, mà những chưởng quỹ lớn nhỏ khác có thương phẩm tham dự đấu giá, ai nấy cũng mở bao sương của mình ló đầu ra quan sát.
Vật phẩm đấu giá của Lý Kế cung cấp là trọng bảo cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay. Mặc dù còn chưa biết là thứ gì, nhưng Tổ Thiên Thu cũng dám khẳng định bảo vật của y so ra kém của mình.
Thấy vẻ mặt buồn bực của Tổ Thiên Thu, Vũ La không nhịn cười được:
- Không cần quá để ý thành bại nhất thời. Ngày mai mới thật sự là buổi diễn chính.
Chẳng những Tổ Thiên Thu mang đạo Phù Vận Tiên Văn của Vũ La nộp lên trên, ngay cả món Phù Hạch Tiên Binh thứ hai mà Vũ La luyện chế, Lão Hắc đưa cho lão, lão cũng đã nộp lên.
Phương Lộc Hiếu quyết định đạo Phù Vận Tiên Văn này sẽ là trọng bảo cuối cùng của cả hội đấu giá lần này. Ngay sau đó Phương Địch Vũ cũng quyết định đưa món Phù Hạch Tiên Binh thứ hai vào ngày đấu giá cuối cùng.
Ngày cuối cùng vốn là năm vật phẩm đấu giá, biến thành bảy vật. Còn trong hội đấu giá lần này, có tới ba món trọng bảo Tam Phù xuất hiện. Phương Địch Vũ muốn truyền một tin tức cho tất cả người mua: Thập Phương thương hành chúng ta có năng lực tiếp xúc với Tam Phù Thiên Công, hơn nữa không chỉ là một vị.
Mặc dù trên thực tế chỉ là một vị, nhưng đám người mua không biết. Lại nói nhân vật nghịch thiên như Vũ La, một mình cũng có thể bằng hai người.
Tổ Thiên Thu cười khổ nói:
- Ta cũng hiểu, chỉ là trong lòng không thoải mái
Đang khi nói chuyện, buổi đấu giá đã lặng lẽ bắt đầu. Một vị tiên tử nhan sắc tuyệt trần thân khoác trường quần màu xanh nhạt chậm rãi bước lên đài, tay cầm một món bảo vật đặt xuống. Sau đó là đấu giá sư khoác một thân đạo bào, mặt mày lấm la lấm lét, nhìn qua còn tưởng rằng là bọn bịp bợm giang hồ.
Tất cả trình tự không có gì khác với Ngũ Phương giới, chỉ bất quá quy cách cao hơn rất nhiều.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên dĩ nhiên chỉ có thể coi là làm nóng, dù là như vậy, cũng còn trân quý hơn cả món vật phẩm cuối cùng của ngày hôm qua. Đám người mua cũng có hơi lười biếng, sau tám, chín lần đấu giá ngắn ngủi, rốt cục thành giao với giá một trăm sáu mươi vạn miếng tiên ngọc
Tổ Thiên Thu thoáng chốc khẩn trương lên, Lão Hắc cùng Lôi Ba cũng trở nên hồi hộp.
- Tiên sinh, đến phiên vật phẩm đấu giá của chúng ta rồi!
Vũ La khẽ gật đầu, nâng chén trà lên từ từ uống một hớp.
Trong đại sảnh, tiên tử lần trước lại lên đài, trong tay cầm một cái khay, vật trong khay được một miếng lụa đỏ phủ lên trên. Đây chỉ là tơ lụa bình thường, không thể ngăn cách được dao động lực lượng của vật bên trong.