Vũ La cau mày:
- Chuyện này có liên quan gì tới Bách Hoa sơn?
Hồ Phù Hoa vội đáp:
- Vốn phần mộ tổ tiên của dân chúng trong huyện thành đều ở trong Bách Hoa sơn, sau bởi vì khoảng cách khá xa, cúng bái không thuận tiện, cho nên mới mời đạo sĩ làm lễ, dời phần mộ tổ tiên về đây. Đây là biến hóa lớn nhất của Bách Hoa sơn.
Vũ La cảm thấy trong lòng dâng lên một tia hy vọng:
- Vậy lão có biết phần mộ trước kia ở đâu không, dẫn ta đi xem.
Hồ Phù Hoa tỏ ra lúng túng:
- Học sinh là người ngoài được điều tới đây, không phải là dân bản địa. Xin Đại nhân về huyện nha chờ cho một lúc, đệ tử phái người đi tìm bô lão bản địa, ắt hẳn sẽ có người còn nhớ địa phương ấy.
Hồ Phù Hoa vô cùng lưu ý chuyện của Vũ La, lập tức chiêu mộ tất cả lão nhân ngoài bảy mươi tuổi trong huyện thành, cuối cùng chọn ra mười người, lệnh cho bọn họ dẫn đường tới Bách Hoa sơn.
Vũ La cảm thấy không nỡ, nhưng Hồ Phù Hoa nói cũng có lý. Thời gian trôi qua đã lâu, hơn nữa những lão nhân này tuổi tác đã cao, chỉ sợ cũng không nhớ rõ ràng lắm, đi nhiều một chút để xác minh đối chiếu với nhau, tránh sai sót.
Vũ La bèn lệnh cho người của lão chuẩn bị cáng, khiêng mười vị lão nhân này vào Bách Hoa sơn.
Bởi vì có mười vị lão nhân, lúc vào núi cũng đã là buổi chiều. Mãi tới khi trời tối vẫn chưa đi tới khu vực phần mộ cũ.
Cũng may Hồ Phù Hoa sớm có chuẩn bị, mang theo tất cả chu toàn, lệnh cho bọn nha dịch dựng lều trại, đốt lửa lên. Sau khi ăn uống một chút, có đám nha dịch gác đêm. Tri huyện lão gia. Vũ La cùng mười vị lão nhân có thể yên lòng ngủ say một giấc.
Một đêm không có chuyện gì, sáng sớm hôm sau tiếp tục xuất phát.
Thật ra trong lúc ấy đi sai đường tới hai lần, rốt cục tới giữa trưa mới tìm tới đúng chỗ.
Sau khi phần mộ được chuyển đi, các hố để lại đã được san bằng. Trải qua hơn sáu mươi năm, cây cỏ mọc đầy, không còn nhìn ra dấu vết gì của ngày trước.
Vũ La nhìn mảnh đất nọ, biết rằng mình đã tới đúng nơi, cảm giác quen thuộc càng ngày càng mãnh liệt.
Hồ Phù Hoa thấy sắc mặt Vũ La, biết rằng chuyện này đã thành. Lão cảm thấy trong lòng mừng rỡ, cẩn thận tiến lên một bước:
- Đại nhân, phải chăng nơi này là địa phương ngài muốn tìm?
Vũ La không nói nhiều lời, chi nhẹ nhàng khoát tay chặn lại:
- Lão dẫn bọn họ đi về trước, ta còn có việc.
Hắn cũng không nói gì nhiều. Hồ Phù Hoa cũng không ngu tới mức đòi thăng quan ngay tại chỗ, lập tức ngoan ngoãn hành lễ, cáo từ rời đi.
Lúc này đã là giữa trưa, vốn hẳn là thời gian ăn cơm trưa. Nhưng Vũ La không còn lòng dạ nào nghĩ tới chuyện này. Hồ Phù Hoa thấy Vũ La nóng lòng muốn mọi người rời khỏi, bèn lấy mắt ra hiệu cho đám nha dịch, tất cả mọi người rời đi.
Vũ La phóng xuất nguyên hồn đảo qua xung quanh một vòng, quả thật bọn Hồ Phù Hoa đã đi xa, liệu bọn chúng cũng không dám âm thầm nhìn trộm.
Về phần Quách Tổ Hoành. Vũ La biết mình cũng không ngăn được y. Huống hồ cho dù y
Thấy được chuyện này cũng không thể làm gì được mình.
Trên thực tế Quách Tổ Hoành cũng không có theo dõi Vũ La, y đang bận rộn nghiên cửu trận pháp truyền tống nọ. Hơn nữa Vũ La rời khỏi, nếu y cũng đi theo, để Nam Vân nhìn thấy chuyện này, thừa sức biết rằng y đang theo dõi Vũ La.
Quách Tổ Hoành thủ giữ trận pháp truyền tống, không cần biết Vũ La muốn làm gì, cuối cùng chắc chắn cũng phải trở về. Nếu đã là như vậy, Quách Tổ Hoành cần gì phải sốt ruột?
Vùng phần mộ cũ này cách xa trận pháp truyền tống kia chừng mười mấy dặm. Cảm giác khiến cho Vũ La cảm thấy quen thuộc phát ra từ nơi này, có thể khuếch tán ra xa mười mấy dặm như vậy, thật sự làm cho người ta có hơi kinh ngạc.
Vũ La đi một vòng xung quanh mộ địa, tuy rằng hắn khẳng định nơi đây nhất định có một manh mối nào đó. Nhưng cũng giống như ở Bách Hoa sơn. Vũ La cơ hồ không phát hiện được điểm nào khác thường ở nơi này.
Lúc này Vũ La vô tình đi tới bên cạnh một ngọn sơn phong, ngẩng đầu nhìn lên lập tức nghi hoặc, ngọn sơn phong này có vẻ quen quen. . .
Núi cũng là núi đất, nhưng trên đỉnh ngọn sơn phong này lại là nham thạch.
Chính chi tiết này đã làm cho Vũ La cảm thấy hết sức tò mò, bèn quan sát thật kỹ. Bỗng nhiên linh quang chợt lóe trong đầu, một hình ảnh dường như hiện ra ngay trước mắt:
Một vị Yêu Vương đội trời đạp đất sừng sừng, các ngọn núi xung quanh chỉ cao tới đầu gối y. Trong miệng Yêu Vương toát ra một luồng kim quang sáng chói giống như thái dương, chiếu rọi khắp mặt đất. Từng đạo hào quang giống như những mũi tên nhọn bắn xuống bốn phía. Có đạo lọt vào dòng sông, có đạo rơi trên đỉnh núi, có đạo chui xuống vực sâu, có đạo rơi trong rừng sâu hoang vắng.
Trong lăng mộ thật lớn ở Đông Thổ, dưới đáy quan tài pha lê có khắc bức họa này.
Mà trong bức họa ấy, hào quang dừng trên ngọn núi có vẻ đặc biệt, chính là hình dáng của ngọn núi trước mặt Vũ La hiện tại.
Lần này xâu chuỗi tất cả manh mối lại, Vũ La lập tức hiểu rõ ràng. Chẳng trách Yêu tộc lại chọn nơi này, e rằng tất cả những địa điểm khác mà bọn chúng lựa chọn cũng không hề đơn giản.
Vũ La dứt khoát phóng xuất nguyên hồn của mình ra, chậm rãi xâm nhập vào lòng đất.
Tìm kiếm điểm đáng ngờ trong khắp cả núi đồi quả thật không dễ, nhưng phạm vi thu hẹp lại chỉ còn xung quanh ngọn núi này, như vậy đơn giản hơn nhiều.
Nguyên hồn Vũ La vốn hùng mạnh sẵn, chỉ là điều khiển khó khăn một chút mà thôi. Hắn nghiến răng kiên trì trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, cũng đã tra xét rõ ràng: Ngay dưới phần mộ cũ kia, cấu tạo và tính chất của đất đai có chút đặc biệt.
Nguyên hồn truyền về trong đầu Vũ La một hình ảnh khá rõ ràng. Dưới ngọn sơn phong kia, bên trong sơn cốc vốn là một hố to như hố thiên thạch, nhưng không biết vì sao sau đó bị đất đai vùi lấp. Trên lớp đất này chính là phần mộ tổ tiên của dân chúng Sơn Dương huyện.
Vũ La thu nguyên hồn lại, thả Kỳ Lân Tý ra, đánh một quyền xuống mặt đất.
Đảo xuống dưới chừng vài trượng mới tới ranh giới của hố thiên thạch kia. Vũ La dựa theo nguyên hồn chi dẫn, cẩn thận đảo lên một tầng bùn đen, dưới đó là một khối đá to cứng rắn. Vũ La cạy khối đá lên, dưới đó là một cái động sâu, toát ra hàn khí nhè nhẹ.
Sau khi cạy phiến đá lên, cảm giác quen thuộc lại ập vào mặt Vũ La, quả nhiên manh mối kia nằm bên dưới.
Vũ La đưa cả hai tay vào động, moi lên một chiếc bình đất có hình dáng cổ xưa.
Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng bình đất này vẫn còn mới hoàn toàn. Nếu như bọn trộm mộ đảo được thứ này, nhất định sẽ vứt sang bên, nhận định đây là hàng giả. Nhưng Vũ La lại có thể cảm giác được trong bình có một luồng linh lực toát ra cực kỳ mỏng manh nhưng vô cùng kiên cố, che chở cho cả chiếc bình đất.
Bình này bất quá to bằng đầu người, nếu so với cả ngọn núi cơ hồ không có gì đáng để nhắc tới. Hơn nữa ở ngoài một trượng không cảm thấy chút dao động năng lượng nào cả.
Cho dù là tiền kiếp Vũ La tới đây dùng nguyên hồn tìm kiếm, cũng chưa chắc tìm được bình này. Tối đa cũng chỉ có thể cảm ứng được một tảng đá bỏ đi vùi sâu trong bùn đất. Chẳng trách thủ hạ của vị trưởng lão kia tìm rất nhiều lần nhưng không có thu hoạch.
Sự tình kế tiếp cần cẩn thận hơn. Vũ La quyết định phóng xuất cung điện tráp gỗ, ôm theo bình đất chui vào trong.
Bên trong cung điện tráp gỗ có thể cẩn thận quan sát bình đất này. Miệng bình được đậy bằng một cái nút to bằng ngón cái, xung quanh dùng bùn đất đen kịt phong lại.
Trên miệng bình có khắc một vòng phù văn dày đặc. Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Vũ La cũng quan sát bộ linh văn Yêu tộc mà hắn thu thập được bên trong lăng tẩm Yêu Vương Đông Thổ, chẳng qua vẫn chưa thể phá giải hoàn toàn.
Vòng phù văn này giống hệt như linh văn Yêu tộc, hiển nhiên là có liên hệ với nhau.
Vũ La cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ chỉ sợ Đông Thổ Yêu tộc cũng không chỉ muốn truyền tống trận mỗi lần chỉ truyền tống được hai người.