Chu Thanh Giang nghe xong cũng cảm thấy bất ngờ:
- Trận pháp khổng lồ như vậy còn có một pho tượng lớn ư?
Dựa theo lời khai của tên trưởng lão kia, trận pháp này tối đa cũng chỉ có thể truyền tống tới đây một lần hai người, nhưng lại không thể liên tục truyền tống. Nhưng theo quy mô của trận pháp này, hẳn không phải là vô dụng như vậy.
Thật ra Chu Thanh Giang không lo về vấn đề Niếp Không Thủy Ngân:
- Con cứ yên tâm, thứ gì không đủ, con cứ hỏi Quách Tổ Hoành, chắc chắn Trịnh Tinh Hồn chuẩn bị cho y không ít.
Vũ La lại hỏi:
- Lúc tên trưởng lão kia cung khai, có nói lý do vì sao bọn chúng thiết lập trận pháp truyền tống ở nơi này không?
- Có, dường như là theo yêu cầu của Đông Thổ Yêu tộc, cung cấp vài địa điểm cho bọn chúng lựa chọn. Nói là những địa điểm có lực lượng không gian yếu ớt, thuận tiện cho việc truyền tống.
Vũ La cười khẩy:
- Nói vậy cũng tin ư?
Chu Thanh Giang như hiểu được chuyện gì:
- Sao hả, một ngọn núi nhỏ không có gì nổi bật, chẳng lẽ còn có bí mật gì sao?
- Hiện tại tiểu tử cũng chưa biết rõ, nhưng dám khẳng định không đơn giản như vậy.
- Hãy điều tra cho rõ.
Chu Thanh Giang nói:
- Con hãy kéo dài chuyện liên hệ với Yêu tộc thêm vài ngày nữa, nhất định phải điều tra rõ ràng xem có bí mật gì. Bên này ta sẽ lệnh cho bọn họ tiếp tục thẩm vấn, để xem còn khai thác được bí mật gì không.
Vũ La vừa kết thúc trò chuyện cùng Chu Thanh Giang, đã nhìn thấy kim quang nơi cửa động lay động một trận. Rõ ràng ngoài cửa động có một tia lực lượng mờ nhạt, cảm thấy không đột phá được kim quang, đành phải âm thầm lặng lẽ rút lui.
Lập tức Vũ La trở nên cảnh giác, may là mình đã có đề phòng cẩn thận, hiển nhiên pháp thuật này của Quách Tổ Hoành có thể vượt qua rất nhiều cấm chế trận pháp mà không bị phát giác, cho nên cấm chế mà mình bố trí ở cửa động mới không có chút phản ứng nào.
Kim quang là do Vũ La sử dụng linh văn Thần Thú bố trí phòng ngự, loại thượng cổ linh văn này đặc biệt bất phàm. Quách Tổ Hoành chưa từng thấy qua, tự nhiên không thể nào đột phá.
Ngày hôm sau, Quách Tổ Hoành gặp Vũ La, vẫn cười ha hả ân cần thăm hỏi, dường như chuyện tối qua không có liên quan gì với y.
Vũ La cũng giả vờ như không phát hiện chuyện gì cả, mời y đi với mình quan sát xung quanh sơn cốc một vòng, không ngờ Quách Tố Hoành lại từ chối.
Nhưng Nam Vân lại tỏ ra vô cùng sốt sắng, đi theo sau Vũ La.
Sau khi Vũ La cùng Nam Vân lên núi, Quách Tổ Hoành cũng không nhàn rỗi, y tiến vào bên trong trận pháp nọ, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu.
Trịnh Tinh Hồn Thái Âm sơn chuyên tinh trận pháp, nghiên cứu huyền bí tinh tú dung nhập vào trong trận pháp tổ truyền của Thái Âm sơn, sáng tạo ra mười hai bộ mật môn kỳ trận. Quách Tổ Hoành được Trịnh Tinh Hồn chỉ điểm, tự nhiên có tâm đắc không ít về phương diện trận pháp.
Y cũng biết tối hôm qua mình đã làm kinh động Vũ La, hôm nay nếu còn quấn lấy Vũ La, sợ rằng Vũ La sẽ nghi ngờ. Y lại không biết ngay từ lần đầu tiên gặp mật, Vũ La đã ôm dạ hoài nghi, bất kể y biểu lộ thế nào, Vũ La cũng không cho rằng y là hạng tốt lành gì.
Quách Tổ Hoành nghiên cứu một phen, quả thật đã khám phá ra một ít manh mối, bất quá y cũng không định nói với Vũ La.
Lúc này Vũ La đang bị Nam Vân bám sát, hết sức vướng tay vướng chân. Nam Vân có vẻ nhiệt tình quá mức, dọc đường gặp phải chuyện gì y cũng nhanh tay tranh trước. Đường đường là Thư Bộ Thẩm Phán Đình, trước mặt Vũ La lại chẳng khác nào một người hầu.
Hơn nữa y theo sát Vũ La như vậy, nhiều điểm Vũ La nghi hoặc lại không thể tới kiểm tra thực hư, khiến cho hắn vô cùng tức tối.
Đến lúc trời chạng vạng, rốt cục Vũ La nghĩ ra một cái cớ đuổi Nam Vân rời đi:
- Nam Đại nhân, ta thấy trên ngọn núi này thỏ hoang rất nhiều, buổi tối chúng ta cũng không có gì ăn. Chi bằng ngươi đi săn vài con thỏ, tối chúng ta sẽ nướng lên có được chăng?
Nam Vân vâng dạ liên tục, hớn hở rời đi.
Vũ La nhân cơ hội này lập tức phóng xuất nguyên hồn, chui vào lòng đất để xem có phát hiện ra manh mối gì không.
Sau khi mất đi Phù Cổ, cảm ứng của Vũ La trở nên bất tiện vô cùng. Bằng không chỉ cần thả Phù Cổ ra, có thể tra xét tình hình mấy trăm trượng dưới lòng đất một cách dễ dàng.
Nguyên hồn của Vũ La vẫn là nguyên hồn Nam Hoang Đế Quân tiền kiếp, hết sức hùng mạnh. Đáng tiếc hiện tại hắn cũng không thể vận dụng thuần thục, bởi vì cảnh giới không đủ.
Nguyên hồn Vũ La tìm kiếm một phen, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Ngẫm lại cũng là bình thường, vị trưởng lão cấu kết cùng Yêu tộc kia không phải là kẻ ngốc, chắc chắn trước đó cũng đã phái người kiểm tra mấy trăm dặm trong ngoài Bách Hoa sơn này. Những người đó cũng không phát hiện được gì, hiện tại Vũ La không có Phù Cổ, về phương diện điều tra tự nhiên không thể nào cao minh hơn những người kia, đương nhiên không thể tìm thấy điểm nào khả nghi.
Buổi tối, ba người tụ hợp lại với nhau. Nam Vân săn ba con thỏ, nhóm lửa nướng chín, ba người cùng ăn no nê.
Quách Tổ Hoành vừa ăn vừa hỏi Vũ La:
- Vũ Đại nhân, rốt cục khi nào mới có thể sử dụng món pháp bảo liên lạc nọ?
Vũ La ỡm ở đáp:
- Hẳn là còn phải chờ thêm ba, bốn ngày.
Quách Tổ Hoành bất động thanh sắc:
- Vậy trong thời gian này, Vũ Đại nhân có tính toán gì không?
Vũ La dang rộng hai tay:
- Chờ.
Ngày hôm sau, Vũ La miệt mài tu luyện. Quách Tổ Hoành bận rộn hơn Vũ La, y phát hiện trận pháp có điểm kỳ quái, tự nhiên là dốc lòng nghiên cứu, lại phải phân tâm giám thị Vũ La, tự nhiên cả ngày mệt mỏi vô cùng.
Vũ La tu luyện đến nửa đêm, chui ra khỏi động của mình vươn vai một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên thoáng động trong lòng. Có lẽ bầu trời nơi này mấy vạn năm qua không thay đổi, nhưng mặt đất lại có biến hóa bên trong. Bách Hoa sơn này hiện tại không nhìn ra được gì, nói không chừng trước kia cũng không phải có hình dáng như hiện tại. . .
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, bèn tiện tay ghi lại một dòng chữ trên vách động cho Nam Vân, nói rằng mình có việc phải rời đi vài ngày. Sau đó không suy nghĩ gì nhiều, phóng xuất pháp bảo phi hành, phá không mà đi.
Phi hành trên bầu trời đêm thật là thích thú. Sau khi đánh bay mấy con quạ đêm cản đường, Vũ La rời núi thuận lợi. Nhưng lúc này đang là nửa đêm không có đèn lửa, Vũ La muốn tìm đến huyện thành Sơn Dương cũng không phải dễ dàng.
Mãi đến hừng Đông, Vũ La mới thuận lợi tìm được vị trí huyện thành, bèn thu pháp bảo lại, đi vào thành giống như người bình thường.
Huyện nha nhìn về hướng Nam, mặc dù hiện tại đang là lúc náo nhiệt nhất trong ngày, nhưng trước đại môn lại hết sức lạnh lùng hoang vắng. Không đến vạn bất đắc dĩ, dân chúng sẽ không kéo lên quan làm gì.
Cửa nha môn có một tên nha dịch canh giữ, tay cầm Thủy Hỏa côn. Lúc thấy có người đi qua lập tức làm ra vẻ vô cùng tích cực, hóp cái bụng phệ lại, dáng vẻ vô cùng hung hãn. Lúc
Không thấy ai lập tức thả lỏng thân hình, lười biếng ôm gậy dựa vào tường.
Lúc Vũ La tới, tên nha dịch nọ trừng mắt, quát lớn một câu:
- Người nào dám tự tiện xông vào huyện nha như vậy?
Sau đó giả vờ lăm lăm Thủy Hỏa côn trong tay.
Vũ La khẽ khoát tay ngăn lại:
- Gọi Tri huyện Đại nhân của ngươi ra đây, nói rằng có người ở Bách Hoa sơn tới chơi.
- Bách Hoa sơn ư?
Tên nha dịch lẩm bẩm, có hơi nghi hoặc. Y thấy bề ngoài Vũ La ăn mặc đơn giản, nhưng khí độ bất phàm, lại lo rằng thật sự là bà con thân thích của Tri huyện Đại nhân, không dám chậm trễ lập tức trở về bẩm báo.
Tri huyện lão gia hai hôm nay trong lòng không vui vẻ. Lão ngồi ở vị trí Tri huyện Sơn Dương đã mười năm, nhưng vẫn không thể thăng chức. Mắt thấy mình tuổi đã cao, nếu không hoạt động một chút ắt sẽ phải ngồi tại đây trong suốt quãng đời còn lại.
Tuy rằng đối với người thường, Tri huyện là chức quan to thèm mà không được, nhưng chỉ có Tri huyện lão gia tự biết trong lòng, không cần biết ở trên bất cứ người nào xuống đều là thượng quan, một tên Tri huyện như mình phải hầu hạ chẳng khác gì con cháu.