Chu Thanh Giang quả thật khó tin, dưới tình thế cực tốt như vậy, Vũ La lại không nhân này cơ hội giết Trinh Tinh Hồn, ngược lại có ý thả hổ về rừng. Theo như Vũ La hành sự trong dĩ vang, rõ ràng hắn là người không thiếu quyết đoán kia mà. . .
Trịnh Tinh Hồn lại tỏ ra cảnh giác nhìn Vũ La:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Vũ La giơ cao quyền của mình, trên ngón tay mang một chiếc nhẫn.
Hắn thẳng thắn nói:
- Ta giết ngươi rồi, nhất định Thái Ẩm sơn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu không giữ được bí mật về thông đạo Đông Thổ, đến lúc đó cả thiên hạ đều biết, chúng ta cũng sẽ rơi vào thế bị động.
- Có lẽ ngươi cũng hiểu, hôm nay đối với ngươi chỉ có hai con đường, một là tử trận. Cho dù ngươi có thể liều mình khiến cho ta hoặc Chu Đại nhân trọng thương, cũng chỉ là chết đi vô ích. Đường thứ hai. . .
Hắn nhìn Trịnh Tinh Hồn, hiển nhiên Trịnh Tinh Hồn đã hiểu, cơ mặt giật giật vài cái tỏ vẻ không cam lòng, tinh quang sáng chói trong mắt dần dần thu lại, đã lộ ra dáng vẻ thỏa hiệp, thở dài một tiếng nói:
- Con đường thứ hai, chính là tiếp nhận điều ước cầu hòa, hai nhà chúng ta hợp tác như cũ. Hiện tại ngoại trừ bản tọa nắm giữ bí mật Đông Thổ khiến cho ngươi phải kiêng kỵ, không còn vốn liếng gì khác.
Vũ La khẽ mỉm cười:
- Chưởng giáo các hạ quả là người rộng rãi. . .
Cho dù hắn đã thắng trận này, hiện tại chiếm ưu thế, nhưng muốn buộc Trịnh Tinh Hồn tiếp nhận điều ước cầu hòa này, cũng phải giả vờ làm ra bộ dáng rộng lượng, nhẹ nhàng thổi phồng Trịnh Tinh Hồn một chút.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hết sức khinh thường, mắng to trong đầu Vũ La:
- Lão tiểu tử đó có thù tất báo, lòng tham không đáy, ngươi thấy y rộng rãi ở chỗ nào vậy? Tên khốn ngươi nói dối không chớp mắt, da mặt dày thật!
Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn tỏ ra hòa hoãn một chút:
- Cũng được, nói điều kiện của ngươi ta nghe thử.
Vũ La nhìn về phía Chu Thanh Giang, Chu Thanh Giang có kinh nghiệm về chuyện này hơn hắn nhiều.
Đến lúc này, Chu Thanh Giang cũng hiểu được dụng ý của Vũ La. Ngoại trừ lo ném chuột sợ vỡ đồ, tiết lộ cơ mật ra, dù sao Trịnh Tinh Hồn cũng là chưởng môn Thái Ẩm sơn, có địa vị hết sức quan trọng trên Tu Chân Giới, có rất nhiều chuyện có y phối hợp, sẽ trở nên hết sức dễ dàng.
Sau này Chu Thanh Giang có được một ích lợi ràng buộc khống chế Trịnh Tinh Hồn, cũng tương đương có thêm một thế lực hùng mạnh bên trong Cửu Đại Thiên Môn giúp đỡ.
Tuy rằng mối quan hệ này cũng không an toàn, chỉ cần Trịnh Tinh Hồn tìm được đường khác đi tới Động Thổ, y sẽ trở mặt với Vũ La ngay tức khắc. Nhưng Tả Bất Diệt đã chết, Trịnh Tinh Hồn đi đâu tìm một người vừa có tài có thể tin được, lại là cao thủ trận pháp không gian?
Tối thiểu trong vòng mấy trăm năm, Trịnh Tinh Hồn phải phối hợp với Chu Thanh Giang. Chuyện này cũng đã đủ, đạt được ích lợi khổng lồ hơn xa so với giết chết Trịnh Tinh Hồn.
Hơn nữa tài nguyên Đông Thổ chuyển vào Trung Châu, sẽ khiến cho không ít người nghi ngờ, con đường vận chuyển trở nên vô cùng quan trọng. Có Thái Âm sơn trợ giúp, vận chuyển tự nhiên sẽ trở nên thông thuận dễ dàng hơn.
Những ích lợi nho nhỏ khác còn rất nhiều, Chu Thanh Giang trong lúc nhất thời cũng không kịp nghĩ tới nhiều như vậy.
Bên cạnh hắn, Chu Hoành lắc đầu thở dài:
- Tên muội phu này quá lợi hại, chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể nhịn được, quả thật giỏi hơn ta nhiều. . .
Y không biết thật ra Vũ La không có gì uất ức phải nhịn cả. Hắn chém đầu răn chúng cả kẻ gây họa Dịch Long cùng Đại Trưởng lão Thái Âm sơn, còn giết thêm một trưởng lão Thái Âm sơn khác là Tả Bất Diệt cùng mười mấy tên đệ tử kiệt xuất của Thái Ẩm sơn, đây có thể gọi là nhẫn nhịn sao?
Trên thực tế sở dĩ Vũ La kiêu ngạo, phóng tay tàn sát người Thái Âm sơn không chút gì úy kỵ như vậy, cũng là vì hắn đã tính trước. Người như Trịnh Tinh Hồn ngồi đã lâu trên ngôi chưởng môn, đã có thói quen đặt ích lợi lên hàng đầu. Mình nắm giữ lối đi Đông Thố, Trịnh Tinh Hồn không có khả năng chỉ vì giận dữ nhất thời mà giết chết mình.
Ngoại trừ vấn đề ích lợi ra, Trịnh Tinh Hồn cùng Lâm Tuyệt Phong chính là hảo hữu, Vũ La sao thể để cho đám hung đồ này chết một cách dễ dàng?
Hôm nay y bị mình làm cho bó tay hết cách, một tháng sau tin tức sẽ truyền khắp Tu Chân Giới, Trịnh Tinh Hồn sẽ mất mặt vô cùng. Hôm nay không giết y, để cho y hứng chịu nỗi khổ này, quả thật là sống không bằng chết.
Thời gian sau này, Vũ La sẽ có biện pháp khác tiếp tục hành hạ Trịnh Tinh Hồn.
ở một phương diện khác, Vũ La cần thông qua Trịnh Tinh Hồn tra xét một số chuyện có liên quan tới Lâm Tuyệt Phong.
Trên phương diện lợi ích hợp tác, Vũ La không suy nghĩ thấu triệt như Chu Thanh Giang, nhưng hắn hiểu được giết Trịnh Tinh Hồn chẳng có ích lợi gì.
Chu Thanh Giang bước ra một bước, phất tay bày ra một trận pháp kết giới, đưa mình và Trịnh Tinh Hồn, Vũ La vào trong, bí mật thương nghị một phen.
Chu Thanh Giang giờ công phu sư tử ngoạm:
- Bắt đầu từ bây giờ, hết thảy sự tình liên quan tới Đông Thổ sẽ do nhà ta làm chủ, Thái Âm sơn cần phái nhân thủ đắc lực hỗ trợ.
Trịnh Tinh Hồn đảo tròn mắt:
- Tuy rằng bản tọa không thể đích thân hành sự, cũng sẽ sai đệ tử trí dũng song toàn phối hợp.
Nói chuyện với người thông minh bớt việc đi nhiều. Hiển nhiên Trịnh Tinh Hồn đã đảm bảo, người mình phái ra hỗ trợ sẽ có năng lực, nhẫn nhịn làm những chuyện dơ bẩn một chút cũng không thành vấn đề.
Về phần “trí dũng song toàn” gì đó, Chu Thanh Giang cũng không cần. Dũng đã đủ, Trí cứ giao cho người Chu gia đi.
- Ích lợi đạt được sẽ chia theo tỷ lệ tám - Hai!
Trịnh Tinh Hồn cười lạnh:
- Bảy - ba, điểm này không thể thương lượng, bằng không các ngươi cứ việc giết ta ngay tức khắc.
Chu Thanh Giang lắc đầu:
- Không thể nào, tối đa chỉ có thể thêm cho ngươi nửa thành. Trịnh Tinh Hồn nhìn lão một cái:
- Đồng ý.
Chỉ vài câu nói đơn giản đã định xong phương án phân chia ích lợi khổng lồ nơi Đông Thổ. Còn chi tiết những chuyện khác, phối hợp với bảy Thiên Môn còn lại thế nào, sau này có thể từ từ xử lý.
Hiệp nghị đã định, ba người phát lời thề làm chứng ngay tại chỗ.
Người tu chân không thể tùy tiện phát ra lời thề, bởi vì lời thề này chính là nhân quả. Nếu không làm đúng lời thề, Thiên Đạo tuần hoàn, một ngày nào đó ắt sẽ báo ứng tại thân.
Sau khi thề xong, Trịnh Tinh Hồn không thèm quan tâm tới hai người nữa, tiện tay phá giải kết giới của Chu Thanh Giang, hóa thành một đạo tinh quang sáng rực phá không mà đi.
Mặc dù vẫn sáng rực bắt mắt như trước, nhưng đây chỉ là nhờ công pháp của Trịnh Tinh Hồn. Nếu so với lúc y tới đây trên hỏa vân trăm mẫu, sáu cự thú kéo chiến xa hung hãn, trở về như vậy thật ra là “xám xịt” chứ không phải là sáng rực.
Chu Thanh Giang hết sức yên lòng, nắm lấy vai Vũ La cười to một trận:
- Lão già ta đã rất lâu chưa cảm thấy vui như vậy, ha ha ha. . .
Vũ La khoanh tay mà đứng, nhìn chăm chú bóng Trịnh Tinh Hồn ngày càng xa, trong lòng lại nhớ tới Lục Hợp Sát Trận Đao.
Hắn thầm nói với thần kiếm Thiên Tinh trong lòng:
- Ngươi thấy chúng ta có nên thu cho ngươi vài tên tiểu đệ không?
Hiện tại thần kiếm Thiên Tinh đã trở nên cao ngạo, nếu không gặp được đối thủ đáng để xuất thủ, nó sẽ không thèm để ý tới Vũ La. Giống như lần trước đối mặt với Bạch Côn Sơn, Vũ La chỉ có thể dùng tay không, vận dụng Vu lực màu vàng sẫm đối địch, quả thật là mất mặt.
Lúc trước hắn đã để mất Thần Điểu Đồng Hoàn ở Ma Sơn, Đông Thổ, hiện tại ngoại trừ thần kiếm Thiên Tinh ra, quả thật không có một món binh khí vừa tay nào. Nếu có thể lấy được sáu thanh cự đao mãnh thú kia, lúc thần kiếm Thiên Tinh không muốn xuất thủ, lấy chúng ra dùng tạm cũng tốt.
Nếu Trịnh Tinh Hồn biết được bảo vật trấn phái Thái Ẩm sơn của mình, lọt vào tay Vũ La chỉ có thể “ngồi ghế dự bị”, có lẽ sẽ khóc không ra nước mắt.
Phong ấn của Chu Thanh Giang đã bị phá, Chu Hoành xông lên, hưng phấn ôm lấy Vũ La:
- Ta cũng biết mạng ngươi dai nhách, không thể chết được. Đi mau, mau về nhà đi, A Cẩn sắp sửa hóa điên rồi.
Chu Hoành liếc phụ thân một cái, Chu Thanh Giang không nhịn được hừ một tiếng.