Sau khi giao lại hết thảy, buổi tối Vũ La nhờ đại trù sư nấu một bàn tiệc ở lầu hai nhà ăn, làm lễ đưa tiễn Diệp Niệm Am. Đây là lễ tiết cơ bản, Diệp Niệm Am cũng không có từ chối.
Bất quá đến tối, Diệp Niệm Am dẫn theo Diệp Thanh Quả cùng tới.
Dưới uy áp của gia gia, ban đầu Diệp Thanh Quả ăn rất nhỏ nhẹ, chỉ gắp vài đũa. Nhưng một lúc sau, bản tính khó nén, bắt đầu ăn lấy ăn để. Thức ăn cả bàn có hết bảy thành chui vào bụng của nàng, đến Diệp Niệm Am cũng cảm thấy mặt mình nóng ran lên.
Vũ La nhìn ra Diệp Niệm Am tựa hồ có lời muốn nói, bèn lên tiếng hỏi:
- Chẳng hay Diệp Đại nhân có tâm sự gì vậy. . .
Diệp Niệm Am thở dài, giơ tay chỉ Diệp Thanh Quả:
- Cũng là vì nó. . .
- Vũ La, ngươi có thể nhờ vị kia một phen, xem thử Thanh Quả có thiên phú trở thành phù sư hay không?
Diệp Niệm Am khẩn cầu.
“Vị kia” tự nhiên chỉ Hướng Cuồng Ngôn.
Vũ La cười nói:
- Ta còn tưởng rằng là chuyện lớn lao gì, ngài yên tâm, chuyện này không thành vấn đề.
Bất quá Hướng Cuồng Ngôn đã có hai nữ đồ đệ xinh đẹp, lão già này dụng tâm khả ố, làm như vậy coi như là ngài tự dâng lên tới cửa. . . Vũ La thầm nghĩ trong lòng.
Giao hết thảy xong, coi như Diệp Niệm Am chính thức rời chức. Tu sĩ thu thập hành lý cũng rất dễ dàng, Diệp Niệm Am thu thập tất cả đồ đạc của mình trong Vọng Sơn các, cho hết vào không gian trữ vật là xong.
Trên thực tế cũng không còn gì nhiều, chủ yếu chỉ là một ít vật trang trí, một ít tranh chữ. Vũ La đã thương lượng xong, ngày mai sẽ đưa ông cháu Diệp Niệm Am tới chỗ Hướng Cuồng Ngôn thử một lần, tối nay Diệp Niệm Am vẫn còn ở lại Vọng Sơn các.
Sau khi chia tay với ông cháu Diệp Niệm Am, Vũ La không về phòng mình mà tản bộ dưới bầu trời đêm đầy sao, lững thững đi về phía đại môn Nhược Lô Ngục.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, chợt cảm thấy trở lại Trung Châu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mình có thể bình tĩnh tâm trạng nhìn lên bầu trời. Hắn cảm thấy dường như bầu trời đêm Trung Châu mỹ lệ hơn bầu trời đêm Đông Thổ một chút, không nhịn được phá lên cười một tiếng.
Rất nhanh đã đến đại môn, Vũ La lấy yêu bài của mình ra áp vào đại môn, hóa thành một đạo hắc quang chạy ra khỏi Nhược Lô Ngục. Hắn đứng trước hai pho tượng Bệ Ngạn, cười hì hì xá dài:
- Lần này phải cảm tạ ân cứu mạng của hai vị lão thúc.
Hai pho tượng Bệ Ngạn không phản ứng chút nào. Vũ La tự khoanh chân ngồi xuống, lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra một vò hảo tửu:
- Đây là ta đặc biệt mang về từ Đông Thổ cho hai vị lão thúc.
Chính hắn uống một vò, vừa uống vừa nói, kể lại một lượt chuyện xảy ra ở thánh địa của Bán Yêu tộc nơi Thần Hoang hải, sau đó nốc một hơi hết sạch vò rượu của mình, đúng dậy phủi mông:
- Ta về đây, các vị hãy nếm thử xem rượu của Yêu tộc có ngon không.
Vũ La lảo đảo trở về, bên ngoài đại môn trở nên vô cùng yên tĩnh. Một lúc lâu sau, trong mắt hai pho tượng Bệ Ngạn thình lình nổi lên một tầng linh quang mờ mờ.
- Ôi. . .
Một tiếng thở dài sâu kín vang lên.
Tượng Bệ Ngạn bên trái lên tiếng an ủi:
- Hai ta còn rơi xuống thảm cảnh này, những người khác còn có thể tốt hơn sao? Y còn có thể phá toái hư không bay ra ngoài, còn tốt hơn chúng ta nhiều, ngươi cũng không cần than thở thay cho y như vậy. . .
Tượng Bệ Ngạn bên phải không nói gì, đôi mắt khổng lồ quét qua một vòng, rượu ngon trong vò dưới đất nhất thời hóa thành một màn sương. Sau đó khẽ hút, vù một tiếng chui vào lỗ mũi, tượng Bệ Ngạn bên trái tỏ ra căm tức:
- Ngươi chừa cho ta một chút. . .
Lúc Vũ La chạy tới chỗ Hướng Cuồng Ngôn ẩn cư, trong viện chỉ có mình Ma Ngao đang bổ củi. Ma Ngao cô nương cường tráng nâng một cây đại thụ còn to hơn thân thể nàng một chút, quát to một tiếng ném mạnh lên trời. Sau đó song chưởng tung bay loang loáng, lúc đại thụ rơi xuống đã trở thành những khúc củi to bằng cánh tay, dài chừng một thước.
Vũ La đứng bên cạnh quan sát, bật cười ha hả, Ma Ngao quay sang thấy hắn, cao hứng chào đón:
- Vũ La, sao ngươi lại tới đây?
Vũ La nói:
- Ta tìm Hướng Cuồng Ngôn có việc, lão ở đâu?
Ma Ngao rõ ràng có chút thất vọng:
- Không phải ngươi tới tìm tiểu thư sao?
- Ma Ngao!
Một tiếng quát vang, Ma Tử Câm sắc mặt giận dữ xuất hiện ở cửa phòng gần đó, nhìn chằm chằm thị nữ của mình.
Ma Ngao vội vàng thu dọn củi rơi vãi khắp sân, sau đó nhanh chóng chạy đi:
- Ta đi nấu nước.
Ma Tử Câm tránh né ánh mắt Vũ La, chỉ về phía phòng Hướng Cuồng Ngôn nói:
- Sư tôn đang bế quan, không cho phép người ngoài quấy rầy, một mình ngươi đi đi.
Nói xong, nàng lập tức trở về phòng khép cửa lại.
Vũ La lặng lẽ nhìn thoáng qua cánh cửa đóng kia, sau đó đi về phía phòng Hướng Cuồng Ngôn.
Hướng Cuồng Ngôn còn đang nghiên cứu Ngọc ấn Linh Phù, bị người khác quấy rầy dĩ nhiên rất không thoải mái. Vốn bộ mặt lão đã vô cùng khó chịu, sau khi Vũ La nói ra ý định của mình, càng trở nên hết sức khó coi.
Vũ La vô cùng quen thuộc vẻ mặt này của Hướng Cuồng Ngôn, lúc lão cố nén không lên tiếng thóa mạ người khác, cũng có vẻ mặt thế này. Hắn đang định cất lời khuyên, không biết Hướng Cuồng Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thần sắc chợt trở nên cổ quái.
Lão không nói một lời đúng dậy đi ra ngoài, ông cháu Diệp Niệm Am ngơ ngác không hiểu ra sao, Vũ La hiểu ý hảo hữu, bèn nói với hai người:
- Chờ ta một chút.
Sau đó cũng vội vàng ra ngoài.
Quả nhiên Hướng Cuồng Ngôn đứng cách đó không xa, nhìn thấy hắn đi ra ngoài, thấp giọng hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta hẳn nên thử một lần ư?
- Đương nhiên rồi, có chuyện gì vậy?
Hướng Cuồng Ngôn gật đầu:
- Được, ta tin ngươi một lần.
Vũ La không nhịn được cau mày, Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc đầy vẻ mờ ám:
- Ta phát hiện dường như kiếp này ngươi vô cùng may mắn, nói không chừng ta cũng có thể được hưởng lây.
Vũ La dở khóc dở cười:
- Chỉ vì lý do hoang đường này mà lão không nổi nóng, còn quyết định kiểm tra giúp nàng một phen ư?
Hướng Cuồng Ngôn trừng mắt:
- Đương nhiên, hiện tại ta cũng hết sức mong chờ. Ta đã có hai đồ đệ, kể từ khi thiên hạ chia năm tới nay, chưa từng có vị phù sư nào có thể tìm được ba tên đệ tử tư chất đủ để truyền thụ. Nói không chừng Hướng Cuồng Ngôn ta chính là một nhân vật không tiền khoáng hậu!
Hướng Cuồng Ngôn dứt lời, lộ vẻ thỏa thuê mãn nguyện, phất vạt áo bào một cái, ung dung đi trở vào. Vũ La ở phía sau nhìn theo, lắc đầu nói:
- Chỉ bằng vào tính tình khó chịu của lão cũng đã là không tiền khoáng hậu rồi. . .
Ông cháu Diệp Niệm Am nhìn thấy Hướng Cuồng Ngôn đi vào vội vàng đứng dậy. Hướng Cuồng Ngôn đưa tay chỉ Diệp Thanh Quả:
- Ngươi đi theo ta.
Lão không thèm để ý tới Diệp Niệm Am. Diệp Niệm Am cũng không cảm thấy khuất nhục chút nào, đừng nói là Hướng Cuồng Ngôn, cho dù là một vị phù sư bình thường cũng có tư cách làm như vậy.
Hướng Cuồng Ngôn dẫn theo Diệp Thanh Quả đi ra ngoài, Vũ La mới từ bên ngoài trở lại. Diệp Niệm Am vội vàng vái dài sát đất:
- Vũ La, đa tạ ngươi!
Vũ La vội vàng đỡ lão dậy:
- Lão nhân gia ngài làm như vậy phải chăng là muốn giết ta? Dù sao chẳng qua chỉ là kiểm tra thử một phen, có được hay không còn phải trông vào cơ duyên của Thanh Quả.
- Tử Câm, châm trà cho khách!
Dường như Hướng Cuồng Ngôn muốn trả thù Vũ La vừa mới phê binh tính tình của mình, sau khi ra cửa bèn gọi một tiếng, sau đó mới mang theo Diệp Thanh Quả vào một tĩnh thất bên cạnh.
Vũ La oán thầm không dứt, lão già khốn này quả thật không chịu chút thiệt thòi nào.
Chỉ trong thoáng chốc, Ma Tử Câm bưng đồ trà tiến vào, dáng vẻ nhu thuận, dường như đang đối mặt với người xa lạ. Hai tay nàng bưng khay trà tới trước mặt hai người, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Lúc này Diệp Niệm Am bỗng nhiên im bặt, ngồi ở đó không nói nửa lời. Ma Tử Câm châm trà, sau đó lặng lẽ không tiếng động lui ra, cả quá trình có vẻ không được tự nhiên.
Đối với Ma Tử Câm, Vũ La vẫn cảm thấy hết sức đồng tình thương cảm, chẳng qua là mình đã có Cốc Mục Thanh, lại có Chu Cẩn, làm sao dám trêu chọc thiếu nữ khác?