Tiên Tuyệt

Chương 649: Chương 649: Đoạn Lạc Cát Liệt Đái (Hạ)




Vô số hạt băng nhỏ như hạt cát màu đen, trong sương mù màu đen nhìn qua giống như màu đen của đất. Chẳng trách mọi người vừa tiến vào đây đã cảm thấy rét lạnh, thì ra bọn họ đang bước trên băng.

Những hạt băng mịn này khác với tuyết, cứng rắn hơn nhiều, mọi người đi trên đó không có cảm giác khác thường.

Hơn nữa hạt băng này hết sức kỳ quái, rất giống với đất.

- Rốt cục đây là địa phương quỷ quái gì vậy?

Hướng Cuồng Ngôn oán trách một câu, đẩy Vu Thiên Thọ hỏi:

- Lần trước lão tới đây cũng là như vậy hay sao?

Vu Thiên Thọ bất đắc dĩ nói:

- Ta chỉ là khai thác Linh Kim xuất hiện trên bề mặt vách núi, quả thật không chú ý tới đất dưới chân.

Một ít hạt băng màu đen trên tay Vũ La đã tan chảy thành nước đen, theo kẽ tay hắn rơi xuống đất. Vũ La chợt cau mày, có cảm giác tay mình bị sưng:

- Hạt băng này có độc!

Tay của hắn rất nhanh đã sưng phồng lên, mười ngón tay giống như mười củ cải đỏ.

Độc Long Bích Ngọc Đằng chui ra, tham lam hút lấy độc tố trên bàn tay. Không bao lâu sau, tay hắn đã khôi phục bình thường.

Vũ La điểm ra một chỉ, Độc Long Bích Ngọc Đằng chui xuống đất. Cùng lúc đó, Vũ La thả Phù Cổ ra. Phù Cổ chìm xuống lòng đất, lập tức truyền về cảm giác lạnh lẽo tới cực độ. Cảm giác lạnh lẽo này khiến cho Vũ La cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp ở nơi nào.

Hắn còn không nhớ ra, trí nhớ của Phù Cổ càng không được nữa.

Phù Cổ chui thẳng xuống dưới, đến độ sâu vài ngàn trượng đã cảm thấy lạnh muốn đóng băng, không thể tiến tới được nữa. Vũ La không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là thu Phù Cổ trở về. Nhưng trong lòng hắn thầm hy vọng Phù Cổ sớm ngày thăng cấp. Chỉ cần hoàn toàn hấp thu viên yêu đan kia, nhất định sẽ trở thành Phù Cổ có đẳng cấp cao hơn.

Hiện tại dù rằng Phù Cổ cũng rất lợi hại, nhưng vẫn còn kém xa cảnh giới không còn cấm kỵ gì. Tỷ như hiện tại gặp phải nóng vô cùng hoặc lạnh vô cùng, Phù Cổ cũng khó lòng chịu được.

Vũ La thu hồi Phù Cổ, cũng thu Độc Long Bích Ngọc Đằng lại. Nhưng không ngờ rằng trong lúc không hay không biết, Độc Long Bích Ngọc Đằng lại hấp thu sạch sẽ độc tố trong những hạt băng xung quanh, khiến cho những hạt băng màu đen hóa thành bán trong suốt.

Vũ La mơ hồ cảm nhận được bên dưới lớp hạt băng này ẩn giấu thứ gì, đang định cúi đầu quan sát rõ ràng, thình lình mặt đất dâng lên, những hạt băng bắn lên cao chừng nửa người, sau đó rơi lả tả xuống. năm người vội vàng không kịp chuẩn bị lảo đảo một trận, bọn họ còn chưa đứng vững, đã cảm thấy một cỗ sóng nhiệt nóng bỏng từ hướng nham thạch lúc trước mọi người tiến vào thổi quét tới.

Cỗ sóng nhiệt này vừa quét qua, lớp hạt băng trên bề mặt nháy mắt bị sóng nhiệt hòa tan thành nước đen.

Hai tay Vũ La búng ra, Độc Long Bích Ngọc Đằng bao vây xung quanh mọi người, nhanh chóng hấp thu độc tố, hút hết độc tố trong nước đen quanh đó.

Lư Niệm Vũ vội vàng lấy linh đan cho mọi người uống vào, không còn sợ hãi kịch độc nữa.

Đợt sóng nhiệt thứ nhất vừa quét qua, đợt thứ hai đã tới. Lần này sóng nhiệt càng thêm kịch liệt, quét trúng mặt mọi người nóng rát khó chịu vô cùng.

Vũ La đang muốn bảo mọi người biện pháp tránh né, đợt sóng nhiệt thứ ba đã ập tới.

Lần này ngọn lửa quét tới, nước độc trên mặt đất bốc hơi lên. Trong mảng hơi nước nồng đậm, cả năm người đều biến thành quả cầu lửa.

Lư Niệm Vũ kêu lên:

- Địa Mạch Hỏa Độc ngàn năm! Làm sao có thể như vậy được? Không phải là lần trước chỉ bạo phát Địa Mạch Hỏa Độc ba trăm năm thôi sao?

Mọi người ai nấy thi triển thủ đoạn của riêng mình để dập tắt lửa trên người. Chu Hoành không có cách nào, nhưng lúc này dưới chân là nước, y không chút do dự lăn mình xuống.

Mọi người thấy biện pháp này cũng không tồi, xung quanh không có chỗ nào tránh né, cho nên tất cả đều nằm xuống. Hiện tại trên bề mặt còn một lớp nước bảo vệ, có còn hơn không.

Nhưng mọi người vùi vào trong nước một lúc sau, không còn có sóng nhiệt đánh tới. Mọi người kêu to xui xẻo, tất cả lập tức chui ra, tiếng nước vang lên rào rào.

- Rốt cục là chuyện gì?

Lư Niệm Vũ nghĩ mãi mà không hiểu.

Địa Mạch Hỏa Độc tích lũy là một quá trình vô cùng chậm chạp, lửa độc mạnh hơn lửa thường rất nhiều. Nhưng tối thiểu phải tích lũy thời gian trăm năm mới ra hình ra dáng.

Giống như đợt Địa Mạch Hỏa Độc ba trăm năm mà Chu Hoành gặp lúc đầu, lẽ ra sau một lần phun như vậy, Địa Mạch Hỏa Độc dưới cả vùng đất này tối thiểu cũng cần tích lũy trăm năm sau mới có thể phun ra lần nữa.

Đợt sóng nhiệt cuối cùng khi nãy đã là lửa độc ngàn năm, tối thiểu phải tích lũy ngàn năm, nhưng nó lại phun ra cách lần trước chưa tới nửa canh giờ.

Lư Niệm Vũ nghĩ mãi mà không rõ, Vu Thiên Thọ cũng có nghiên cứu Địa Tâm Hỏa Mạch cũng nghĩ không ra. Ở đây e rằng chỉ có Vũ La đoán được đôi chút, nhưng bây giờ hắn cũng không thể khẳng định, cho nên không có nói ra.

Ba đợt sóng nhiệt quét qua, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Không bao lâu sau, một cảm giác lạnh lẽo Băng Hàn từ dưới lòng bàn chân mọi người chạy lên trên, lạnh tới nỗi Chu Hoành nhảy dựng:

- Có chuyện gì vậy, vì sao lại lạnh thế này?

Rét lạnh một lần nữa bao phủ cả Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, đám nước đen kia nhanh chóng ngưng đọng lại, biến thành những hạt băng như trước. Hoặc có thể nói rằng, những hạt băng này chính là “đất” của Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.

Vũ La tỏ ra bất đắc dĩ:

- Khó trách lúc trước chúng ta không tìm được dấu chân.

Chu Hoành nói:

- Vậy chúng ta tiếp tục đi vào trong xem sao, xem ra nơi này không thể phát hiện được gì.

Mọi người cũng không có gì dị nghị, Chu Hoành sải bước định đi, lại bị Vũ La lôi lại:

- Chờ một chút.

Hạt băng dưới đất đóng lại lần nữa cũng là màu đen, Vũ La không thể làm gì khác hơn là thả Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng ra hấp thu độc tố lần nữa.

Hôm nay Bích Ngọc Đằng đã nuốt không ít độc tố, hơn nữa này trong hạt băng này ẩn chứa độc tố cực kỳ mãnh liệt, dù là Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng cũng có chút không chịu nổi, chỉ có thể vừa hóa giải vừa cắn nuốt, tốc độ chậm đi rất nhiều.

Chu Hoành chờ lâu cảm thấy sốt ruột:

- Này muội phu, rốt cục ngươi làm như vậy để làm gì?

Lư Niệm Vũ an ủi y:

- Ngươi cũng đừng thúc giục, tiểu La làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.

Sau một canh giờ, Độc Long Bích Ngọc Đằng mới nuốt chửng sạch sẽ tất cả độc tố của mảng hạt băng xung quanh, mọi người châu đầu nhìn lại:

- Ủa. . .

Bên dưới vùng đất toàn là hạt băng này, có một đường màu đen giống như hắc mạch to bằng ngón tay cái.

- Đây là cái gì, chẳng lẽ là rắn bị đóng băng?

Chu Hoành lập tức động thủ đào xuống, Vũ La cũng không ngăn cản. Y dùng pháp bảo, nháy mắt đã đào xuống tới, những hạt băng không thể chịu được.

Rắc một tiếng, Chu Hoành đã đào trúng vào hắc mạch kia.

- Cẩn thận!

Vũ La cũng không biết hắc mạch kia là cái gì, chẳng qua là theo bản năng nhắc nhở mọi người, dù sao nơi này chính là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.

Lời nhắc nhở của Vũ La khiến cho mọi người sợ hãi, vội vàng lùi về phía sau.

Chu Hoành chặt đứt hắc mạch kia, nhưng không có một chút phản ứng.

Y cũng lùi trở lại thăm dò một chút, sau đó nở một nụ cười khổ:

- Hảo muội phu của ta ôi, không có gì lớn lao, ngươi lại làm cho chúng ta sợ hãi. . .

Mọi người vừa định vây lại quan sát, hắc mạch kia thình lình khuếch trương, sau đó đột ngột phun ra một luồng nước đen nồng đậm. Rất nhanh đã trở thành một suối phun lớn, cột nước đen sì cao chừng một trượng.

Vũ La nhanh tay lẹ mắt, một tay chộp lấy Chu Hoành lui nhanh về phía sau. Vu Thiên Thọ không may mắn như vậy, vội vàng né tránh thật nhanh, đồng thời hét lớn một tiếng, linh nguyên trong cơ thế lão bùng phát, đẩy văng ra tất cả nước đen tưới vào người mình.

Rốt cục vẫn là Chu Hoành xui xẻo, một giọt nước đen bị Vu Thiên Thọ bắn ra, trời xui đất khiến thế nào bắn trúng vào mông y. Y đang bị Vũ La kéo đi, không nhìn thấy sau lưng. Hơn nữa trong mọi người, thực lực của y yếu nhất, chuyện xui xẻo luôn luôn tìm tới y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.