Vũ La suy nghĩ một chút, không phải là không có khả năng. Lâm Tuyệt Phong biết giết Chu Thanh Giang là có thể thay đổi thế cục, người khác tất nhiên cũng có thể nhìn ra. Chưởng môn hai nhà kia chưa chắc đã không có tâm tư này.
Hắn lập tức lấy ngọc bài Ám Vệ ra liên hệ Chu Nghiên, bảo nàng âm thầm điều tra, xem chưởng môn hai nhà này gần đây có rời khỏi sơn môn hay không.
Hướng Cuồng Ngôn cũng nói:
- Ngươi đừng quên một chỗ. . .
Vũ La nghe vậy thoáng động trong lòng:
- Nam Hoang ư?
Đương nhiên hiểu biết của Vu Thiên Thọ và Lư Niệm Vũ về Nam Hoang so ra kém xa Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn.
Vu Thiên Thọ hỏi:
- Nam Hoang Quỷ Lệ Danh?
Hướng Cuồng Ngôn cười lạnh:
- Chỉ là nhãi nhép, Quỷ Lệ Danh tuyệt đối không dám xâm nhập Trung Châu giết Chu Thanh Giang.
- Vậy còn ai khác?
Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La một cái, Vũ La không nói lời nào. Lúc này lão mới nhìn về phía Nam:
- Nam Hoang là nơi khỉ ho cò gáy, rốt cục có bao nhiêu ma đầu ẩn nấp ở đó, không ai biết được.
- Công bằng mà nói, năm xưa Đế Quân Thôi Xán trấn thủ Nam Hoang, Cửu Đại Thiên Môn không dám tiến vào ngoại trừ bởi vì Đế Quân hùng mạnh ra, cũng là vì Cửu Đại Thiên Môn biết rõ một khi khuếch trương quy mô, những lão quái vật Nam Hoang kia cũng sẽ xuất thế, bọn họ khó lòng ứng phó.
Vu Thiên Thọ nghe vậy trợn mắt há mồm:
- Nhiều người như vậy, làm sao chúng ta tra được?
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Khoan tính chuyện Nam Hoang, tới Đoạn Lạc Cát Liệt Đái xem trước rồi hãy nói.
Chưa tới một canh giờ Chu Hoành đã trở lại. Hiện tại y đã thay một thân y phục sạch sẽ, râu ria cạo nhẵn, trên tay có thêm một chiếc nhẫn trữ vật, xem ra chuẩn bị không ít cho hành trình Đoạn Lạc Cát Liệt Đái lần này.
Dịch Dương thành cách Hạo Đãng sơn cũng bất quá hai ngàn dặm, mọi người chỉ mất hai canh giờ đã tới Hạo Đãng sơn.
Xuyên qua Hạo Đãng sơn chính là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái hung danh hiển hách. Hạp cốc thật dài trên mặt đất giống như một vết thương khổng lồ hoàn toàn ngăn cách Trung Châu cùng Đông Thổ.
Từ trên không nhìn xuống, Hạo Đãng sơn chính là một mảng xanh biếc liên miên bất tuyệt, giống như một khối phỉ thúy khổng lồ. Bất quá ở bờ Đông khối phỉ thúy này có một đường dài màu đen. Qua khỏi đường đen này tiếp tục đi về phía Đông chỉ là một mảng hắc ám, không thể nhìn thấy được gì.
Lúc Vũ La qua Hạo Đãng sơn, gà bay chó chạy. Lần trước hắn giết chết Lâm Tuyệt Phong ở đây, toát ra khí thế làm kinh hãi cả Hạo Đãng sơn. Lần này đoàn người bay từ phía Tây ngang qua Hạo Đãng sơn, cách mặt đất chừng ngàn trượng. Nhưng với khoảng cách xa như vậy, đám hung thú có linh cảm nhạy bén cũng sợ run lên. Mọi người từ trên cao có thể nhìn thấy rõ ràng, hung thú trong rừng nổi điên chạy trốn sang hai bên. Dọc đường bọn họ bay qua hung thú chạy trốn tạo thành một quỹ tích thẳng tắp hai bên.
Bọn Hướng Cuồng Ngôn không nhịn được lắc đầu, Vũ La cũng bất ngờ trước hiệu quả này.
Đối với đa số người Trung Châu, Hạo Đãng sơn hung hiểm vô cùng. Nhưng đối với hung thú trong Hạo Đãng sơn, Vũ La cũng vô cùng hung hiểm.
Mọi người lướt qua Hạo Đãng sơn bình yên vô sự, đã tới bên ngoài Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.
Dường như vô số hung thú thượng cổ của Hạo Đãng sơn cũng có vẻ sợ hãi Đoạn Lạc Cát Liệt Đái. Cách hạp cốc này chừng ba trăm dặm, đám hung thú Hạo Đãng sơn lập tức dừng bước, dường như duy trì khoảng cách an toàn.
Trong khoảng cách an toàn này là một mảng cát sỏi không có ngọn cỏ, tuy rằng khe hở giữa những viên sỏi màu đen rất lớn, nhưng không thể nhìn thấy dù chỉ một con kiến. Dường như hết thảy sinh vật trong thiên địa rất sợ hãi hạp cốc này.
Chu Hoành không có mang theo bất cứ kẻ nào, y biết dù mang theo người tới cũng chỉ là gánh nặng, thậm chí ngay cả y cũng là gánh nặng.
Mọi người cùng đặt chân lên vùng hoang nguyên khô cằn này, tiếng bước chân dẫm lên sỏi nghe rào rào đơn điệu khó nghe. Vũ La đi đầu bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu hỏi Chu Hoành:
- Nhạc phụ Đại nhân ở cụ thể nơi nào?
Chu Hoành nhìn về phía trước. Từ nơi này nhìn sang, bầu trời Đoạn Lạc Cát Liệt Đái là một mảng sương mù màu xám đen ảm đạm, trên mặt đất lại càng không thể nhìn rõ. Không biết nơi đó là thảo nguyên hay núi, chỉ thấy một mảng đen sì bao quanh, dường như có hai con Ma Long khổng lồ đen ngòm đang ẩn trong sương mù dày đặc hai bên.
Ở xa xa có một vị trí giống như đầu rồng, Chu Hoành chỉ vào đó nói:
- Lúc ấy Lâm Tuyệt Phong ước chiến với phụ thân ở chỗ đầu rồng kia.
Vũ La gật đầu:
- Vậy chúng ta bắt đầu tìm từ nơi đó.
Một mảng hoang nguyên tĩnh mịch như vậy không thích hợp với Chu Hoành chút nào. Trong hai canh giờ, rốt cục bọn họ bước lên một mảng nham thạch màu đen, chuyện này khiến cho Chu Hoành cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hiện tại bọn họ còn cách hung địa nổi danh nhất Trung Châu Đoạn Lạc Cát Liệt Đái chỉ chưa đầy ngàn trượng. Khi chân bọn họ vừa đặt lên phiến nham thạch màu đen này, một loại khí tức nguy hiểm giống như chất keo dính đặc nhanh chóng bao phủ lấy bọn họ.
Chu Hoành cau mày, không khỏi uốn éo thân hình vài lần.
Vũ La nhìn thấy, có hơi lo lắng nói:
- Hay là ngươi ở lại đây chờ chúng ta. . .
Chu Hoành cố chấp lắc đầu:
- Phụ tử chúng ta huyết mạch tương liên, mặc dù ta có thể trở thành gánh nặng cho ngươi, nhưng nói không chừng đến lúc mấu chốt, trực giác của ta có thể sẽ hữu dụng.
Mối liên hệ như vậy không thể nào giải thích. Đối với tu sĩ, bởi vì tu luyện nguyên hồn, cho nên mối liên hệ này càng thêm mạnh mẽ, thật ra Chu Hoành nói như vậy rất có lý.
Lư Niệm Vũ khuyên nhủ:
- Cứ để y theo chúng ta đi, hài tử này một lòng hiếu thảo, mọi người chúng ta cẩn thận một chút là được.
Vũ La suy nghĩ một chút, sau đó miễn cưỡng gật đầu:
- Được rồi.
Đoạn Lạc Cát Liệt Đái không phải là chỗ bình thường, cho dù là bốn người Vũ La cũng không dám bảo đảm an toàn ra vào. Mà ba người kia cũng là vì Vũ La mới tới đây, mỗi khi Vũ La đưa ra một quyết định, cũng phải nghĩ tới an toàn của ba người, cho nên hắn vẫn không muốn mang theo Chu Hoành.
- Chúng ta đi thôi. . .
Vu Thiên Thọ đột nhiên ngăn mọi người lại:
- Chờ một chút. . .
Vũ La có hơi kinh ngạc, bởi vì từ lúc bắt đầu tiến vào mảng hoang nguyên kia, Vu Thiên Thọ vẫn không nói nửa lời, hiện tại sắc mặt lão lại có điều cổ quái, bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Vu Thiên Thọ nhìn mọi người một lượt, nghiên răng một cái:
- Chỗ này hết sức tà môn!
- Nói nhảm, ai lại không biết. . .
Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra bất mãn.
Lúc này Vu Thiên Thọ lại không hề tức giận, có chút sợ hãi nhìn đầu rồng khổng lồ kia một cái:
- Ta từng tới đây một lần.
Mọi người hết sức bất ngờ:
- Lão tới rồi ư?
Vu Thiên Thọ nghiến răng gật đầu:
- Ta không có vào sâu, chỉ ở vòng ngoài.
Vũ La chợt hiểu:
- Lời đồn trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái có các loại Linh Kim trời sinh, chẳng lẽ lão vào đó là vì những thứ này?
- Không sai. Lần ấy quả thật ta thụ thập được không ít Linh Kim, nhưng ta cũng bị dọa cho sợ hãi, cho dù trong đó còn rất nhiều, nhưng ta cũng không dám vào nữa.
Vũ La lặng lẽ liếc lão một cái:
- Vậy sao lão không nói sớm, lão ở lại bên ngoài tiếp ứng cho chúng ta đi. . .
Vu Thiên Thọ đỏ mặt, xua tay liên tục:
- Không phải ta có ý này. Sư tôn ngài muốn tiến vào, cho dù là Cửu U Minh Ngục ta cũng phải theo vào. Ta. . . ta chỉ muốn nhắc nhở mọi người một chút. . .
Hướng Cuồng Ngôn hừ lạnh một tiếng:
- Nói như vậy mới phải, có gì mau nói, có rắm mau đánh đi.
Vu Thiên Thọ không làm gì được lão, tức tới nỗi trợn trắng mắt:
- Các ngươi có biết hiện tượng kỳ quái nhất mà ta thấy ở Đoạn Lạc Cát Liệt Đái là gì không?
Hướng Cuồng Ngôn không nhịn được muốn đạp cho lão một cước:
- Đã cảnh cáo lão nói cho mau, lại còn dông dài như vậy. . .
- Hiện tượng kỳ quái nhất mà ta nhìn thấy chính là không có gì cả.
Mọi người sửng sốt, Hướng Cuồng Ngôn lại muốn mắng chửi, nhưng dường như Vũ La đã hiểu ra, hắn ngăn Hướng Cuồng Ngôn lại, có vẻ trầm tư:
- Lão muốn nói lão không thấy hài cốt hay pháp bảo của các tiền bối tu chân trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái ư?