Duy chỉ có Mạc Thiên Ngôn nghe vậy thoáng động trong lòng. Vũ La có thể hy sinh thân mình dẫn dụ Huyết Vĩ Chu Vương rời đi để cứu mọi người, hơn nữa còn cầm chân nó trong một thời gian dài như vậy, chờ mình chạy tới cứu viện, có thể nói rằng Vũ La có dũng có mưu. Từ đó có thể thấy rằng, nhất định hắn không phải là không biết nặng nhẹ, cố ý tìm bảo bối trong lúc cấp bách này, chẳng lẽ hắn muốn ám chỉ cái gì. . .
Nếu hiện tại Vũ La đã vào trong bụng Huyết Vĩ Chu Vương, có thể nói rằng hắn chỉ có cái dũng của kẻ thất phu, nhưng hắn vẫn còn sống sót sau khi Huyết Vĩ Chu Vương đuổi giết, vậy Mạc Thiên Ngôn nhìn hắn bằng một con mắt khác.
Mạc Thiên Ngôn trầm ngâm một chút, sau đó dứt khoát vung tay:
- Vào đó xem thứ, cũng không chậm trễ bao nhiêu.
Mạc Thiên Ngôn đã nói như vậy, tự nhiên những người khác cũng không tiện phản đối nữa, chỉ có Mộc Dịch Trạc hung hăng trừng mắt với Vũ La.
Mọi người theo lỗ hổng kia tiến vào, bên trong thạch động vốn chật hẹp đã bị Huyết Vĩ Chu Vương mở rộng ra, hết sức không ổn định, thỉnh thoảng có đá tảng từ trên cao rơi xuống đánh ầm một tiếng.
Rất nhanh mọi người đã tới hang Huyết Vĩ Chu Vương. Mộc Dịch Trạc không kiên nhẫn nói:
- Xem đi, nơi này chỉ có như vậy, ngươi muốn tìm bảo vật cứ việc đi tìm, để xem ngươi rốt cục ngươi có thể tìm được thứ gì.
Vũ La giả vờ nhìn nhìn xung quanh. Hổ Mãnh buông tiếng than dài, cho rằng hắn thiếu niên khí thịnh, có chút không phục, nên cất lời khuyên giải:
- Vũ La, quả thật không có gì, chúng ta đi mau thôi. . .
Mộc Dịch Trạc thấy Vũ La còn ngoan cố đi xung quanh gõ gõ tìm kiếm, càng căm tức hơn:
- Tên khốn kiếp này, ngươi tìm xong chưa vậy? Chuyện đã quá rõ ràng, ngươi còn muốn cố tình lãng phí thời gian của mọi người. . .
Thình lình Mạc Thiên Ngôn bên cạnh than dài một tiếng, cắt ngang lời.
- Các ngươi sai hết rồi, nơi này quả thật có bảo vật, hơn nữa không phải là bảo vật tầm thường. . .
Mạc Thiên Ngôn tỏ ra kích động nhìn bình đài màu đen rất lớn giữa thạch động. Đây là nơi mà Huyết Vĩ Chu Vương nghỉ ngơi mỗi ngày, nham thạch màu đen toát ra ngân quang mờ nhạt.
Mộc Dịch Trạc ngơ ngác không hiểu:
- Là tảng đá khổng lồ này sao, không phải là bề mặt nó xen lẫn một ít vân đá, tuy rằng nhìn qua xinh đẹp, nhưng có giá trị gì chứ?
Mạc Thiên Ngôn chỉ lắc lắc đầu, tay đặt nhẹ lên bình đài, chấn nhẹ một cái, vô số khí Canh Kim nhỏ li ti theo chưởng mà ra.
Ầm một tiếng, bình đài to lớn nháy mắt bị khí Canh Kim sắc bén đánh vỡ thành vô số khối đá vụn to bằng ngón cái, đều đặn vô cùng.
ở giữa xuất hiện một mầm đá màu bạc.
Hổ Mãnh sửng sốt, sau đó kinh hô thất thanh:
- Trời ơi, không ngờ là La Tinh thạch. Linh Vật hệ Thổ, Linh Vật Hậu Thiên Ngũ Hành!
La Tinh thạch không có tác dụng gì với Vũ La, tiền kiếp y không am hiểu chế khí luyện đan, cho nên cả đời này cũng không có ý với phương diện này.
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Mạc Thiên Ngôn, Vũ La biết chắc mình đã đoán đúng. Đan phương mà Mạc Thiên Ngôn nắm được quả nhiên là đan phương Thất Chuyển Thất Kim Cổ Long.
Trong lòng Mạc Thiên Ngôn quả thật đang kích động vô cùng, thậm chí y cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa vui mừng như vậy. Cho dù năm xưa mình tiến giai Đại Năng, cũng không kích động tới mức này. Có lẽ năm xưa lúc mình vô tình lấy được truyền thừa của Tiên Nhân nọ, nỗi vui mừng khi ấy mới có thể sánh được với bây giờ.
Y thật sự không ngờ, vốn chỉ định đi giúp bằng hữu một chuyến, lại liên tiếp được Độc Long đan và La Tinh thạch.
Đan phương của y quả thật là đan phương Thất Chuyển Thất Kim cổ Long, nhưng Mạc Thiên Ngôn cũng không biết tên nó là gì, bởi vì đan phương này là do Tiên Nhân thượng cổ lưu lại, không có tên.
Mạc Thiên Ngôn đã thu thập đủ tất cả những tài liệu khác, chỉ còn thiếu hai loại chủ dược quan trọng này, cũng là hai loại tài liệu khó tìm kiếm nhất.
Hai tay Mạc Thiên Ngôn khẽ run run, nâng mầm đá nọ lên, y biết hiện tại mình đang nâng lên hy vọng chấn hưng Cửu Huyền môn.
- Mộc Dịch Đại nhân, hãy cất cho thật kỹ.
Y giao La Tinh thạch lại cho Mộc Dịch Trạc, không nhịn được cẩn thận dặn dò.
Rốt cục Hổ Mãnh vẫn là người lỗi lạc, vỗ mạnh vào vai Vũ La:
- Hảo tiểu tử, quả thật ngươi có được phúc tinh chiếu mạng, thật sự tìm được bảo vật trân quý như vậy. . .
Linh Vật Hậu Thiên trong thiên hạ đã là vô cùng hiếm có. Trong trăm loại Linh Vật mới có thể xuất hiện một món Linh Vật Hậu Thiên, trong vạn món Linh Vật mới có thể xuất hiện một món Linh Vật Tiên Thiên.
Nếu như một món pháp bảo mang tên Hậu Thiên, có nghĩa là lúc luyện chế ra nó có cho thêm Hậu Thiên Linh Vật. Cho dù chỉ một chút nhỏ bằng đầu đinh, cũng có thể làm cho phẩm chất của pháp bảo tăng vọt.
Kiều Hổ cùng Thác Bạt Thao Thiên cũng hết sức bất ngờ, vận may của tiểu tử này gần đây xem chừng có vẻ nghịch thiên.
Chỉ có ánh mắt Cốc Mục Thanh nhìn Vũ La sâu kín, không biết nàng đang nhớ lại chuyện gì đó trước đây.
Sắc mặt Mộc Dịch Trạc khó coi tới cực điểm, muốn nặn ra một nụ cười để chúc mừng Mạc Thiên Ngôn, nhưng không cách nào làm được, trong lòng lại muốn phát cuồng vì Vũ La!
Y vừa mới châm chọc Vũ La xong, không ngờ quả thật có một món Linh Vật Hậu Thiên nằm trong huyệt động này. Chuyện này giống như một cái tát như trời giáng vào mặt y, khiến cho y không còn chút thể diện nào.
Mạc Thiên Ngôn xoay người lại nhìn Vũ La chăm chú, cười nói:
- Quả nhiên ngươi có phúc tinh chiếu mệnh.
Không phải sao, tài liệu mà y tìm kiếm mấy trăm năm không gặp, sau khi gặp Vũ La chưa tới một canh giờ, đã lấy được đầy đủ.
Vũ La cười bẽn lẽn:
- Được rồi, ta đã tìm hết, không còn gì khác, chúng ta nhanh nhanh đuổi theo Diệp đại nhân đi thôi.
Mọi người theo cửa động ra ngoài bằng đường cũ. Lúc đi ngang đống đầu lâu. Mạc Thiên Ngôn vung tay lên, một tia lửa bay ra, rất nhanh đã thiêu đốt tất cả xương cốt nơi đây thành một đống tro tàn.
Tuy rằng bề ngoài Vũ La vẫn tỏ ra bình thản, không có biểu hiện gì khác thường, thật ra lúc này hắn như mở cờ trong bụng.
Sau khi Mạc Thiên Ngôn giao La Tinh thạch cho Mộc Dịch Trạc, Mộc Dịch Trạc mở nhẫn trữ vật của mình ra, cho La Tinh thạch vào trong đó. Trong khoảnh khắc này, Vũ La điều khiển Phù Cổ, mang theo Độc Long đan thần không biết quỷ không hay bay ra khỏi nhẫn trữ vật, chui vào lòng đất.
Dọc trên đường đi, Phù Cổ vẫn mang theo Độc Long đan di chuyển ngầm trong lòng núi, theo sát phía sau mọi người. Lúc ra khỏi khe núi, Vũ La cố ý đi sau cùng, vờ chạm tay vào vách đá. âm thầm lặng lẽ thu Phù Cổ trở về.
Sau khi ra khỏi khe núi, mọi người tìm được ám ký Diệp Niệm Am lưu lại bên ngoài sơn cốc, tiếp tục đuổi theo.
Chỉ là chưa đi được bao xa, sắc trời đã tối. Cho dù có Mạc Thiên Ngôn tọa trấn, nhưng mọi người cũng không dám khinh suất vọng động trong đêm tối ở cấm địa Yên sơn, đành phải tạm thời tìm một sơn động nghỉ chân.
Kiều Hổ kiểm tra bên trong sơn động một chút, sơn động này là tử động, chỉ có mỗi cửa động mà bọn họ tiến vào. Cốc Mục Thanh nổi một đống lửa trước cửa động, tiện tay vẽ ra một trận pháp đơn giản, ném một miếng ngọc túy vào đó, đống lửa này sẽ cháy rừng rực suốt đêm.
Thác Bạt Thao Thiên rút Vẫn Thiết Trọng Kiếm ra, chém vài nhát vào vách đá tạo ra một cái lỗ sâu. Y cũng không ăn gì, chui tọt vào trong đó ngồi đả tọa.
Mạc Thiên Ngôn khoát tay:
- Hôm nay các ngươi đã mệt mỏi rồi, tất cả điều tức hết đi, để mình ta gác đêm nay.
Tuy rằng Mạc Thiên Ngôn nói như vậy, nhưng đương nhiên không ai dám để một vị Đại Năng gác đêm cho mọi người, rốt cục phân chia phiên trực đêm. Sau đó mọi người bắt chước theo Thác Bạt Thao Thiên, moi động trên vách đá đả tọa, như vậy mọi người không ai ảnh hưởng tới ai.
Duy chỉ có Mộc Dịch Trạc phóng xuất ra một trạch viện bằng gỗ điêu khắc tinh xảo, trong có nước chảy dưới cầu, lương đình thủy tạ, tự mình chui vào trong đó. Sau đó trạch viện thu nhỏ lại, nằm yên trên một tảng đá.
Vũ La khẽ bĩu môi, hành vi này rõ ràng là không tin tưởng những người khác.