Lương Mạt Vũ hận đến nghiến ràng nghiến lợi:
- Ngươi quá đáng ghét, thời gian ta nói chuyện với ngươi không đến một nén nhang, tất cả khuyết điểm một thân trên dưới của ta đều bị ngươi vạch trần.
- Khuyết điểm?
Vũ La chuyển ánh mắt xuống hạ thân của hắn. Lương Mạt Vũ vô ý thức co rụt thân thể lại, Vũ La cười ha há:
- Yên tâm, ta thật sự còn chưa thể nhìn thấu.
Lương Mạt Vũ xấu hổ mặt già đỏ bừng:
- Ngươi quả là tên khốn kiếp!
Vũ La xua tay:
- Được rồi, nói chính sự đi, rốt cục ngươi có đáp ứng hay không?
Lương Mạt Vũ nhíu mày hỏi:
- Ngươi đã nhìn ra ta không thể thừa nhận Phù Vận Tiên văn, vì sao còn có loại tự tin này?
Vũ La xòe hai tay:
- Vậy trước đây người đã thấy qua người có thân thể phàm tục trở thành Tam Phù Thiên Công chưa?
Lương Mạt Vũ suy nghĩ một chút, đây là một quyết định thận trọng, Vũ La cũng không quấy rối, qua thời gian đủ ăn một bữa cơm, Lương Mạt Vũ mới ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu:
- Ta không thể đáp ứng.
Vũ La thất vọng một trận, Lương Mạt Vũ lại đột nhiên cười quỷ dị:
- Tuy rằng ngoài mặt ta không thể đáp ứng, bởi vì như vậy liên quan quá nhiều. Hiện tại ngươi hãy đi ra ngoài, ta có thể chờ ngươi ở ngoài mười dặm trong sa mạc.
Nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc kia trên mặt Vũ La, Lương Mạt Vũ cảm thấy khoái trá sau khi báo thù, không khỏi cười lên ha hả.
Vũ La bĩu môi một cái:
- Hiện tại ta thừa nhận, ngươi thực sự là lòng dạ hẹp hòi.
Vũ La vẻ mặt như thường từ trong tiểu lâu đi ra, quay đầu nhìn tòa tiểu lâu kia, trong miệng tức giận nói thầm một câu:
- Ở căn phòng rách nát như vậy, ngày nào đó sẽ có một trận gió thổi tới sụp chết ngươi.
Một thanh âm ngưng tụ thành tơ chui vào trong lỗ tai của Vũ La:
- Chỉ cần ngươi nói ở Binh Đạo Phường, mỗi một câu ta đều có thể nghe được.
Vũ La cười hắc hắc:
- Ta biết.
- Chính vì ta biết mới cố ý nói ra.
Lương Mạt Vũ bị nghẹn đến nói không ra lời.
- Không ngờ ra rồi!
Những cao thủ vây xem cùng kinh hô lên, mặc dù không biết bên trong rốt cuộc đã phát sinh cái gì, thế nhưng một người nghênh ngang xông vào như vậy không ngờ lại nghênh ngang đi ra, đã đủ làm cho những cao thủ này chấn kinh đến mức há hốc mồm không còn chút phong phạm của cao thủ.
Phải biết rằng, cho dù là Hoành Dã Thiếu Bá năm đó cũng trực tiếp bị đá bay ra.
Trong lúc nhất thời, những cao thủ này vẻ mặt khác nhau, có nghị luận sôi nổi, có tính toán trong lòng.
Trên thực tế ngay trong khoảnh khắc Vũ La bình yên vô sự đi ra, đã có mấy vị cao thủ trong lòng hiểu được. Vũ La không giống bình thường.
Lương Mạt Vũ là một người lòng dạ hẹp hòi, lại không phải là một người hiểu được ẩn nhẫn.
Nếu như hắn đã quyết định động thủ, tuyệt đối sẽ không để Vũ La cứ như vậy đi ra.
Vũ La rốt cuộc là ai, không ngờ làm cho Lương Mạt Vũ có điều cố kỵ, mặc cho hắn làm càn như vậy? Những cao thủ lúc trước chuẩn bị xem náo nhiệt trong lòng cùng hoảng sợ, một tên cho rằng khẳng định đứng thẳng đi vào nằm ngang đi ra, không chừng sẽ đi ra từng mảnh, không ngờ đi ra bình yên vô sự đi ra như vậy.
Vũ La đi tới trước mặt Phương Địch Hương, mới nhìn thấy vẻ mặt của Phương Địch Hương tái nhợt.
Phương Địch Hương mặc dù thông minh, nhưng dù sao cũng không phải những lão quái vật xung quanh đã lăn lộn mấy ngàn năm ở trong Cửu Giới Tinh, trên phản ứng vẫn chậm một chút.
Hơn nữa nàng cũng là bị cái vỏ bên ngoài che mắt, năm đó bởi vì Hoành Dã Thiếu Bá đã đắc tội Lương Mạt Vũ này, đã mang tới tai họa hủy diệt Hoành Dã thương hành, mới có sự quật khởi của Thập Phương thương hành. Bởi vậy Lương Mạt Vũ đối với Thập Phương thương hành mà nói, mặc dù là ẩn nhẫn, nhưng cũng là ma thần, Phương Địch Hương thật sự sợ hãi.
Mắt thấy Vũ La làm càn như vậy, tất phải liên lụy Thập Phương thương hành, nàng sao có thể bình tĩnh?
Vũ La không biết chuyện năm đó, tự nhiên cùng sẽ không biết vì sao sắc mặt của Phương Địch Hương khó coi như vậy. Hắn hơi khoát tay:
- Đi thôi.
Hắn đi trước, Phương Địch Hương lúc này hận không thể chối bỏ quan hệ với Vũ La, nhưng ai cũng biết hai người cùng đi vào Binh Đạo Phường, căn bản không thể chối bỏ. Nàng khóc không ra nước mắt đi theo phía sau Vũ La, dần dần đi ra bên ngoài.
Số Bảy và số Mười Một canh giữ ở bên cạnh xe ngựa, đều ở bên ngoài Binh Đạo Phường, thấy hai người đi ra đều tiến lên đón.
Dạ Huy hỏi:
- Tiên sinh, thế nào rồi?
Hắn nói không nhiều, lời ít mà ý nhiều.
Vũ La mỉm cười, cũng không nói gì. Xa phu của Phương Địch Hương lại thấy sắc mặt của Phương Địch Hương không đúng:
- Tiểu thư, làm sao vậy?
Đến nơi này, Phương Địch Hương cũng không có gì cố kỵ, thở dài một hơi nói:
- Thập Phương thương hành chỉ sợ lần này phải chịu liên lụy rồi, ôi. . .
Vũ La sửng sốt:
Phương Địch Hương kể lại ngắn gọn chuyện năm xưa, Vũ La nghe xong liền hiểu được sắc mặt của Phương Địch Hương vì sao lại khó coi như vậy. Trong lòng hắn vừa chuyển, cùng đoán được tám chín phần tâm tư của Phương Địch Hương.
- Phương cô nương, ta cảm tạ sự trợ giúp của Thập Phương thương hành các ngươi, chẳng qua hiện tại ngươi trở về trước đi.
Sự hợp tác của Vũ La và Thập Phương thương hành sẽ không chấm dứt như vậy, cũng sẽ không có ý gì đối với Phương Địch Hương. Dù sao đi nữa hai bên giao tình còn thấp, ngươi trông cậy người ta đánh cược tính mệnh cho mình thật không thực tế, người ta cũng không có nghĩa vụ đó.
Chẳng qua Vũ La cũng muốn suy nghĩ cho Lương Mạt Vũ, nếu đã có cơ hội này, vậy thì nhân cơ hội này đuổi Phương Địch Hương đi càng tốt.
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Vũ La hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt Vũ La tự nhiên, dửng dưng.
Nhưng vẻ mặt này rơi vào trong mắt Phương Địch Hương chính là tội lỗi.
Phương Địch Hương hung hăng cắn răng một cái, phát tác:
- Vũ La, ngươi nói đi, từ khi ngươi đến Thập Phương thương hành, Phương gia chúng ta từ trên xuống dưới đối với ngươi như thế nào? Có thể nói hữu cầu tất ứng (cần gì có nấy) chứ? Nhưng ngươi thì sao? Ngươi cũng thật là quá đáng đi, Lương Mạt Vũ là ai? Nhân vật ngay cả Tiên Tôn cũng phải nể mặt vài phần, ngươi lại dám mạo phạm như vậy? Tuy rằng trước đó ngươi không biết, nhưng cũng có thể hỏi một chút. Nơi này toàn là cao thủ nhị phẩm trở lên, không có ai là đơn giản. Ngươi xử lý sự tình sao lại không có chút đầu óc như vậy chứ?
- Thập Phương thương hành chúng ta lần này nhất định bị ngươi liên lụy rồi, Lương Mạt Vũ người này cho tới bây giờ đều là có thù tất báo, hơn nữa còn nhổ cỏ nhổ tận gốc, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
- Nhưng ngươi thì sao? Trong lòng ngươi không có chút áy náy với chúng ta sao? Ngươi xem vẻ mặt vừa rồi của ngươi xem, giống như chuyện này không có quan hệ gì với mình. Không sai, ngươi là Tam Phù Thiên Công, đến lúc đó không chừng Lương Mạt Vũ sẽ không truy cứu ngươi, nhưng hắn sẽ tìm chúng ta để phát tiết lửa giận.
- Phương gia chúng ta, quen biết Vũ La ngươi thật sự là xui xẻo tám đời.
Vũ La ngạc nhiên, mãi cho đến khi một hơi nói xong, mới sờ sờ gáy, lắc đầu cười khổ nói:
- Rốt cục ta vẫn là người đơn thuần, cho là. . . quên đi, ngươi chung quy là một nữ thương nhân.
Hắn vung tay lên:
- Người của ta, đi theo ta. Đương nhiên, nếu như người của Vĩnh Vũ tiêu cục các ngươi cũng có ý nghĩ như nàng, thì không cần đi theo ta.
Vũ La nói xong, quay sang ba người Dạ Huy vẫy tay, cất bước rời đi một mình.
Dạ Huy bước nhanh đuổi theo, số Bảy và số Mười Một vội vàng theo sát phía sau hắn. Người của Vĩnh Vũ tiêu cục không giống với Phương Địch Hương, bọn họ đều do đặc thù nghề nghiệp, biết rõ lần này đi theo có thể chính là đi chết, nhưng vẫn kiên trì tiến tới.
Phương Địch Hương đã phát tiết ra, cảm giác đã thoái mái hơn nhiều. Xa phu vẻ mặt lại có chút khác thường nhìn phía sau Phương Địch Hương:
- Tiểu. . . tiểu thư. . .
Phương Địch Hương tức giận:
- Làm sao vậy?
- Có. . . Có người đứng ở. . . phía sau ngươi.