Kỳ Thắng đưa hộp cho Đại Tế Ti, Đại Tế Ti nhướng mắt đảo qua thứ bên trong hộp, sau đó gật đầu khen ngợi:
- Có thể có nhiều như vậy đã rất không dễ dàng. Kỳ Nguyên, ngươi làm không tệ. Tổ tiên anh linh sẽ ban phúc cho ngươi.
Kỳ Nguyên khấu đầu tạ ơn, nói tiếp:
- Đại Tế Ti, đã nhiều năm qua, trữ lượng mỏ quặng xung quanh Mộc Thần Trủng chúng ta đã bị khai thác hết, lần này nhờ mạo hiểm xâm nhập lãnh địa Dạ Vũ Thần Trủng, mới bị Cung Thập Nhị phát hiện. Chuyện này cũng chỉ có thể muối mật làm một hai lần, chúng ta hẳn nên tính cách khác càng sớm càng tốt.
Y vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt đều lộ vẻ lo lắng, ngay cả Kỳ Hằng cũng không cười nổi nữa.
Kỳ Thắng ngạo nghễ cười lạnh:
- Kỳ Nguyên, chúng ta chiến đấu cùng Dạ Vũ Thần Trủng cũng không phải chỉ mới một hai năm. Dạ Vũ Thần Trủng không để chúng ta tới đó khai thác, vậy chúng ta sẽ đuổi bọn chúng đi, chiếm lấy mỏ quặng. Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi vừa nếm chút thiệt thòi đã cảm thấy sợ hãi rồi sao? Nếu là như vậy, chi bằng nhường lại địa vị Hổ Báo chiến sĩ cho ta, để ta dẫn dắt mọi người đánh thắng Dạ Vũ Thần Trủng.
Kỳ Nguyên giận dữ nhảy dựng lên:
- Kỳ Thắng, ta biết ngươi mơ tới địa vị Hổ Báo chiến sĩ của ta đã từ lâu. Ngươi muốn chứ gì, tới đây lấy đi, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ tặng địa vị này lại cho ngươi.
Trong mắt Kỳ Thắng chợt lóe tinh quang:
- Đây là do ngươi nói. . .
- Hồ đồ!
Một vị Tế Ti không nhịn được nữa, quát to một tiếng:
- Trước mặt Đại Tế Ti mà như vậy, còn ra thể thống gì nữa? Quỳ xuống hết cho ta!
Kỳ Nguyên cùng Kỳ Thắng không dám cãi, ai nấy ôm lòng phẫn nộ quỳ xuống.
Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng vẫn không động chút nào, chỉ nghe Đại Tế Ti bình thản hỏi:
- Kỳ Nguyên, ngươi nói như vậy hẳn đã có kế sách ứng đối, nói ra thử xem sao.
Kỳ Nguyên khom người đáp:
- Ta cảm thấy có thể chiêu dụ Vũ La tiên sinh. Hắn có thể vận dụng Bán Mộc Thần Lực, là đồng nguyên với thần thông của chúng ta. Hơn nữa vừa ra tay đã đánh bại Cung Thập Nhị, dường như vẫn còn dư lực. Nếu hắn chịu gia nhập Mộc Thần Trủng chúng ta, chuyện đánh bại Dạ Vũ Thần Trủng cũng không còn xa nữa.
- Hắn ư?
Kỳ Thắng cười lạnh một tiếng:
- Người không biết xuất thân như hắn, ngươi cũng dám tùy tiện lôi kéo vào Mộc Thần Trủng chúng ta sao? Huống chi tiểu tử kia rốt cục có bao nhiêu bản lĩnh chúng ta cũng không thấy, ngươi nói hắn có thể vận dụng Bán Mộc Thần Lực là đúng vậy sao? Ta thấy tiểu tử kia không đỡ được một quyền của ta nữa là. . .
Kỳ Thắng thèm địa vị Hổ Báo chiến sĩ của Kỳ Nguyên đã lâu. Lần này Kỳ Nguyên ra ngoài mang theo Vũ La trở về, khiến cho Kỳ Thắng cảm thấy mình bị uy hiếp nặng nề, cho nên chẳng những y nhằm vào Kỳ Nguyên, mà cũng không buông tha Vũ La.
Kỳ Nguyên cười lạnh một tiếng:
- Ngay cả ta, ngươi cũng không phải là đối thủ, còn muốn khiêu chiến Vũ La tiên sinh ư, thật là không biết tự lượng sức mình, tự đại đến mức như ngươi quả thật trên đời có một.
- Được rồi.
Đại Tế Ti khoát tay:
- Tất cả về trước đi, chuyện này ta tự có chủ trương.
Đại Tế Ti rất có uy vọng, dù là Kỳ Thắng ngang ngược bất tuân cũng không dám nói nửa lời, mọi người hành lễ rồi lui ra. Đại Tế Ti kêu lên:
- Kỳ Hằng, ngươi ở lại.
Dường như Kỳ Hằng biết Đại Tế Ti sẽ giữ mình lại, cho nên lão vẫn không hề động.
Mọi người đi ra ngoài hết, Kỳ Hằng chợt mỉm cười nói:
- Ngài cảm thấy Vũ La thế nào?
Đại Tế Ti đặt hộp gỗ lên bàn, trầm ngâm một lúc lâu sau mới phun ra ba chữ:
- Không nhìn thấu.
Ba chữ này diễn đạt rất nhiều nghĩa. Đầu tiên thực lực của Vũ La quả thật khiến cho người ta không nhìn thấu, chuyện này tự nhiên có hai khả năng. Thứ nhất là thực lực của Vũ La vượt xa Kỳ Nguyên dự đoán, thứ hai là thực lực của Vũ La không đáng để nhắc tới.
Tiếp theo là chi thân phận Vũ La. Hiển nhiên Đại Tế Ti cũng có chút băn khoăn những lời Kỳ Thắng vừa nói. Một kẻ không biết gốc rễ như vậy, đúng là không thể tùy tiện chiêu mộ vào Mộc Thần Trủng.
Hiển nhiên Kỳ Hằng vô cùng ăn ý với Đại Tế Ti, Đại Tế Ti vừa lên tiếng lão đã hiểu, không khỏi gật đầu. Đại Tế Ti nhìn lão hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Kỳ Hằng sờ sờ cằm mình:
- Không thể coi thường Bán Mộc Thần Lực, theo ta được biết, trong rất nhiều Thần Trủng Thảo Mộc nhất mạch ở Đông Thổ này, không riêng gì chúng ta, những Thần Trủng khác cũng đã rất lâu không có ai đạt tới cảnh giới Bán Mộc Thần Lực.
Đại Tế Ti có yêu cầu:
- Thảo Mộc nhất mạch suy đồi. . .
Kỳ Hằng an ủi:
- Thảo Mộc nhất mạch chúng ta cũng từng oai phong một thuở, hôm nay tuột dốc không phanh cũng là bình thường.
Đại Tế Ti trở lại đề tài chính:
- Nói thử ta nghe, rốt cục ngươi có ý kiến gì về tên Vũ La này?
Thật ra trong lòng Kỳ Hằng đã có định kiến, bèn nói thẳng:
- Nhìn một cách cẩn thận, cứ quan sát thêm một thời gian rồi hãy nói. Thực lực của hắn thế nào, cũng chỉ có một mình Kỳ Nguyên nhìn thấy. Nói thật ra, mặc dù Kỳ Nguyên bản tính thật thà, nhưng sự xuất hiện của Vũ La cũng không khỏi quá trùng hợp. Ngài cũng biết gần đây Kỳ Nguyên bị Kỳ Thắng bức tới nỗi hơi nóng nảy, hôm nay đưa về một cao thủ Bán Mộc Thần Lực như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ.
Đại Tế Ti nhìn Kỳ Hằng một cái:
- Ta biết ngươi trách ta quá sủng ái Kỳ Thắng. . .
Kỳ Hằng cười một cái, không giải thích gì. Kỳ Thắng chính là cháu của Đại Tế Ti, Đại Tế Ti không có hậu duệ, Kỳ Thắng là vãn bối duy nhất của lão, đây mới là nguyên nhân mà Kỳ Thắng ỷ lại, không ngừng khiêu khích Kỳ Nguyên.
- Chuyện Kỳ Thắng, trong lòng ta đã có tính toán.
Đại Tế Ti nói một câu, sau đó không dây dưa nữa, tiếp tục thảo luận chuyện của Vũ La:
- Ta cũng có chút hoài nghi không biết Vũ La có thật sự vận dụng được Bán Mộc Thần Lực hay không. Mặc dù Đông Thổ luôn có kỳ tích xảy ra, nhưng dù sao cũng là truyền thuyết, một vị Bán Mộc Thần Lực đột ngột từ trên trời rơi xuống như vậy, quả thật là. . .
Đại Tế Ti lắc đầu, sau đó lại nói:
- Mấy ngày tới ngươi âm thầm quan sát một chút, xem thử thực lực của hắn rốt cục đạt tới mức nào.
Kỳ Hằng gật đầu.
Ngày hôm sau, Kỳ Nguyên còn chưa tới, Chu Nghiên và Dịch Long đã tới trước. Vũ La kể lại một ít tình huống căn bản của Đông Thổ cho bọn họ, Dịch Long bèn hỏi:
- Vũ La ngươi định thế nào, chẳng lẽ chúng ta phải ở lại chỗ này sao?
Mặc dù Dịch Long có hơi tự cao tự đại một chút, nhưng cũng có nhãn quang không tệ.
- Ta thấy ở Mộc Thần Trủng này không có tiền đồ gì, chúng ta ở lại không làm được gì nhiều, không có biện pháp hiểu rõ thực lực chân chính của Đông Thổ Yêu tộc. Không bằng hôm nay cáo từ bọn họ, nghĩ cách lấy một tấm bản đồ, tìm nơi khác phồn hoa hơn quan sát.
Mặc dù Chu Nghiên cảm thấy Dịch Long nói có lý, nhưng lần này nàng cũng không ủng hộ y một cách mù quáng như trước, mà là nhìn về phía Vũ La, để xem Vũ La có ý kiến gì không.
Vũ La vừa định lên tiếng nói, giọng Kỳ Nguyên đã vang lên ngoài cửa:
- Ân công đã dậy chưa?
Vũ La mở cửa ra, Kỳ Nguyên tươi cười rạng rỡ đứng ngoài cửa, sau lưng còn có một tên Yêu tộc đi theo tay cầm một cái mâm gỗ, trên có một chiếc chiếu cỏ nhỏ.
Vũ La cũng cười nói:
- Không cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta Vũ La là được.
Kỳ Nguyên vội vàng nói:
- Không dám lỗ mãng.
Dừng một chút. Kỳ Nguyên nhìn Vũ La, lại nói:
- Nếu tiên sinh không chê bai, ta sẽ gọi tiên sinh là Vũ huynh, có được chăng?
Vũ La gật đầu một cái:
- Cũng được.
Kỳ Nguyên dẫn theo tên Yêu tộc kia tiến vào, sau đó tự tay giở chiếu cỏ ra, mắt Dịch Long lập tức đứng tròng.
Nói thật ra, một mâm gỗ trên đắp một chiếc chiếu cỏ không lớn không nhỏ, trong mắt Dịch Long thật sự chẳng ra gì, ở Trung Châu, thông thường chiếu dùng để đắp cho những người chết bất đắc kỳ tử nơi hoang dã, tuyệt đối không khiến cho người ta liên tưởng tới chuyện tốt gì.