Hiển nhiên Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng chú ý tới dấu bàn tay nóng bỏng trên thân thần kiếm Thiên Tinh. Dù là bằng vào thanh thế của cả kiếm lẫn võ đã tạm thời chèn ép ảnh hưởng của dấu bàn tay, nhưng thủy chung dấu bàn tay cũng gây thương tích không nhẹ cho thần kiếm Thiên Tinh.
Muốn bổ ra thế giới này, cho dù là thần kiếm Thiên Tinh cũng phải phát huy toàn bộ lực lượng. Trong tình huống ấy, dấu bàn tay này đủ để khiến cho thần kiếm Thiên Tinh hoàn toàn tan vỡ.
Trong lòng Vũ La thầm phỏng đoán, không biết rốt cục dấu bàn tay này là do ai lưu lại. Hắn đã hiểu rõ ràng lực lượng của thần kiếm Thiên Tinh, một Thần khí hùng mạnh như vậy, nhưng bị người dùng chưởng ấn một cái, mãi vài ngàn năm sau vẫn chưa khôi phục như trước.
Đương nhiên thần kiếm Thiên Tinh đáng sợ, nhưng người lưu lại dấu bàn tay này không nghi ngờ gì còn đáng sợ gấp trăm lần.
Có lẽ vì bị ấn một chưởng này, thần kiếm Thiên Tinh mới bị bức ở lại thế giới này, bằng không e rằng năm xưa nó cũng đã phi thăng.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng không biết lai lịch thần kiếm Thiên Tinh, hiển nhiên lịch sử của món Thần khí này càng lâu đời hơn cả sự tưởng tượng của Vũ La.
Chui trong huyệt động ngầm hết một ngày, Vũ La mới trở lại Giản Thị bộ lạc. Tốc độ của hắn tự nhiên nhanh hơn người của Quý Thị bộ lạc rất nhiều, dọc đường không cần giao thiệp với người hay nạp tiền mãi lộ gì cả. Nếu có người dám ra mặt ngăn cản, hắn cũng không ngại giết đi.
Nếu không phải trên đường đi lạc mất ba lần, chỉ cần nửa ngày hắn đã có thể về tới.
Trong bộ lạc hết thảy như thường, bất quá trên cửa động mà bộ lạc cư ngụ có treo một loạt thi thể.
Có một nửa số thi thể đã cụt mất tay chân, giống như bị một lực lượng nào hết sức hùng manh tàn phá.
Thi thể bị dây da buộc cổ, treo trên cửa động, là mối uy hiếp không nhỏ với những bộ lạc xung quanh dòm ngó bọn họ.
Trong đó có thi thể của ba bộ lạc, nhiều nhất là Quý Thị bộ lạc. Thủ đoạn xử trí như vậy nhìn qua tàn nhẫn, nhưng không nghi ngờ gì chính là biện pháp tốt nhất ở thế giới dưới lòng đất tài nguyên cằn cỗi, nhân tính hiểm ác này
Vũ La trở lại, còn đang trấn an tộc nhân đang kinh hãi. Triển Việt thấy hắn trước, lập tức kêu to báo tin cho Giản Kiệt cùng Giản Địch.
Trên thân thể hai người cũng có thương tích, bất quá cũng không nặng, thấy Vũ La trở lại, hai người cười to một tiếng:
- Ta đã nói Đại nhân sẽ không có việc gì. Bọn Quý Thị bộ lạc kia thật là ngu xuẩn, còn cho rằng trò trẻ con của chúng có thể khiến cho Đại nhân mắc bẫy.
Giản Kiệt cùng Giản Địch thật sự không lo lắng, biết Vũ La phất tay là có thể giết chết một con Mãng Hoàng Khâu, thừa sức quét sạch đám người Quý Thị bộ lạc, cho nên bọn họ hết sức tin tưởng thực lực của Vũ La.
Vũ La liếc nhìn những thi thể treo trên cửa động:
- Quả nhiên có người đến.
- Không sai.
Nói đến chuyện này Giản Kiệt vô cùng hưng phấn:
- Sáu mươi tên chiến sĩ có thể vận dụng lực lượng ô quang, còn có vài trăm chiến sĩ bình thường.
Sắc mặt Giản Địch cũng có chút âm trầm:
- Những bộ lạc đầu nhập chúng ta, đại đa số không chịu xuất chiến, cuối cùng chúng ta động viên đám chiến sĩ ô quang, không tính hai người chúng ta, chỉ có mười lăm người.
Triển Việt bên cạnh sắc mặt độ bừng, những chiến sĩ của Triển Thị bộ lạc đầu hàng cũng không chịu xuất chiến, mặc dù Triển Việt đã động viên bọn họ.
Giản Kiệt vẫn dương dương đắc ý như trước:
- Không cần lo tới bọn họ, sau này cung cấp cho những người này ít hơn người bình thường, để ta xem bọn họ sẽ làm sao. Không có bọn họ, không phải là chúng ta cũng đánh thắng sao?
Giản Địch liếc mắt nhìn y tỏ vẻ khinh thường:
- Cũng không phải là bằng vào bản lĩnh của ngươi mà đánh thắng, nếu không phải Đại nhân lưu lại vũ khí, hai người chúng ta đã sớm là thi thể rồi.
Nhắc tới chuyện này, Giản Kiệt càng hưng phấn hơn nữa:
- Đại nhân ngài thật là thần, vũ khí này quá hùng mạnh. Xuất ra một đòn, máu thịt tung bay, ha ha ha. . . Ngài nhìn những tên kia mà xem, bọn chúng còn may mắn, còn có thể nhìn ra hình người. . .
Vũ La cắt đứt lời Giản Kiệt đang có khuynh hướng thao thao bất tuyệt:
- Trừ bọn chúng ra, có còn những người khác tới không?
Mặt Giản Địch lộ vẻ tàn nhẫn:
- Những thi thể này treo ở đó, còn ai dám tới?
Vũ La cũng không nghĩ như vậy, trong số những kẻ cấu kết với Quý Thị bộ lạc, có những bộ lạc hùng mạnh hơn. Hắn bèn dặn dò Giản Địch:
- Dẫn người đi thu phục Quý Thị bộ lạc đi, tộc trưởng và những chiến sĩ khác của bộ lạc bọn chúng đã chết, hẳn là rất dễ dàng.
Đương nhiên những chuyện này không cần Vũ La đích thân ra tay, Giản Kiệt cùng Giản Địch làm việc này đã quen, lúc này bèn dẫn các chiến sĩ đắc dụng trong bộ lạc lên đường, đương nhiên cũng mang theo hai món binh khí kia.
Thật ra thì hai món binh khí này cũng chẳng đáng gì, bất quá chỉ là có thể gia tăng Vu lực. Với trình độ của Giản Kiệt và Giản Địch hiện tại, hai món binh khí này có thể tăng uy lực của công kích bọn họ lên ba thành.
Ngoài ra, Vũ La còn phong ấn trong mỗi món binh khí sáu mươi đạo Cự Linh Lôi, chỉ cần ý niệm thoáng động là có thể kích thích.
Bởi vì linh lực trên thế giới này hết sức mỏng manh, Vũ La sửa năng lượng do Cự Linh Lôi cung cấp thành Vu lực. Sau khi dùng hết sáu mươi đạo Cự Linh Lôi, chỉ cần hai người rót Vu lực vào là có thể tiếp tục sử dụng.
Lực uy hiếp của những thi thể treo trên cửa động hết sức hùng mạnh, hơn nữa không bao lâu sau, Giản Kiệt và Giản Địch đã thu phục được Quý Thị bộ lạc, kéo trở về hàng ngàn nhân khẩu, những thế lực toan rục rịch xung quanh cũng tạm thời lắng xuống.
Nhưng lời đồn rằng Quý Thị bộ lạc có chỗ dựa hùng mạnh ở tầng trên cùng cũng đã bắt đầu truyền ra.
Mọi người Giản Thị bộ lạc nghe vậy vô cùng lo lắng, sợ rằng có một ngày thình lình xuất hiện một đòn trời giáng, đè bẹp Giản Thị bộ lạc.
Những lão nhân chân chính của Giản Thị bộ lạc không hề lo lắng. Đại nhân trời giáng có thể giết chết cả Mãng Hoàng Khâu, chắc chắn có thực lực bảo đảm an toàn tuyệt đối cho bọn họ. Nhưng Giản Kiệt và Giản Địch đã hạ tử mệnh lệnh, không cho phép bọn họ tiết lộ tin tức kia. Các lão nhân Giản Thị bộ lạc cũng không ngu ngốc, ai nấy ung dung nhìn những thành viên mới đầu nhập vì thức ăn đang lo lắng hoảng sợ.
Vũ La tuyệt không quan tâm tới chuyện trong bộ lạc. Mặc dù thế giới này cũng là lừa gạt, lòng người không thể dò được, nhưng dù sao cấp bậc văn minh quá thấp, chỉ có thể vận dụng thủ đoạn có hạn, còn kém xa thế giới trước kia của hắn.
Là người của hai thế giới, nhất là sau khi trải qua những bài học đau đớn, Vũ La hiểu rất sâu về quỷ kế. Ở thế giới này, chỉ cần nhìn qua một ít manh mối có vẻ vô dụng, Vũ La đã có thể nhìn ra những bộ lạc khác đang giở trò gì.
Từ đầu chí cuối Vũ La cũng hiểu rất rõ ràng, địch nhân lớn nhất của mình là thế giới này, là tầng mây xám bao phủ trên đầu, không tha cho bất cứ ai muốn chạy trốn.
Hắn đã chứng nghiệm được mình có thể ở trong cương phong bình yên vô sự ba canh giờ, nhưng băng vào thời gian này muốn ra ngoài tìm đường vẫn còn chưa đủ.
Huống chi nếu quả thật như Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đã nói, đường thoát nằm trong tám phong động lớn kia, cương phong nơi đó nhất định càng mãnh liệt hơn, hắn không thể không chuẩn bị cho thật tốt.
Thật ra trong bộ lạc cũng không có bao nhiêu chuyện để hắn quan tâm, phần lớn sự vụ Giản Kiệt, Giản Địch cũng có thể quyết định. Vũ La rời khỏi bộ lạc, một mình chiếm một cửa ra, ngày ngày dốc lòng tu luyện.
Cửu Long Thôn Nhật chính là Tiên quyết, kỳ dị vô cùng. Sau khi tu luyện được mười ngày, thân thể Vũ La lại tiến lên một độ cao mới. Hắn đoán chừng hiện tại mình có thể ở trong cương phong bình yên vô sự trong năm canh giờ. Đã có thử nghiệm lần trước, lần này phỏng đoán hẳn là chính xác.
Năm canh giờ là gần nửa ngày, nếu là người bình thường có lẽ đã cảm thấy đủ, bắt đầu tới phong động xem xét. Nhưng Vũ La không nghĩ như vậy, hắn muốn bảo đảm không sai trật chút nào. Khoan nói tới cương phong trong phong động vô cùng mãnh liệt, còn có sinh hồn Thần Thú trong đó.