- Nàng cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?
Vào Vọng Sơn các, Vũ La nói với vẻ thương tiếc.
Bàn tay to lớn của hắn áp vào má Cốc Mục Thanh, da nàng mịn màng như trẻ sơ sinh. Cốc Mục Thanh có thể cảm nhận được sự ấm áp từ tay hắn, thản nhiên cười nói:
- Lần này chàng không thể không quan tâm tới ta nữa. . .
Vũ La cảm thấy lòng mềm nhũn:
- Làm sao ta lại không quan tâm nàng được chứ. . .
Bốn mắt nhìn nhau, đỏ như ngọn nến.
Lúc Chu Thanh Giang phái người tới gặp Vũ La, bảo hắn đi Bắc Cương một chuyến, Cốc Mục Thanh nghe vậy vô cùng lo lắng, nhưng Vũ La chỉ nở một nụ cười quỷ dị:
- Đi dĩ nhiên là phải đi rồi, bọn họ đưa ích lợi tới cho ta, làm sao ta có thể từ chối?
- Nhưng. . .
Cốc Mục Thanh vẫn lo lắng:
- Bắc Thú quân đóng ở Băng Hà khẩu đã mấy ngàn năm, thâm căn cố đế, hung thú Bắc Cương hùng mạnh vô cùng, thần quỷ nan địch, chàng chỉ có một thân một mình ra đi, ta lo lắng. . .
Vũ La cầm tay nàng:
- Yên tâm đi. Ta đã muốn đi, tự nhiên là có kế sách vẹn toàn.
Cốc Mục Thanh vẫn có chút không yên lòng, Vũ La dùng lời khéo léo an ủi một chút, lại một lần nữa bảo đảm mình chắc chắn không có chuyện gì, Cốc Mục Thanh mới chịu cho đi.
Vũ La làm Giám Ngục của Nhược Lô Ngục, nhưng quá nửa thời gian hắn lại không có mặt ở Nhược Lô Ngục.
Hắn dặn dò chuyện trong Nhược Lô Ngục xong xuôi, sau đó đi tìm Hướng Cuồng Ngôn, hai người kết bạn, cùng nhau đi tới Bắc Cương.
Lúc trước Hướng Cuồng Ngôn trêu ghẹo hắn, nói phải mang theo bọn Ma Tử Câm cũng chỉ là một câu nói đùa. Nếu thật sự mang theo bọn họ, suốt ngày uốn uốn éo éo, Hướng Cuồng Ngôn cũng thấy không thoải mái.
Nhờ có Ngọc Ấn Linh Phù của Vũ La giúp ích, gần đây Hướng Cuồng Ngôn lại có tiến bộ ở phương diện linh phù. Lão vừa luyện chế xong một bộ linh phù phi hành, có tổng cộng chín đạo. Lần này thi triển, chín đạo linh phù hóa thành chín cột buồm khổng lồ, lá buồm, thân thuyền đều là kim quang biến ảo mà thành, tốc độ nhanh vô cùng, vượt xa cụm mây trắng do Ngọc Ấn Linh Phù của Vũ La hóa thành.
Công dụng chủ yếu của Ngọc ấn Linh Phù không phải là phi hành, tốc độ không sánh bằng bộ linh phù do Hướng Cuồng Ngôn luyện chế cũng là bình thường.
Một con cự lang trắng như tuyết, thân cao mười trượng chịu đựng gió lạnh sắc bén như dao, đứng trên đỉnh núi ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng, đàn thú lập tức đáp lại. Trong sơn cốc, mấy trăm thượng cổ cự thú cuồn cuộn mà đến, gầm thét rống giận, tuyết đọng sụp đổ, lấy thế lôi đình vạn quân xông vào sơn cốc. Tuyết lở thừa sức chôn vùi bất cứ sinh linh nào, nhưng lại không gây ra chút nguy hiểm gì cho đám thượng cổ cự thú.
Một con tinh tinh khổng lồ trên thân phủ đầy lông dài màu bạc, hai quyền đấm thật mạnh vào ngực liên tục, thình lình há to miệng phun ra một cái, một luồng lửa lớn bay ra. Tuyết lở bên dưới giống như băng tuyết trên núi cao, trong nháy mắt đã bị biển lửa hòa tan ra hóa thành nước.
Giữa đám thượng cổ cự thú này cũng không hữu hảo với nhau, đôi khi chỉ là một va chạm nho nhỏ, sẽ khiến cho hai cự thú chém giết lẫn nhau
Cừu Nhân Hổ đứng trên tường thành căn cứ Băng Hà khẩu, bên cạnh là vài tên thủ hạ đắc lực. Ở mỗi vị trí quan trọng của căn cứ đều có chiến sĩ Bắc Thú quân tinh nhuệ trấn thủ. Bọn họ thân mặc khôi giáp, ánh mắt cương nghị.
Mọi người đang nhìn về phía Bắc sơn cốc, nơi đó có mấy trăm thượng cổ hung thú nhìn như chậm chạp, thật ra đang tiến tới rất nhanh.
Một tên tướng lĩnh thanh niên bên cạnh Cừu Nhân Hổ khẽ cau mày:
- Hiện tại vẫn chưa tới tháng Tám, vì sao năm nay hung thú Bắc Cương tới sớm như vậy?
Một tên tướng lĩnh khác thân thể cao hơn đồng bọn, to con như một con tê giác, thanh âm như sang sảng như chuông nói:
- Tình huống như thế cũng không phải là không có, bất quá rất ít thấy mà thôi.
Tên tướng lĩnh này tên là Hạng Ngạo Lâm, cùng Tiêu Tiến Tam là hai phụ tá đắc lực của Cừu Nhân Hổ. Chỉ bất quá Tiêu Tiến Tam thiên về trí mưu, Hạng Ngạo Lâm lại là một viên mãnh tướng.
Lúc trước Hạng Ngạo Lâm dẫn người bên ngoài tuần tra, mấy ngày gần đây mới vừa trở về.
Sau khi y trở về mới biết Tiêu Tiến Tam đã chết, quát lên như sấm, hận không thể lập tức dẫn người xông vào Trung Châu, lấy đầu Vũ La ngay tức khắc.
Bản thân Hạng Ngạo Lâm huyết thống pha tạp, đầu óc không thông minh lắm nhưng thiên phú kinh người, tuổi còn trẻ đã là tu sĩ cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng. Nghe nói y chỉ còn kém một bước nữa là đạt tới cảnh giới Đại Năng, chính là đệ nhất cường giả trong lớp thanh niên Bắc Thú quân.
Cừu Nhân Hổ nhìn thú triều bên ngoài cuồn cuộn mà đến, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Hiện tại nếu nói hung thú Bắc Cương tập kích cũng còn quá sớm. số lượng mấy trăm hung thú này có thể là đại quân hung thú thăm dò, cũng có thể chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên, cũng không có nghĩa gì.
Hạng Ngạo Lâm hừ lạnh một tiếng:
- Nếu đám tu sĩ Trung Châu bất tài nhìn thấy mấy trăm thượng cổ hung thú này, chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ hãi vãi cả ra quần. Không có Bắc Thú quân chúng ta bảo vệ nơi này, Trung Châu đừng mơ được bình yên. Đã vậy bọn chúng không biết cảm kích, còn dung túng cho tên khốn Vũ La kia tàn sát huynh đệ chúng ta, chờ tên Vũ La kia tới đây, ta nhất định phải đích thân xé hắn thành hai mảnh!
Lúc này một bầy mấy trăm thượng cổ hung thú đã xông tới gần căn cứ Băng Hà khẩu, Cừu Nhân Hổ lập tức giơ tay chỉ về phía trước:
- Các huynh đệ Bắc Thú quân, nghênh địch!