Vũ La sử dụng độc hỏa đánh loạn một hồi, khiến cho đám nhện bò cạp ở gần hắn phải rút lui. Đám nhện bò cạp bên mặt Cốc Mục Thanh thấy tình thế không ổn, không đợi Vũ La ra tay đã vội vàng lui tránh.
Sau khi cả bầy nhện bò cạp đã thoái lui, ba người mới được rảnh tay nghỉ xả hơi một lúc, lúc này mới nhìn thấy phía trước ngoài trăm trượng có một động khẩu rất lớn.
Vũ La cũng hơi cảm giác được, e rằng đám nhện bò cạp này rút lui không chỉ là vì sợ độc hỏa của mình. Hắn vẫn không dám lơi lỏng chút nào, vòng sáng màu xanh ngọc trong lòng bàn tay chậm rãi chuyển động, đã chuẩn bị sẵn sàng một luồng độc hỏa to bằng chậu rửa mặt.
Cốc Mục Thanh và Thác Bạt Thao Thiên cũng đã nhìn ra, động khẩu nọ im ắng vô cùng, hiển nhiên không hợp với lẽ thường. Ba người điều tức một lát, sau đó cùng nhau tiến về phía động khẩu kia. Bọn họ tới gần động khẩu, đám nhện bò cạp cấp cao theo sau xa xa thình lình rút lui tất cả, không còn lại một con nào.
Cốc Mục Thanh ném một đốm lửa bay vào trong động. Tuy rằng ánh lửa mãnh liệt, nhưng lại không thể chiếu sáng cả sơn động. Ba người thấy vậy khẽ giật mình, không biết sơn động này lớn tới mức nào.
Cốc Mục Thanh lại thi triển linh phù hệ Hỏa, lần này năm con hỏa long bay vào sơn động. Không ngờ chúng vừa bay vào, thình lình có năm đạo ám quang vù vù phóng tới, âm thầm lặng lẽ dập tắt năm con hỏa long.
- Đó là gì vậy?
Thác Bạt Thao Thiên vô cùng kinh ngạc, Vũ La nhìn chăm chú vào sơn động tối om, chậm rãi đáp:
- Còn là gì nữa, hẳn là một con Chu Vương, nói không chừng còn là một đôi trống mái.
Thình lình một luồng lửa đỏ nổ tung trong sơn động, ánh sáng mãnh liệt nháy mắt chiếu một mảng sơn động sáng như ban ngày.
Sơn động này cao chừng trăm trượng, rộng vài dặm.
Trong động là một mảng thạch lâm, trên mỗi tảng đá đều bị tơ nhện bao phủ, hóa thành kén. Có kén đã bị hấp thu hết, chỉ còn lại xác động vật, có kén động vật bên trong còn sống, đang ra sức giãy dụa.
Giữa động là một bình đài bằng đá to lớn bằng phẳng, không biết là do loại đá gì tạo thành, đen ngòm nhưng thỉnh thoảng lóa lên một tia ngân quang.
Trên bình đài kia có một con Chu Vương lười biếng đang nằm. Chu Vương này to chừng ba trượng, toàn thân có tổng cộng ba mươi sáu xúc tua sáng loáng giống như bằng kim loại, trông bề ngoài sắc bén vô cùng. Trên cái đầu bò cạp khổng lồ của nó, có ba đôi mắt xanh sẫm, đuôi nó dài như một chiếc roi sắt, dài đến mười hai trượng, có màu đỏ máu.
Hổ Mãnh toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đang nhảy nhót từ tảng đá này sang tảng đá khác, chạy về phía cửa động. Ánh lửa vừa rồi hiển nhiên do y tạo ra để thoát vây, lúc này y đang vừa chạy vừa kêu to:
- Cốc thần bộ, là các vị đó sao, mau tới cứu người. . .
Cốc Mục Thanh không nói nửa lời, khẽ kêu một tiếng, ba mươi sáu con hỏa long dài ba trượng gào thét một tiếng, bắn vào sơn động, sau đó chính nàng cũng xông vào.
Thiên La Địa Võng bạo phát hào quang, linh phù Ngũ Hành vận chuyển.
Cốc Mục Thanh xông vào trong động như một sát thần, lớn tiếng nói:
- Đừng hoảng hốt, chúng ta đến đây, những người khác đâu?
Thác Bạt Thao Thiên nhìn thấy Chu Vương, chỉ có thể dùng mấy chữ “quái vật khổng lồ” để hình dung, lập tức hai mắt sáng rực, nhanh chóng vọt tới sát phía sau Cốc Mục Thanh. Vũ La lắc lắc đầu, cấp bậc của Chu Vương này tuyệt không kém gì Xà Vương Huyết Nhãn Độc Mãng khi trước, hiển nhiên cũng là một con hung thú nhất phẩm.
Hung thú nhất phẩm có thể chống lại tu sĩ Đại Năng.
Đám người nhỏ bé của mình hiện tại xông vào đó, không phải là đi chịu chết hay sao? Nhưng Cốc Mục Thanh và Thác Bạt Thao Thiên đã xông vào, Vũ La không còn cách nào, chỉ đành lắc lắc đầu, sau đó cũng xông vào.
Đối phó Xà Vương, Vũ La nhờ vào kinh nghiệm của tiền kiếp, nhưng đối phó Chu Vương này, Vũ La giống như người mù, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Chu Vương đen trũi nằm trên bình đài tỏ ra hết sức uể oải lười biếng, tựa như không có chuyện gì có thể làm cho nó hứng thú, nhưng sau khi người cuối cùng là Vũ La tiến vào trong động, thình lình đuôi nó vung lên, một mảng ô quang bắn thẳng về phía cửa động.
Phập. . . Cửa động thật lớn nhất thời bị một tấm mạng nhện khổng lồ che kín.
Hư hư hư. . .
Dường như Chu Vương đang cười, sắc mặt Vũ La trở nên hết sức khó coi. Chu Vương này vô cùng giảo hoạt, đầu tiên giả vờ lười biếng khiến cho mọi người lơi lỏng. Chờ cho bọn họ tiến vào trong động, lập tức phong kín cửa động, bắt rùa trong rọ, không cho một ai chạy thoát.
- Khẩu vị thật lớn. . .
Vũ La âm trầm nói:
- Để ta xem ngươi có bản lĩnh ăn hết tất cả mọi người ở đây không. . .
Sự xảo trá của Huyết Vĩ Chu Vương đã kích phát ý chí chiến đấu của Vũ La. Hung thú nhất phẩm thì đã sao, bản Đế Quân có thể giết được Xà Vương, cũng có thể làm thịt ngươi không khác.
Trong sơn động này ngoài bản thân Vũ La ra, còn có hai người mà hiện tại hắn quan tâm nhất trên thế gian này: Cốc Mục Thanh và Thác Bạt Thao Thiên. Vũ La thân là hung nhân, tính tình kiên cường cho đến chết. Dù chết. Vũ La cũng phải liều mạng với con Huyết Vĩ Chu Vương này.
Hổ Mãnh không dám phi hành, hiển nhiên đã bị Huyết Vĩ Chu Vương cho nếm mùi đau khổ. Hai chân y điểm liên tục lên các tảng đá, nhảy vài cái đã sắp tới bên cạnh Cốc Mục Thanh. Không chỉ có như vậy, giữa hai tay y có một luồng hào quang màu trắng to bằng cái bình không ngừng chuyển động, chỉ thấy y vung tay ra hai lần, chém rách hai cái kén, cứu được Kiều Hổ và Mộc Dịch Trạc bên trong ra. Hai người này vừa ra khỏi kén lập tức ho sù sụ một hồi, một lúc lâu sau mới cảm thấy dễ chịu.
- Chỉ còn lại ba người chúng ta, những người còn lại đã anh dũng hy sinh vì nhiệm vụ.
Sắc mặt Hổ Mãnh trở nên hết sức khó coi, những người hắn mang tới đây ngoại trừ hai kiệu phu hộ tống Diệp Trọng Lạc trở về, còn lại đã bỏ xác tại nơi này, những kẻ này đều là thủ hạ tướng tài đắc lực của y, bọn họ chết đi đã ảnh hưởng không nhỏ tới thế lực của y.
Đáng tiếc hiện tại Hổ Mãnh không có thời gian rảnh để đau lòng, sáu con mắt xanh thẫm của Huyết Vĩ Chu Vương kia đang nhìn chằm chằm bọn họ.
- Chú ý!
Hổ Mãnh nhắc nhở:
- Đây là hung thú nhất phẩm, ngay cả bên trong Cửu Đại Thiên Môn cũng không có ghi chép, chắc chắn là một loài hung thú mới.
Đúng là lời thừa, ngay cả Vũ La còn không biết. Cửu Đại Thiên Môn làm sao biết được?
Luồng hào quang trong tay Hổ Mãnh lại phóng ra, một thanh đao bén giữa hào quang mờ mịt chém mạnh vào mạng nhện giăng trước cửa động.
Mạng nhện nhẹ nhàng run lên, nhưng sắc mặt Hổ Mãnh chợt biến:
- Không xong!
Y vội vàng thu hồi pháp bảo của mình, nhưng mạng nhện kia vẫn giữ chặt món pháp bảo ngũ phẩm thượng của Hổ Mãnh. Mặc cho Hổ Mãnh ra sức thôi thúc thế nào, chỉ thấy món pháp bảo kia ra sức giãy dụa, kêu lên ầm ầm, nhưng không thể nào thoát được, chỉ trong thoáng chốc, pháp bảo này đã bị độc tố dính như keo trên mạng nhện ăn mòn, trở thành một miếng sắt thường, không bao giờ có thể đáp lại lời kêu gọi của Hổ Mãnh nữa.
Mọi người giật mình kinh hãi, không ngờ mạng nhện này lợi hại như vậy. Bàn tay ngọc trắng muốt của Cốc Mục Thanh khẽ run lên, hỏa tiên quất tới, Địa Mạch Hỏa Linh phóng ra từng mảng hoa lửa chói mắt, xèo một tiếng đánh trúng mạng nhện. Lập tức một làn khói trắng mù mịt bay lên. Cốc Mục Thanh có thể cảm giác được Địa Mạch Hỏa Linh cũng mình đang tiêu hao nhanh chóng, nhưng mạng nhện kia vẫn nguyên vẹn như trước không gì phá nổi.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, hỏa tiên của Cốc Mục Thanh bị bắn ngược trở về, sắc mặt mọi người xám như tro tàn. Không phá được mạng nhện này, bọn họ sẽ bị vây khốn trong hang, chỉ còn đường đối mặt với Huyết Vĩ Chu Vương đáng sợ kia.
Đây quả là đường chết, ngay cả mạng nhện của Huyết Vĩ Chu Vương còn không phá được, đừng nói tới chuyện giết chết nó. Tất cả mọi người đều biết rõ ràng kết cục của mình: Chết!
Vũ La đối mặt Huyết Vĩ Chu Vương, âm thầm lặng lẽ xoay tay đánh ra luồng độc hỏa to bằng chậu rửa mặt ngưng tụ đã lâu. Độc hỏa bay ra lặng lẽ không tiếng động, trúng vào mạng nhện giăng trên cửa động. Độc hỏa lần này khác với độc hỏa Vũ La sử dụng bên ngoài, vừa rồi ở bên ngoài đốt cháy hơn trăm nhện bò cạp cấp cao, bất quá chỉ hao tổn một phần ba mươi linh nguyên, nhưng trong luồng hỏa độc lần này, đã ngưng tụ hết hai phần ba linh nguyên của Phù Cổ.
Chương 60-: 61: Huyết Vĩ Chu Vương (Hạ)
Độc hỏa trúng vào mạng nhện, lập tức cháy bùng lên mãnh liệt, chỉ trong thoáng chốc, cả mạng nhện đã bị đốt rụi.
Mọi người thấy vậy giật mình kinh hãi, nhìn Vũ La không thể nào tin được. Rất nhanh, mọi người đều hiểu rõ đây là hy vọng sống sót duy nhất của mình, lập tức quan sát mạng nhện đang cháy với bao hy vọng.
Dưới độc hỏa màu đen bùng cháy, mạng nhện nhanh chóng tan rã, những chất dịch dính như keo nhỏ xuống mặt đất liên hồi, sau khi chạm đất vẫn còn cháy bừng bừng, để lại trên mặt đất từng vết đen loang lổ.
Có vẻ chuyện này đã ra ngoài dự liệu của Huyết Vĩ Chu Vương, cái đuôi màu đỏ của nó trên bình đài chợt giơ cao lên, thân hình khổng lồ nhưng lại lăng không xông tới nhẹ nhàng như chim.
Cốc Mục Thanh quát lớn. Thiên La Địa Võng của nàng lóe lên ngọn lửa cùng lôi điện, lăng không ngăn cản Huyết Vĩ Chu Vương.
Bùng. . . tất cả bố trí trên Thiên La Địa Võng đồng thời phát động, lửa cháy đầy trời, lôi điện giăng mắc.
Nhưng dường như thân thể Huyết Vĩ Chu Vương kia đao thương bất nhập, chỉ nghe nó hú lên một tiếng quái dị, ra sức quét mạnh một cái, ba mươi sáu xúc tua sắc bén như dao chém vào Thiên La Địa Võng. Sau đó cái đuôi bò cạp của nó bắn ra kêu ầm một tiếng, cắm sâu vào nóc động, lấy đó làm điểm tựa, kéo thân hình khổng lồ của mình ra khỏi Thiên La Địa Võng.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, ba mươi sáu xúc tua của nó cũng cắm vào nóc động, thân hình khổng lồ của nó đã nằm trên đỉnh động. Ba đôi mắt xanh sẫm lạnh lùng không chút cảm tình nhìn những sinh vật nhỏ bé bên dưới. Một cỗ áp lực vô hình giống như cối xay đè nặng trong lòng mọi người.
Sắc mặt Cốc Mục Thanh tái nhợt, vừa rồi Huyết Vĩ Chu Vương va chạm công kích với nàng, nhưng nó không phản kích. Dù vậy Cốc Mục Thanh cũng chịu khổ sở không ít, cũng may Thiên Mệnh Thần Phù là thần vật trời sinh, có thể ngăn cản độc vật ăn mòn, bằng không đã bị ô nhiễm giống như pháp bảo của Hổ Mãnh.
- Mở rồi!
Mộc Dịch Trạc hết sức vui mừng, không để ý tới người khác, là người đầu tiên chạy thoát ra ngoài.
Cốc Mục Thanh và Hổ Mãnh tiến tới kéo hai tay Vũ La:
- Đi mau!
Vũ La đẩy hai người ra:
- Các ngươi đi trước đi thôi.
Hắn vẫn nhìn chăm chú Huyết Vĩ Chu Vương trên đỉnh đầu, không hề rời mắt.
Thác Bạt Thao Thiên nổi giận:
- Ngươi muốn làm gì, mau đi đi thôi, nếu cần ở lại, vậy để cho ta.
Vũ La không để ý tới Thác Bạt Thao Thiên đang nổi giận, thậm chí ánh mắt hắn không dám rời đi chút nào. Hắn biết rất rõ ràng, chỉ cần mình hơi phân thần một chút, quái vật khốn kiếp kia sẽ lập tức bổ xuống.
Tuy rằng khoảng cách giữa hai bên là vài trăm trượng, nhưng với tốc độ nhanh chóng của Huyết Vĩ Chu Vương, chỉ cần nháy mắt là tới.
- Các ngươi không rõ, nó đã chú ý ta chằm chằm, ai ở lại cũng bằng vô dụng, chỉ có ta. Các ngươi không cần phải lo cho ta, đi mau đi, ta tự có biện pháp.
- Không được, ta không đi, chúng ta là huynh đệ, nếu chết phải chết cùng một chỗ!
Giọng Vũ La hết sức bình tĩnh, hắn cố gắng không để tiết lộ cảm xúc ra ngoài:
- Vì sao ngươi vẫn chưa hiểu vậy? Ngươi ở lại đây không phải giúp ta, mà là hại ta. Các ngươi hãy nhìn quái vật kia, sáu con mắt của nó không có mắt nào nhìn tới các ngươi cả, tất cả sáu mắt đều nhìn chăm chú vào ta. Các ngươi ở lại, nếu ta phân tâm, tất cả sẽ chết không có chỗ chôn.
Thác Bạt Thao Thiên há miệng thở hồng hộc, nhưng không biết nên nói gì cho phải, vốn y không giỏi ăn nói, cũng hiểu được những lời Vũ La nói đúng với thực tế, nhưng bảo y chạy trốn một mình bỏ lại Vũ La, chuyện này tuyệt đối không thể được.
- Cốc thần bộ. . .
Đột nhiên Vũ La lên tiếng nói:
- Xin nàng giúp ta mang y ra ngoài.
Từ lúc vào động. Cốc Mục Thanh đã chú ý tới Vũ La. Tu vi nàng còn cao hơn Thác Bạt Thao Thiên rất nhiều, tự nhiên đã sớm nhìn ra Huyết Vĩ Chu Vương đã toát ra sát khí nhắm vào Vũ La.
Mắt nàng chợt đỏ hồng, trong lòng vô cùng đau xót. Vì sao, vì sao ông trời đưa hắn tới bên cạnh mình lần thứ hai, lại muốn cướp hắn đi lần thứ hai? Vì sao ông trời lại tàn nhẫn với mình như vậy? Cốc Mục Thanh ta làm vô số việc thiện, trừ gian diệt ác, vì sao lại gặp phải báo ứng như vậy?
Tuy rằng Vũ La không thấy, nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Cốc Mục Thanh. Tuy rằng hắn chưa rõ Cốc Mục Thanh làm thế nào nhận ra thân phận của mình, nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn. Cốc Mục Thanh đã biết rằng mình chính là Thôi Xán.
Thế nhưng trong giờ phút này, hắn không dám có chút dao động cảm xúc nào, chỉ có thể bình thản nói:
- Cốc thần bộ, ta hứa với nàng, nhất định ta sẽ còn sống trở ra. Nếu nàng hiểu ta, chuyện mà ta đã hứa, nhất định ta sẽ làm được.
Cốc Mục Thanh nghe vậy sửng sốt, những lời này của Vũ La hiển nhiên không chỉ nói về tình thế trước mắt, mà cũng bao gồm cả tiền kiếp của hắn.
Cốc Mục Thanh hết sức khổ sở, do dự một hồi, thình lình phát ra một lá linh phù Ngũ Hành lặng lẽ không tiếng động đập trúng gáy Thác Bạt Thao Thiên. Thác Bạt Thao Thiên hự lên một tiếng đau đớn, lỗ mũi tuôn máu, hai mắt đỏ bừng tràn đầy tơ máu, nhưng vẫn có thể chống chọi được không bị hôn mê.
Vũ La bất đắc dĩ nói:
- Vì sao ngươi lại khổ sở như vậy, phiền Cốc thần bộ. . .
Cốc Mục Thanh gật mạnh đầu, thu Thiên La Địa Võng lại bắt lấy Thác Bạt Thao Thiên, vừa xông ra ngoài vừa nói:
- Ngươi đã hứa rồi đó. . .
Hổ Mãnh liếc nhìn Vũ La một cái thật sâu:
- bảo trọng.
Sau đó ôm quyền thi lễ, rời khỏi nơi này.
Kiều Hổ không đi ngay tức khắc, mà cố ý chạy tới trước mặt Vũ La nói:
- Đệ phải hứa với ta, sau khi trở về sẽ mời chúng ta uống rượu.
- Được, đệ hứa.
- Uống ba bữa.
- Được, uống ba bữa.
Kiều Hổ nghiến răng một cái, nước mắt trào ra, chợt giậm chân một cái, xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Mọi người đi khỏi, Vũ La thở ra một hơi thật dài, lòng thầm thóa mạ ầm ĩ. Huyết Vĩ Chu Vương đáng chết này, chỉ vì bản Đế Quân sử dụng độc hỏa có thuộc tính của Xà Vương, cho nên nhắm vào bản Đế Quân. Bản Đế Quân cũng không phải là anh hùng cái rắm gì, ngươi nhắm vào bản Đế Quân để làm gì chứ, thật là đáng chết!
Vũ La cũng vì nhất thời tính toán sai lầm, cho nên mới dùng độc hỏa trong Phù Cổ đốt cháy mạng nhện. Không ngờ Huyết Vĩ Chu Vương này giảo hoạt vô cùng, lập tức nhận ra Vũ La đang dùng chiêu của kẻ đối đầu với mình bao nhiêu năm qua là Xà Vương Huyết Nhãn Độc Mãng.
Nó đấu với Xà Vương đã mấy ngàn năm, hai bên ngang sức. Mà hai con vua hung thú này đều đã đạt tới cảnh giới nhất phẩm, muốn tiến thêm một bước khó hơn lên trời, nhưng nếu chúng ăn thịt được đối thủ, lập tức sẽ thăng lên một cảnh giới.
Lần này Huyết Vĩ Chu Vương thà rằng buông tha cho những người khác, cũng quyết tập trung vào Vũ La.
Vũ La khuyên mọi người đi, cũng là vì thuận lợi cho mình thi triển một vài thủ đoạn. Nếu để bọn họ nhìn thấy, tương lai khó lòng giải thích, nhất là Mộc Dịch Trạc.
Những người này vừa đi, Vũ La không chút do dự, theo sát phía sau chạy nhanh về phía cửa động.
Vốn Huyết Vĩ Chu Vương cho rằng hôm nay “Xà Vương” đã đánh tới cửa nhà mình, có lẽ muốn liều mạng một mất một còn với mình. Tuy rằng hôm nay khí thế “Xà Vương” có vẻ không đủ, nhưng đầu óc đơn giản của nó bị chiến ý mạnh mẽ của đối thủ cuốn hút, tự nhiên quên đi điểm khác thường này.
Nhưng nó không ngờ “Xà Vương” lại không đánh mà chạy. Huyết Vĩ Chu Vương nổi giận đùng đùng, liều lĩnh xông xuống. Vũ La thình lình đổi hướng giữa không trung, chạy nhanh tới một góc khác của sơn động.
Đầu kia sơn động còn một cửa động nữa, bất quá hẹp hơn nhiều, chỉ cao bằng hai người. Chắc chắn Huyết Vĩ Chu Vương không thể chui vừa cửa động này, Vũ La tính toán cho dù nó có hùng mạnh tới mức nào, cũng không có khả năng chui qua đá núi như xuyên đậu hũ.
Chỉ cần Vũ La chui qua đó, có đá núi ngăn cản Huyết Vĩ Chu Vương, hắn vẫn còn khả năng chạy trốn.
Ầm một tiếng nổ rung trời vang lên, cả sơn động rung mạnh một cái, Huyết Vĩ Chu Vương chui vào cửa động, lập tức những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, mấy chục khối nham thạch cả lớn lẫn nhỏ bị chấn rơi từ trên nóc động xuống.