Nhìn bề ngoài dường như Hoàng Lang chiếm hết thượng phong, đạo hào quang màu đen thất bại bị giết chỉ là vấn đề thời gian, nhưng cho tới bây giờ đạo hào quang màu đen cũng chưa hề sử dụng thủ đoạn nào khác, hiển nhiên vẫn còn giữ lại.
Hơn nữa phi kiếm hai lưỡi hình dáng kỳ lạ của người này đã hòa lẫn với y. Nói cách khác, kẻ này đã đạt tới cảnh giới Nhân Kiếm hợp Nhất, tu sĩ cảnh giới này đối phó với một Hoàng Lang là không thành vấn đề.
Quả nhiên đạo hào quang màu đen đùa với Hoàng Lang một lúc nữa, dường như cảm thấy bản lĩnh Hoàng Lang cũng chỉ có vậy mà thôi, không còn gì thú vị. Đột nhiên khí thế tăng mạnh, kiếm quang kéo dài ra, hóa thành một con hắc long hai đầu, gào thét một tiếng phun ra một đạo lôi quang màu đen, đánh ầm ầm xuống mười ba đợt.
Hoàng Lang kia bị lôi quang đánh trúng bay ngược lên không. Hắc long hai đầu sử dụng chiến thuật nhện giăng lưới, lấy thân mình bủa vây Hoàng Lang. thình lình nó siết mạnh một cái, từ hai cái miệng dữ tợn phun ra hai đạo điện quang màu đen, chọc mù hai mắt Hoàng Lang.
Kiếm quang bay múa đầy trời, Hoàng Lang cất tiếng tru lên thảm thiết, thanh âm càng ngày càng thấp, rốt cục im bặt.
- Tiểu tử bên kia xem đã mãn nhãn rồi chứ gì, có thể ra đây.
Thình lình hắc long hai đầu thu lại, giữa biển lửa mịt trời hóa thành một thân hình thon thả màu đen, thanh âm trong trẻo như giọng oanh vàng, hết sức êm tai.
Vũ La sửng sốt, không ngờ là một nữ nhân.
Trong khoảnh khắc hắn còn đang sững sờ, thình lình một thanh phi kiếm hai lưỡi to như ống sáo bay đến, nhắm thẳng vào mi tâm hắn.
Vũ La không khỏi cảm thấy tức giận trong lòng. Sau khi hắn trùng sinh, đã thu liễm tính tình rất nhiều, hạ thấp hơn trước, nhưng sâu trong xương tủy, hắn vẫn là thiên hạ đệ nhất hung nhân tung hoành Nam Hoang trước kia. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, vậy ta sẽ không tha!
Dù rằng thanh phi kiếm hai lưỡi nọ bay tới nhanh như điện chớp, nhưng làm sao có thể nhanh hơn ý niệm của con người?
Vũ La chỉ thoáng động niệm, lập tức mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, Trước mi tâm hắn bỗng mở ra một khe nứt không gian, phi kiếm nọ không tránh kịp, lập tức chui tọt vào trong.
Đã vào thế giới động thiên của Thiên Phủ Chi Quốc, phi kiếm nọ vẫn còn hung hăng, định chém nát tất cả vạn vật trong thế giới này. Không ngờ mặt đất nứt ra, một cỗ khí tức Hồng Hoang vô biên mạnh mẽ tràn ngập thiên địa chỉ trong thoáng chốc.
Thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện với bản thể chân chính của nó, từ dưới lòng đất chui lên, giống như một con nộ long, hung hăng đánh vào thanh phi kiếm hai lưỡi hình dáng kỳ lạ kia.
Phi kiếm hai lưỡi hoàn toàn tan tác, hóa thành những ngôi sao màu đen tản mát đầy trời, giống như mưa sao băng ào ào trút xuống, rơi đúng vào rừng Bồng Kinh Thần Mộc, trở thành một đống phế liệu.
Thanh phi kiếm này quả thật bất phàm, trong quá trình luyện chế đã được gia tăng vô số tài liệu trân quý. Nếu luận phẩm chất, tối thiểu cũng là pháp bảo tam phẩm thượng hy hữu. Hơn nữa đã được nữ nhân kia luyện đến cảnh giới Nhân Kiếm hợp Nhất, đối với Bồng Kinh Thần Mộc quả thật là vật đại bổ.
Trong Yên sơn, bóng hư ảo của nữ nhân kia chấn động kịch liệt, miệng phun ra một vòi máu, bại lộ thân hình, Vũ La cười lạnh một tiếng:
- Còn muốn chạy sao, không còn kịp nữa. . .
Hắn là người Nhược Lô Ngục, lại bị người tập kích ngay trước cửa nhà. Nữ nhân này vừa ra tay đã tung sát chiêu chí mạng, dám ám sát Tổng Lĩnh Ban Đầu của Nhược Lô Ngục, tội danh này quả thật không nhẹ chút nào.
Vũ La vung quyền đấm mạnh lên không, Thần Điểu Đồng Hoàn lập tức bay lên. Thần Hỏa Phượng Hoàng thân thể đỏ rực bay lượn, tám sợi xích sắt mở ra, hóa thành một nhà giam lửa thật lớn, bao phủ nữ nhân kia vào trong.
Nhà giam lập tức thu lại, nữ nhân kia nhất thời bị tám sợi xích sắt chế ngự.
Nàng vẫn còn có chút không cam lòng, nỗ lực vận chuyển pháp quyết, lực đạo quanh mình chợt gia tăng gấp mười lần, kim quang bạo phát, ra sức giãy dụa.
Đáng tiếc Thần Điểu Đồng Hoàn chính là Phù Bảo, bản thân cường hãn vô cùng, mặc cho nàng giãy dụa tới mức nào cũng bằng vô dụng. Tám sợi xích sắt siết chặt, chiếc mỏ phượng sắc bén chỉ thăng mi tâm, khiến cho nữ nhân kia sợ tới mức không dám loạn động.
Nữ nhân này một thân lụa đen, bao trùm cả gương mặt, chỉ để lại một đôi mắt đen gì, nhìn Vũ La chằm chằm:
- Ngươi có biết ta là ai không, dám đối xử với ta vậy sao?
Vũ La từng thấy qua vô số tù nhân của mình dám viện ra chỗ dựa hùng mạnh, cho nên với giọng lưỡi uy hiếp của nàng, hắn chỉ cười khẩy.
Hắn điểm ra một chỉ, tám sợi xích hóa thành nhỏ như sợi tơ, dễ dàng đâm sâu vào kinh mạch nữ nhân, phong bế một thân linh nguyên của nàng. Vũ La lại cố tình phong ấn á huyệt của nàng, cho nên dọc trên đường đi yên tĩnh rất nhiều.
Tu vi của nữ nhân này hơn xa Vũ La, kinh nghiệm đối địch cũng vô cùng phong phú, bằng không nàng cũng không thể dễ dàng chiến thắng hung thú tam phẩm như vậy.
Đáng tiếc nàng phạm sai lầm trước mặt Vũ La, bản mệnh pháp bảo bị Thiên Phủ Chi Quốc hấp thu, lập tức thân thọ trọng thương. Lại gặp phải Phù Bảo Thần Điểu Đồng Hoàn hiếm có, chỉ sau một vài chiêu đã bị bắt sống, cho nên nhìn bề ngoài dường như nàng không chịu nổi một đòn.
Vũ La phóng xuất thuyền ba lá, mang theo tù binh của mình trở về Nhược Lô Ngục.
Tới cửa Nhược Lô Ngục, đám ngục tốt trực nhật vừa thấy hắn, lập tức ân cần chạy tới:
- Vũ Đại nhân, về rồi sao, bọn tiểu nhân nhớ ngài muốn chết. . .
Vũ La cười ha hả, lấy trong không gian trữ vật ra một vò rượu ngon:
- Nhớ ta ư, ta cho là các ngươi nhớ thứ trong tay ta thì đúng hơn, ha ha ha. . .
Đám ngục tốt cười hăng hắc, đón lấy vò rượu liên tục cảm tạ.
Một tên ngục tốt thấy nữ nhân sau lưng Vũ La, nghi hoặc hỏi:
- Vũ Đại nhân, đây là. . .
Vũ La quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt nữ nhân nọ có hơi cổ quái, hắn bèn cười khẩy:
- Gặp được giữa đường, nàng này muốn tập kích ta, bị ta thuận tay bắt lấy.
Một tên ngục tốt cười hăng hắc, đôi mắt sắc như dao quét tới quét lui trên thân nữ nhân, tặc lưỡi khen ngợi:
- Thân hình quả thật không tệ, đáng tiếc là che mặt, quá nửa là xấu xí không dám gặp mặt người.
Một tên ngục tốt khác cười mắng:
- Ở nơi này còn có lựa chọn sao, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, Dáng vóc như vậy cũng là rất khá, lọt vào tay ta nhất định tiêu hồn. . .
Vũ La trừng mắt nhìn bọn chúng:
- Quả thật miệng chó không thể mọc được ngà voi, cút mau!
Hai tên ngục tốt thấy hắn nổi giận, run rẩy xin lỗi, sau đó nhanh chóng lui lại.
Vốn Vũ La muốn mang nữ nhân này ném vào trong ngục giam, sau khi gặp hai vị ngục tốt vừa rồi bèn thay đổi chủ ý, đưa nàng tới chỗ ở của mình.
Sau khi giải khai cấm chế cho nữ nhân, Vũ La bèn nói:
- Gặp một người xa lạ đã vội vàng hạ sát thủ, nàng không phải là người tốt, điểm này ta hiểu rất rõ ràng, vốn ta muốn nhốt nàng vào ngục, nhưng nếu làm như vậy, e rằng không quá năm ngày, nàng sẽ bị đám ngục tốt xa nhà đã lâu như hổ đói làm hại. Nàng không phải người tốt, nhưng tội không đến nỗi phải chết, làm nhục nàng thì thất đức quá.
Ánh mắt ngọc túy nọ vô cùng cổ quái, nhìn Vũ La chăm chú, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là Tổng Lĩnh Ban Đầu của Nhược Lô Ngục, tên gọi Vũ La, Nàng là thủ hạ bại tướng của ta, lại có lòng muốn giết ta trước, hiện tại nếu ta giữ nàng lại làm thị nữ, có lẽ cũng không quá đáng phải không?
Hiển nhiên nữ nhân hiểu rất rõ ràng, ở lại bên cạnh Vũ La sẽ không bị đám ngục tốt kia quấy nhiễu. Chẳng qua ánh mắt của nàng càng thêm cổ quái.
Vũ La giữ lại một nữ nhân muốn giết mình bên cạnh, thoạt nhìn có hơi ngu xuẩn, nhưng Vũ La cơ hồ không định giải khai cấm chế cho nàng.
Có Thần Điểu Đồng Hoàn trói buộc, tối đa nàng cũng chỉ có năng lực hoạt động bình thường, muốn ám sát mình là không có khả năng.
Giữ một thị nữ như vậy bên cạnh, bưng trà rót nước, thay áo rửa chân cũng không tệ.
Bỗng nhiên nữ nhân nọ nở một nụ cười:
- Dù là ta muốn hầu hạ ngươi, chỉ sợ ngươi không nhận nổi. . .
Vũ La cười khẩy, ngay cả Tống Kiếm Mi hầu hạ, mình còn chịu được, nàng đã là gì?
Bỗng nhiên nữ nhân cảm thấy hứng thú, bèn hỏi:
- Vậy ta phải làm gì?
- Rất đơn giản, bóp vai đấm lưng, bưng nước rửa chân, hát một vài khúc. . .
Nữ nhân nọ tỏ ra không hài lòng:
- Vũ Đại nhân thật là biết hưởng thụ, chẳng trách nào Nhược Lô Ngục trở nên thối nát tới mức này.
Vũ La cố ý nói:
- Bình thường thì không, bất quá nàng đã tới đây, dù sao cũng phải phát huy một chút tác dụng.
Nữ nhân lại hỏi:
- Chẳng lẽ ta chỉ có tác dụng như vậy thôi sao?
Vũ La cố ý chọc giận nàng, nhìn nàng đầy bỉ ổi:
- Nếu là nữ nhân khác, tự nhiên còn có tác dụng sưởi ấm giường, hầu hạ giấc ngủ, nhưng là nàng, ta thấy hay là khỏi đi, ta cũng không có hứng thú lắm.
- Ngươi. . .
Nữ nhân trừng mắt, hận không thể xông lên nuốt sống hắn,
Vũ La cười ha hả, chợt nghe nữ nhân rống to một câu:
- Ta là Hắc Thủy Tiên!
Vũ La khinh thường nói:
- Tên này có vẻ hơi tục, bất quá làm tên một nữ nhân cũng là thích hợp,
Chợt hắn cảm thấy tên này hơi quen tai, dường như từng nghe qua ở nơi nào, nhưng vào lúc này, ngoài cửa chợt vang lên giọng của Diệp Niệm Am:
- Vũ La ngươi đã trở về sao, vừa đúng lúc hôm nay tân Phó Giám Ngục cũng sẽ tới đây, lát nữa ta cùng ngươi ra ngoài nghênh đón một phen. . .
Diệp Niệm Am đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Hắc Thủy Tiên một thân lụa đen không khỏi sửng sốt một chút:
- Ngươi tìm được người này ở đâu vậy, vì sao giống hệt tân Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục Hắc Thủy Tiên như vậy?
Hắc Thủy Tiên tức tối tới nỗi nghiến răng nghiến lợi:
- bởi vì bản tọa chính là Hắc Thủy Tiên!
Vũ La và Diệp Niệm Am cùng ngây ngẩn cả người,
Giấc mộng có người bóp vai rửa chân, sống cuộc sống sa đọa như tiểu địa chủ của Vũ La đã tan thành mây khói. Bất quá Diệp Niệm Am bắt hắn bồi tội cùng Hắc Thủy Tiên, hắn cũng không chịu.
Đối với vị tân Phó Giám Ngục này, thái độ của Vũ La rất rõ ràng: hai bên hòa nhau.
Còn hòa nhau thế nào, Diệp Niệm Am hỏi vài lần, hai bên đương sự cũng không chịu nói.
Nhược Lô Ngục tổ chức một nghi thức đón chào Hắc Thủy Tiên vô cùng đơn giản. Đúng như lời Vũ La đã nói lúc trước, Nhược Lô Ngục đã được hắn và Diệp Niệm Am tổ chức bền chặt như thép, bất kể là ai tới đây cũng đừng mong lay động được mảy may.
Lúc trước Vũ La không ngờ nàng là Phó Giám Ngục của Nhược Lô Ngục, là vì trước khi hắn đi Thiên Nhai đã nhận được lệnh bổ nhiệm, nên cho rằng nàng đã tới từ lâu, nhưng không ngờ Thẩm Phán Đình có một số việc trì hoãn, khiến cho mãi tới bây giờ vị Độc quả Phụ vang danh Thẩm Phán Đình mới tới Nhược Lô Ngục báo danh.
Cân nhắc đến chuyện Hắc Thủy Tiên là nữ nhân, Diệp Niệm Am cho người sửa chữa mới Thất Phượng các lại, mua thêm không ít đồ gia dụng bằng gỗ quý, nhưng không ngờ Hắc Thủy Tiên nhất định không chịu tới đó, ngược lại muốn ở Thông Thiên lâu là nơi ở trước đây của Mộc Dịch Trạc.
Diệp Niệm Am bất đắc dĩ, đành phải sai người đem tất cả đồ gia dụng từ Thất Phượng các sang Thông Thiên lâu.
Thái độ của Hắc Thủy Tiên sau khi tới Nhược Lô Ngục cũng hết sức khác thường, không có vẻ ép người quá đáng như trong lời đồn, ngược lại tỏ ra vô cùng khiêm tốn. Thường ngày nàng ở trong Thông Thiên lâu tu luyện, nếu không có chuyện gì tuyệt đối không ra ngoài.
Chẳng qua cách ăn mặc của nàng hơi thay đổi một chút, tuy rằng vẫn là một thân trường quần lụa đen như trước, nhưng trên quần xuất hiện thêm ba dài kim tuyến vô cùng bắt mắt. Tấm lụa đen che mặt cũng đổi thành một chiếc mặt nạ kim loại màu vàng nhạt cứng rắn. Nhất nhất đều biểu thị rằng nàng không phải một nhân vật mặc tình cho người khác vo tròn bóp méo.
Hắc Thủy Tiên không sinh sự, Vũ La cùng Diệp Niệm Am đã cảm thấy vui vẻ hài lòng.
Diệp Niệm Am vừa chủ trì công tác Nhược Lô Ngục, vừa âm thầm đề phòng Hắc Thủy Tiên. Bất quá hiện tại đối với Diệp Niệm Am, uy hiếp lớn nhất không phải Hắc Thủy Tiên, mà là Ngự Trảm Đài.
Sau khi chém đầu một hơi mấy chục người ở hoàng thành Đại Chu, hung danh của Ngự Trảm Đài đã bắt đầu vang dậy. Vài ngày gần đây, Cốc Thương lại thuyết phục Thẩm Phán Đình, thỉnh cầu ba vị Phán Quan lúc kết án xuống tay nặng một chút, để có nhiều án tử hơn một chút.
Giết thêm một người, vậy Nhược Lô Ngục sẽ bớt đi một người. Trong người phạm nhân có bao nhiêu pháp bảo, Linh Vật, sẽ rơi hết vào tay Ngự Trảm Đài, chính là tốn thất đối với Nhược Lô Ngục.
Đối với vị nhạc phụ Đại nhân tương lai này, tuy rằng trong lòng Vũ La tức tối nhưng cũng không có cách nào. Tiền kiếp hắn còn có thể không hài lòng lập tức tung cước đá bay ra cửa, nhưng nếu hiện tại làm như vậy, Cốc Mục Thanh sẽ không để yên cho hắn.
Vũ La định trốn đi, để cho Diệp Niệm Am đối phó với Cốc Thương.
Chỉ là tuy Diệp Niệm Am là lão hồ ly, nhưng nếu so với Cốc Thương, vô luận thực lực hay là danh vọng cũng kém hơn không chỉ một bậc. Hiện tại Ngự Trảm Đài đang quật khởi, dù Diệp Niệm Am có lòng nhưng lực bất tòng tâm.
Trên thực tế rốt cục nên trọng dụng Nhược Lô Ngục hay Ngự Trảm Đài, bất quá chỉ do một niệm của các trưởng lão mà thôi.
Đối với phe Chính đạo, phe Ma đạo chết bao nhiêu người, bọn họ căn bản không thèm để ý.
Bản ý lập ra Nhược Lô Ngục là để làm tan rã đấu chí liều chết của đám Ma tu, nhưng Cốc Thương lại nói rằng Ngự Trảm Đài có lực uy hiếp mạnh hơn, Muốn gia nhập phe Ma đạo ư, vậy hãy suy nghĩ cho thật kỹ, nói không chừng trong tương lai mình có thể bị đưa lên Ngự Trảm Đài.
Chuyện trên đời vốn là như vậy, bên nào cũng có đạo lý, đây gọi là thời thế, Nếu không chân chính trải qua nghiệm chứng thực tế, không ai biết được sách lược nào là chính xác.
Vũ La vứt lại tất cả chuyện này cho Diệp Niệm Am, lập tức tuyên bố mình sẽ bế quan.
Vốn Vũ La muốn tới địa phương thiên địa Linh Vật sinh trưởng mà các lão nhân trên Thiên Nhai cho biết, chuẩn bị đi tìm một ít thiên địa Linh Vật, đề cao cảnh giới cho Cửu Long Thôn Nhật của mình.
Bất quá hiện tại hắn còn một chuyện cấp thiết hơn: Thiên Sinh Thần Thạch.
Sau khi Vũ La tiến vào cung điện tráp gỗ, bèn lấy Thiên Sinh Thần Thạch ra.
Bát Hoang Đoán Tạo quả thật là thần kỹ, nhờ pháp môn này phong ấn, Thiên Sinh Thần Thạch không thể tiết ra ngoài một tia linh khí nào. Bề ngoài nhìn như mờ nhạt không ánh sáng, chỉ như một viên đá màu đỏ bình thường.
Vũ La khéo léo mở ra một lỗ hổng trên phong ấn, một cỗ linh khí nồng đậm lập tức phát tán ra. Vũ La không để lãng phí chút nào, bắt đầu hấp thu linh lực của Thiên Sinh Thần Thạch.
Lần này bế quan mất thời gian ba tháng ròng rã.
Vũ La thầm cảm thấy may mắn trong lòng, may mà mình đã tiên liệu, không hề giải khai phong ấn cho Thiên Sinh Thần Thạch, bằng không trong thời gian ba tháng này, hắn đã tan xác mà chết.
Thiên Sinh Thần Thạch chính là Linh Vật Tiên Thiên, có thể sinh ra Thiên Mệnh Thần Phù, lượng linh khí ẩn chứa trong đó khổng lồ quá sức tưởng tượng.
Vũ La chỉ mới đạt tới cảnh giới Long Sào, hầu như không thể dung nạp được nhiều linh khí như vậy.
Nếu như giải khai phong ấn một lần, sau khi Cửu Long Thôn Nhật bắt đầu hấp thu, linh khí không còn khống chế, ào một lượt vào cơ thể Vũ La, đến lúc ấy sẽ không thể nào thu thập được.
Kinh nghiệm tu luyện của tiền kiếp Vũ La vô cùng phong phú, giúp hắn hiểu được Thiên Sinh Thần Thạch trân quý tới mức nào. Cho nên hắn cẩn thận chỉ mở ra một lỗ nhỏ trên phong ấn, để cho linh khí chậm rãi tiết ra. Sau thời gian hai tháng, Linh Long bên trong Long Sào đã trưởng thành gấp đôi.
Mãi đến lúc này, Long Sào được vô số răng thú tạo thành cũng đã bắt đầu dần dần biến hóa.
Vô số răng thú rơi xuống đất, chồng chất càng ngày càng cao, hóa thành từng ngọn núi đá cao chót vót. Vị trí cũ của Long Sào dần dần chìm xuống, tạo thành một cái vực hẹp dài sâu thẳm.
Theo thời gian, vực này dần dần mở rộng, vách núi hai bên ngày càng cao chót vót, hiểm trở vô cùng.
Trong vực dần dần có tiếng nước chảy vang lên, bất quá cũng không lớn, không có cảm giác mạch nước chạy chồm ầm ầm dưới vực.
Thời gian ba tháng, linh khí của Thiên Sinh Thần Thạch bất quá cũng chỉ tiêu hao một phần ba.