Động Động nhảy phốc lên vai Vũ La, nhìn bọn Hùng Tăng không có chút hảo ý nào.
Hùng Tăng lại cười:
- Ủa, tiểu gia hỏa này là Đồ Đằng Thần Thú của ngươi sao?
Vũ La buột miệng đáp:
- Có thể coi như vậy.
Bốn người lại cười vang một trận:
- Một con thú nhỏ như vậy cũng có thể làm Đồ Đằng Thần Thú được sao, Mộc Thần
Trùng các ngươi quả thật hết sức vô dụng, ha ha ha. . .
Vũ La cất tiếng thở dài, vuốt ve Động Động, cảm nhận được nó đang cố gắng đè nén cơn giận của mình, cười khổ một chút nói:
- Có những kẻ tự cho là đúng đến cực điểm, chết đã đến nơi còn không tự biết, nực cười, thật nực cười!
Hùng Tăng giận dữ:
- Tiểu tử thối ngươi dám chỉ chó mắng mèo ư?
Vũ La không thèm để ý tới y, tiếp tục vuốt ve bộ lông mềm mượt của Động Động:
- Tiểu gia hỏa, móc mắt đám sủng thú này là đủ, cho ngươi trút giận. Còn đám ngu xuẩn này, chừa lại cho ta, ta sẽ thu thập chúng trong cổ Địa Liệp Long .
Vũ La khoát tay, Động Động gào lên một tiếng xông ra. Hầu như cùng lúc đó, Động Động đã vận chuyển lực lượng của Thiên Phủ Chi Quốc.
Hiện tại Thiên Phủ Chi Quốc, ngoại trừ Vũ La ra, cũng chỉ có Động Động mới có thể sử dụng. Nhất là Thiên Phủ Chi Nhãn dường như có một mối liên hệ thần bí nào đó cùng Động Động.
Đầy trời toàn là dây leo xanh như ngọc, lực lượng của Bích Ngọc Đằng vạn năm hùng mạnh không phải hung thú thông thường có thể ngăn cản được. Hơn nữa trong đó ẩn chứa kịch độc, chạm vào là chết.
Những người đi theo Hùng Tăng tới đây cũng là Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng cấp bốn giống như Hùng Thổ Thần Trủng, cấp bậc Đồ Đằng Thần Thú của chúng cũng giống như Ma Hùng, chỉ cao hơn Mãng Tượng một cấp mà thôi.
Năm xưa Bích Ngọc Đằng là hàng xóm láng giềng của Hồng Hoang Thần Thú như Long Ngạc trong Yên sơn, có thể phát triển được trong hoàn cảnh như vậy, đã nói lên Bích Ngọc Đằng hùng mạnh tới mức nào.
Bóng xanh lấp lóe đầy trời, đã trói chặt bốn con Đồ Đằng Thần Thú, từng tầng khí độc bắn ra như muốn tắm rửa cho bổn con Đồ Đằng Thần Thú.
Tốc độ của Động Động nhanh tới mức không thể nào tưởng tượng, chỉ chợt lóe lên, đã nghe bổn con Đồ Đằng Thần Thú rống thảm liên hồi, thanh âm chấn động trời cao. Đồng tử của bổn Đồ Đằng Thần Thú này đã bị Động Động moi ra nắm chặt trong tay.
Đám Hùng Tăng sắc mặt đại biến, vừa rồi Động Động xuất trào lóe ra một tia kim quang, bọn chúng đã nhìn ra, là Kim Thần Lực.
Hơn nữa tốc độ Động Động nhanh không thể tưởng, còn mang theo một tia lam quang. Bốn người hiện tại nhìn thấy toàn thân run lên lẩy bẩy, kinh hô thất thanh:
- Lôi Thần Lực, Kim Thần Lực! Hai loại thần lực đồng thời xuất hiện trên người một con sủng thú, chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Động Động vừa nghe đám người này còn dám gọi mình là sủng thú, tức tối giơ trào ra, định xông lên giáng cho bọn chúng mấy trào, nhưng bị Vũ La giữ lại:
- Trở về, đừng gây sự nữa.
Động Động nhảy tới trước mặt Vũ La, vung song trào loạn xạ một hồi dường như đang làm nũng. Dường như nó muốn nói cho Vũ La biết, bọn người kia đã khiến cho tâm hồn non trẻ của nó bị tổn thương nghiêm trọng.
Vũ La nở một nụ cười khổ, khoát tay ngăn nó lại:
- Được rồi, được rồi. . .
Cung Thập Nhị ở bên cạnh thấy vậy kinh hãi vô cùng. Lần đầu tiên gặp mặt Vũ La vừa ra tay đã dùng Bích Ngọc Đằng đà thương A Hắc của y, thật ra Cung Thập Nhị vẫn cảm thấy không phục trong lòng, cảm thấy Vũ La chỉ là đánh lén, may mắn mà thôi. Mãi tới lúc này, bổn con Đồ Đằng Thần Thú của bọn Ma Hùng còn cao hơn A Hắc một bậc bị trói gô trên mặt đất, mặc cho Động Động móc mắt, Cung Thập Nhị mới biết lần trước rõ ràng là Vũ La đã hạ thủ lưu tình.
Tiếng kêu thảm của bốn con Đồ Đằng Thần Thú chấn động cả bầu trời Quỷ Mộc nhai, trên không chợt xuất hiện một đạo lưu quang màu xanh biếc, xuất nhập giữa tầng mây, một giọng nói quát lớn:
- Kẻ nào dám gây huyên náo ở Quỷ Mộc nhai?
Không đợi đám Hùng Tăng giải thích, đạo lưu quang màu xanh biếc xinh đẹp kia đã bắn nhanh xuống dưới, hóa thành bốn đạo quang châm màu xanh đâm vào mi tâm bốn con Đồ Đằng Thần Thú. Bốn con quái vật khổng lồ không kịp kêu lên một tiếng nào, đã táng mạng đương trường.
Lưu quang thu lại, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, bọn Hùng Tăng cảm thấy choáng váng mặt mày.
Sắc mặt Vũ La tỏ ra ngưng trọng, vừa rồi chủ nhân đạo lưu quang màu xanh biếc kia quả nhiên ra tay hết sức nhẹ nhàng, đã giết chết bốn con Đồ Đằng Thần Thú. Tuy rằng bốn Thần Thú này đã bị mù, kinh hồn khiếp vía, nhưng giết chết bốn con một lượt nhẹ nhàng như vậy, thực lực người nọ quả thật hùng mạnh tới mức đáng sợ.
Vũ La suy tính một chút, e rằng thực lực như vậy có thể nói là ngang bằng với tử địch Lâm Tuyệt Phong của mình. Không ngờ rằng trong Yêu tộc lại có nhân vật bậc này.
Nhân viên số mười chín sắc mặt tái mét chạy nhanh tới, trên má trái của y còn in một dấu bàn tay màu xanh hết sức rõ ràng. Y vừa tới gần đã giận dữ gào thét với bọn Vũ La:
- Các ngươi toàn là lũ ngốc hay sao? Lão tử nói các ngươi không nghe, bảo các ngươi ngoan ngoãn một chút, các ngươi lập tức gây sự. Ta cho các ngươi biết, tư cách các ngươi bị hủy, cút, lập tức cút khỏi Quỷ Mộc nhai cho ta!
Sắc mặt Kỳ Nguyên đại biến, vội nói:
- Đại nhân, chúng ta. . .
Y đang định van xin, nhưng bị Vũ La khoát tay ngăn lại.
Vũ La thản nhiên nhìn nhân viên số mười chín:
- Các hạ không cần ra vẻ ta đây trước mặt chúng ta, tư cách tham dự cổ Địa Liệp Long của chúng ta, không phải người như ngươi có thể quyết định. Vì sao ngươi thiên vị bọn Hùng Tăng, trong lòng hai ta đều hiểu rất rõ ràng. Hiện tại xin lỗi ngay lập tức, bằng không. . .
Vũ La ngừng một chút, chỉ lên không:
- Ta sẽ có biện pháp khiến cho vị kia biết nội tình, đến lúc đó ngươi cũng không thoát được một đạo lam quang!
Vũ La lại nhìn Hùng Tăng nói:
- Hùng Thổ Thần Trủng biết Cung Thập Nhị đã đầu phục Mộc Thần Trủng, cho nên các ngươi nghĩ rằng Dạ Vũ Thần Trủng xong đời. Lạc Nhật hoang nguyên thống nhất hiển nhiên không phải là chuyện mà Hùng Thổ Thần Trủng muốn thấy, cho nên hiện tại ngươi mới tới đây gây loạn, còn hối lộ tên xuẩn ngốc này tới đây làm khó chúng ta. Thủ đoạn kém cỏi như vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là biết ngay tức khắc, nực cười các ngươi còn cho rằng hành động của mình thần không biết quỷ không hay.
Sắc mặt Hùng Tăng cùng nhân viên số mười chín đại biến, nhìn Vũ La với vẻ khó tin, làm sao hắn biết được chuyện này?
Dọc đường Hùng Tăng nhìn thấy Kỳ Nguyên đi chung với Cung Thập Nhị, lại không hề tỏ vẻ kinh ngạc, Vũ La lập tức biết rằng Hùng Thổ Thần Trủng đã biết chuyện này.
Vũ La liên hệ mọi chuyện lại với nhau, suy đoán một chút đã có thể biết được tám, chín phần mười.
Cung Động của Dạ Vũ Thần Trủng đại chiến với Vũ La một trận, những người có mặt tại trường toàn là người của hai Thần Trủng, ắt Hùng Thổ Thần Trủng không biết chuyện này. Cho nên bọn chúng cho rằng Dạ Vũ Thần Trủng không có Hổ Báo chiến sĩ, không có Đồ Đằng Thần Thú, đương nhiên là thực lực tổn hao nhiều, sớm muộn gì cũng bị Mộc Thần Trủng gồm thâu. Tự nhiên bọn chúng không muốn nhìn thấy cục diện như vậy xuất hiện.
Vũ La không thích giở tâm kế, nhưng không có nghĩa là sau chín mươi năm làm Đế Quân, hắn không biết những chuyện này.
Lúc này nhân viên số mười chín đã toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt hung tợn:
- Giết chết bọn chúng, nơi đây không có ai khác, chúng ta cùng nhau động thủ. Giết chết bọn chúng rồi, sẽ không có ai biết được chuyện này.
Hùng Tăng cũng không chút do dự, quát to một tiếng:
- Mọi người cùng lên!
Việc đã đến nước này, ba tên Hổ Báo chiến sĩ kia cũng bất đắc dĩ tiến lên, năm người ùa lên một lượt, đủ các loại thần lực bạo phát đồng thời, nháy mắt cuốn bọn năm người Vũ La vào trong cơn trốt xoáy.
Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị tức tối mắng chửi ầm lên:
- Đồ vô sỉ, còn muốn giết người diệt khẩu ư, không dễ dàng như vậy!
Nhân viên số mười chín đã phong ấn hoàn toàn xung quanh, tiếng giận mắng của hai người không thể truyền ra. Hùng Tăng nhe răng cười, đánh về phía Vũ La:
- Tiểu tử, có đôi khi người thông minh lại hay chết sớm. . .