Trên tầng, sắc mặt Mộc Dịch Binh Lang trở nên hết sức khó coi, không cam lòng đến cực độ. Tiểu tử này có điểm nào tốt, làm sao hắn so được với mình? Mình là con Phó Giám Ngục, thân mang Linh Ngọc Tuệ Căn, tiểu tử này chẳng qua gần đây gặp may, mới có thể tu luyện vượt qua cảnh giới của mình, trước kia hắn chỉ là một tên phế vật. Vì sao Cốc tiên tử lại vì hắn mà quát mắng mình?
Mộc Dịch Trạc bình thản kể hết lai lịch Vũ La. Bạch Thắng Kiếp nghe xong cau mày. Thân phận Vũ La cũng không có gì đáng khả nghi, tối thiểu từ những tin tức hiện tại, không thể nhìn ra vì sao Cốc Mục Thanh lại đối xử với Vũ La khác thường như vậy.
Bạch Thắng Kiếp liếc nhìn Mộc Dịch Binh Lang đang căm phẫn bất bình, trong lòng khinh thường. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, quả là không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng ngươi mà cũng dám ngấp nghé Cốc Mục Thanh ư. . . Hừ. . .
- Vài ngày nữa Trưởng Lão Hội sẽ phái người tới giải quyết chuyện này, chúng ta hãy mang theo tiểu tử này đi. Đến lúc đó tìm một cái cớ nào đó giết chết hắn đi, như vậy là ổn thỏa.
Bạch Thắng Kiếp thản nhiên nói mấy câu, tràn ngập vẻ của kẻ bề trên, quyết định số phận người khác. Loại chuyện như vậy, Bạch Thắng Kiếp là một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, không biết đã làm bao nhiêu lần.
Trong suy nghĩ của Bạch Thắng Kiếp, loại người nhỏ bé như Vũ La, số phận của bọn họ nằm trong tay những nhân vật lớn như mình.
Mộc Dịch Trạc gật gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Bạch Thắng Kiếp cẩn thận nhìn ra bên ngoài, hạ giọng hỏi:
- Cấp trên bảo ta hỏi ngươi, chuyện dặn dò ngươi tra xét đã có kết quả gì chưa?
Giọng Mộc Dịch Trạc tỏ ra oán hận:
- Nhược Lô Ngục này cũng không phải là di tích thông thường, cấp trên cũng không phải không biết, hơn nữa ta cũng không thể đi lại thăm dò một cách quang minh chính đại, nào có dễ dàng như vậy được.
Bạch Thắng Kiếp liếc nhìn Mộc Dịch Trạc một cái, thản nhiên nói:
- Chỉ cần Mộc Dịch Đại nhân chú ý thăm dò là tốt rồi, gần đây cấp trên nghe vài lời đồn, nói rằng Mộc Dịch Đại nhân không tận tâm hành sự, ngược lại tự ý vận dụng trang bị của tổ chức, bỏ vào túi riêng. . .
Dường như Mộc Dịch Trạc vừa bị ai giáng một cái tát vào mặt, không còn tỏ ra cứng rắn như trước, dáng vẻ như vô cùng oan ức:
- Ta ở một địa phương tồi tệ như vậy, còn phải chịu cơn giận vô cớ của lão hồ ly Diệp Niệm Am, nhưng vẫn hết mực trung thành, không ngờ lại có người đặt điều hãm hại ta như vậy. . .
Bạch Thắng Kiếp bật cười hăng hắc, đổi giọng giả lả:
- Ta cũng hiểu được đây là lời đồn vô căn cứ. Mộc Dịch Đại nhân chính là bậc lương đống anh tài của tổ chức, hẳn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, có phải không?
Mộc Dịch Trạc vội vàng gật gật đầu:
- Tự nhiên là phải.
Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu ý nhau. Trong lòng Mộc Dịch Trạc thầm mắng Bạch Thắng Kiếp giảo hoạt, lại không thể không nghĩ đến chuyện cho y bao nhiêu ích lợi mới có thể khiến y nói tốt cho mình với cấp trên vài câu, giúp cho mình vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại.
- Hay quá. . .
Dưới lầu lại vang lên một tràng tiếng hoan hô ủng hộ, Vũ La đã ăn xong thùng cơm thứ sáu, ngay sau đó ba thùng cơm nữa được mang ra. Đúng lúc này, đột nhiên một trận sấm rền đùng đùng từ xa tiến tới càng ngày càng gần.
Vũ La lộ vẻ vui mừng trên mặt, hỏi lớn vọng ra ngoài cửa:
- Xuất quan rồi ư?
- Xuất quan rồi. . .
Một giọng nói như sấm rền đáp lại. Người theo tiếng đến. Thác Bạt Thao Thiên xông vào nhà ăn, nhìn thấy ba thùng cơm bên cạnh Vũ La, lập tức mắt y ngời sáng, cao giọng nói:
- Đói quá.
Vũ La dùng chân hất thùng cơm bay về phía Thác Bạt Thao Thiên, cả ba thùng cơm nhất nhất bay lên không. Thác Bạt Thao Thiên gật đầu một cái, giơ tay phát ra một chiêu cách không, một đạo linh lực ngưng tụ thành cơn trốt xoáy, dốc ngược ba thùng cơm lại, khiến cho cơm trong thùng trút hết ra ngoài.
Thác Bạt Thao Thiên nhanh chóng há to miệng hút mạnh một cái, cơn trốt xoáy nổi lên, hút hết cơm vào trong miệng. Không biết y ăn kiểu gì, một hơi nuốt sạch ba thùng cơm.
Thác Bạt Thao Thiên tròn mắt báo, nhìn chăm chú ba chiếc thùng không, có vẻ chưa đủ, im lặng một lúc mới thốt lên hai tiếng:
- Chưa no. . .
Đại trù sư tức tối giậm chân thóa mạ:
- Con bà ngươi, hai huynh đệ các ngươi quả là quỷ đói chín kiếp đầu thai.
Lão đi thẳng ra sau bếp, bê cả nồi lên.
Một cái nồi to như vậy có thể nấu một lúc bảy, tám con trâu, có thể tưởng tượng được to đến mức nào. Trong đó còn khoảng nửa nồi cơm, khoảng chừng mười thùng cơm.
Thác Bạt Thao Thiên mừng rỡ:
- Đa tạ!
Y quét ra một cái, linh lực hất nổi bay lên không, cơm trong nồi dốc hết ra ngoài, sau đó há miệng hút lấy, chỉ thấy những hạt cơm xanh biếc giống như ong mặt bay rào rào vào miệng y, chưa đầy một khắc, cơm trong nổi không còn một hạt.
Vũ La tức thì lên tiếng hỏi:
- Muốn uống rượu không?
- Tốt lắm.
Vũ La ra hiệu, đại trù sư lắc đầu bất đắc dĩ, ngày mai lại phải ra ngoài mua đồ, không phải là mua bình thường, mà là mua thật thật nhiều.
Sau khi một chum to Linh Tuyền Tiên Tửu vào bụng, rốt cục Thác Bạt Thao Thiên cũng vỗ vỗ bụng với vẻ thỏa mãn, chép chép miệng:
- Được rồi, đã rất lâu chưa ăn cơm. ăn no bảy thành là đủ, không thể ăn no quá.
Mọi người nghe vậy trợn mắt há mồm, như vậy mới chỉ no bảy thành thôi?
Vũ La và Diệp Thanh Quả ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời cả hai không còn hứng thú. Còn tỷ thí cái rắm gì nữa. Đại Vị Vương của Nhược Lô Ngục không nghi ngờ gì chính là Thác Bạt Thao Thiên.
Diệp Thanh Quả bĩu môi, vứt chiếc xương cá đang cầm trên tay, dùng khăn lụa lau miệng, đứng dậy nói:
- Ngươi thua rồi, cho nên ngươi phải trả tiền tất cả.
Vũ La sửng sốt:
- nhưng nàng không thắng kia mà?
- nhưng lúc trước chúng ta đã nói nếu ngươi thua, ngươi sẽ phải trả cho ta, chứ không hề nói ta thắng ngươi, ngươi phải trả cho ta. Bất kể thế nào ngươi cũng đã thua, không cần biết là thua dưới tay ai.
- Chuyện này. . .
Vũ La ấp úng nghẹn lời.
Thác Bạt Thao Thiên vừa nghe hai chữ “trả tiền”, nhất thời đỏ bừng, ấp úng hồi lâu mới thốt lên mấy chữ:
- Mỗ. . . không có tiền. . .
Vũ La tỏ ra vô cùng oan ức:
- Ba người ăn, một mình ta trả tiền sao. . .
Thác Bạt Thao Thiên cùng Diệp Thanh Quả nghiêm trang gật gật đầu, nét mặt Vũ La như đưa đám, bảo trù sư tính tiền tất cả. Bọn ngục tốt vui mừng trước tai họa của kẻ khác, cười vang một trận.
Trong cơ thể Vũ La đã có một luồng linh khí tụ tập, sau khi từ biệt mọi người trở về phòng mình, hắn bèn chui vào cung điện trong tráp gỗ.
Thực Phù là pháp môn tu luyện vô cùng kỳ quái, pháp môn này lại không thể hấp thu linh khí, ngưng kết linh phù từ ngọc túy mà người tu chân bình thường rất hay sử dụng.
Mấu chốt của pháp môn này nằm ở một chữ Thực, cần có Linh Vật có thể nuốt vào trong bụng mới được.
Vũ La vận chuyển pháp môn, luồng linh khí nọ bắt đầu dần dần xoay tròn.
Qua khoảng ba canh giờ, luồng linh khí này dần dần ngưng kết, lại mất thêm một canh giờ nữa, rốt cục mới ngưng tụ thành thực chất, trở thành một đạo linh phù màu xanh nhạt to bằng ngón tay.
Trên linh phù này không có khắc phù văn gì cả, hoàn toàn không phải là chân chính, chỉ là trong đó ẩn chứa linh lực hùng mạnh. Hơn nữa linh lực được bày bố theo một quy luật thần bí, một khi thôi thúc, sẽ lập tức dẫn động phản ứng dây chuyền, uy lực mà nó sinh ra vượt xa ép nén linh khí bình thường rồi bạo phát.
Còn rốt cục đạo linh phù này có uy lực mạnh tới mức nào, hiện tại Vũ La cũng không biết rõ, chỉ có thể căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng của mình mà phán đoán, đạo linh phù này vẫn còn kém hơn linh phù cửu phẩm một chút, chỉ có thể xếp vào hàng không phẩm.
Tương lai khắc thêm phù văn lên, hẳn nó có thể miễn cưỡng leo lên hàng linh phù cửu phẩm.
Nhưng không nên xem thường một đạo linh phù như vậy. Tuy rằng cấp bậc của nó thấp thật, nhưng trên Tu Chân Giới này, chỉ cần có linh phù, lập tức sẽ có người đánh nhau đến vỡ đầu mà tranh đoạt. Huống chi phù sư luyện chế linh phù cần có rất nhiều tài liệu, hơn nữa vô cùng trân quý.
Tài liệu cần có để luyện chế một lá linh phù cửu phẩm, đủ cho một môn phái bình thường táng gia bại sản.
Mà lá linh phù của Vũ La chỉ cần có sáu thùng Thủy Ngọc đạo, giá rẻ vô cùng.
Nếu xét về thời gian luyện chế, năm xưa Hướng Cuồng Ngôn luyện chế cho Vũ La ba lá linh phù nhất phẩm, mỗi lá trung bình phải mất ba năm.
Cho dù là linh phù cửu phẩm, phù sư bình thường cũng cần ba tháng mới có thể luyện chế ra. Vũ La tính cả thời gian ăn lẫn ngưng kết, cũng chưa tới một ngày.
Mà đây mới chỉ là thành quả ban đầu của pháp môn Thực Phù mà thôi, thử nghĩ mà xem, nếu Vũ La có thể nuốt từ khí ánh sáng mặt trời, Thái Dương Chân Hỏa, lúc ấy tất cả phù sư trong thiên hạ gộp lại cũng không bằng một mình hắn.
Phù sư không thể luyện chế Thiên Mệnh Thần Phù, nguồn gốc của thần vật này, từ trước tới nay vẫn là nỗi nghi hoặc lớn lao trên Tu Chân Giới.
Bảo vật trân quý nhất trên Tu Chân Giới tự nhiên là Thiên Mệnh Thần Phù, kế đó là linh phù các cấp, sau đó mới tới các loại pháp bảo.
Vũ La ngưng tụ lá linh phù đầu tiên, ra khỏi cung điện tráp gỗ đã là hôm sau.
Hắn vừa mở cửa phòng ra, chợt nghe một tràng tiếng chuông dồn dập vang lên. Hắn ngây người ra một chút mới có phản ứng, tựa như hôm nay đã đến ngày rút thăm đi Ly Nhân Uyên. Vũ La nhớ tới chuyện này, vui mừng hớn hở, chẳng phải tới lúc mình có thể kiếm chác được một mớ rồi sao?
Mã Hồng có chút giao tình cùng Kiều Hổ, hai người cùng vào Nhược Lô Ngục một đợt. Mà Mã Hồng nhờ có chiêu thức thẩm vấn phạm nhân, cho nên lên làm Ban Đầu sớm hơn Kiều Hổ.
Gần đây nhờ có quan hệ với Kiều Hổ, cho nên quan hệ giữa Mã Hồng và Vũ La cũng không tệ.
Nhưng Mã Hồng cũng thật không ngờ, giao tình của mình và Vũ La lại phát sinh tác dụng nhanh như vậy. Mới sáng sớm ra, y đã rút phải lá thăm xui xẻo kia, đương nhiên là tới phiên y phải đi Ly Nhân Uyên.
Mã Hồng mặt nhăn mày nhó, muốn tìm Vũ La nhờ vả, nhưng lại lo rằng Vũ La hiểu lầm gần đây mình đối xử tốt với hắn là vì chuyện Ly Nhân Uyên.
Mã Hồng ngồi trong phòng mình than thở cả canh giờ, cuối cùng thủ hạ của y không chịu nổi, bèn chạy tới nói cùng Kiều Hổ.
Kiều Hổ bất chấp mặt mũi chạy tới cầu Vũ La. Gần đây Vũ La hết sức oán hận lão ma? đầu, vì chuyện lão chỉ cho hắn một bộ Tiên quyết xem tới nỗi rối loạn đạo tâm, cũng rất muốn xuống dưới tìm cách trả đũa lão.
Ấn tượng của Vũ La đối với Mã Hồng không tệ, đối với người khác, Ly Nhân Uyên hung hiểm vô cùng, nhưng đối với Vũ La, đi Ly Nhân Uyên là một cơ hội “báo thù rửa hận” Huống chi còn có mặt mũi Kiều Hổ.
- Đi thì đi, bất quá huynh cũng biết, đệ không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, dù sao y cũng phải tỏ ra biết điều một chút. Nếu không tương lai có người khác tới cầu, đệ cũng khó bề mở miệng với người ta.
Ý của Vũ La là chỉ cần Mã Hồng tỏ ra biết điều một chút là được, nhiều hay ít không quan trọng.
Thế nhưng Kiều Hổ là người chất phác, sau khi gật đầu với Vũ La lại chạy tới nói với Mã Hồng:
- Lão Mã. Ly Nhân Uyên là địa phương nào chứ, ai đi xuống đó cũng phải mạo hiểm tính mạng. Vũ La trung hậu, ngươi cũng không thể để cho đệ ấy chịu thiệt thòi. . .
Vốn Mã Hồng còn có chút băn khoăn, nhưng nghe Kiều Hổ nói như vậy lại vô cùng coi trọng, đắn đo mấy lượt:
- Lần trước Vũ nhi lục soát phòng giam đã thu được mấy món bảo bối rất tốt. Nếu đưa ra số của cải nghèo nàn của ta, chắc chắn hắn không xem ra gì. . . Ôi, hay là ta truyền lại một thân bản lĩnh của mình cho hắn?
Kiều Hổ nghe vậy sửng sốt. Mã Hồng nghiến răng một cái:
- Cứ như vậy đi. Vũ La cũng đã sắp mười sáu tuổi, nếu hắn không thể đột phá cảnh giới Cửu Cung trước mười sáu tuổi, đời này của hắn coi như xong. Nếu học được bản lĩnh của ta, làm sao cũng có thể kiếm được miếng cơm ở Nhược Lô Ngục này.
Kiều Hổ thừa biết trọng lượng của phần lễ tạ này. Tục ngữ nói dạy đồ đệ giỏi, đói chết sư phụ. Mã Hồng làm như vậy là cắt đứt đường lui của mình, nhưng quả thật Mã Hồng làm như vậy cũng là nghĩ cho Vũ La.
- Được, để ta thay mặt Vũ La cảm tạ ngươi trước.
Vũ La không ngờ tới kết quả này, lúc nhận từ tay Mã Hồng ghi chép tâm đắc về kỹ năng lấy cung của y, hắn hiên rất rõ ràng thứ này có ý nghĩa thế nào đối với Mã Hồng.
Vốn hắn muốn từ chối, nhưng suy nghĩ lại, dù sao mình cũng sẽ không đoạt chén cơm của Mã Hồng. Nếu như từ chối thứ này, Mã Hồng lại mất công tìm thứ khác cho hắn.
Hắn có thể đoán ra dụng tâm của Mã Hồng, trong lòng không khỏi cảm động. Không ai có thể suy nghĩ cho người khác bằng cách đặt mình vào hoàn cảnh người đó như vậy. Đừng nói Ly Nhân Uyên không có nguy hiểm, dù là có, Vũ La cũng sẽ cương quyết đi xuống, vì nghĩa không từ.
- Được rồi, các người yên tâm, giao chuyện này cho ta.
Vũ La theo Phản Hồn Tác xuống đáy vực Ly Nhân Uyên, ngựa quen đường cũ. Ma Tổ vừa nhìn thấy hắn, lập tức nở một nụ cười, từ xa đã mấp máy môi, vô số phù văn màu vàng từ trong miệng lão bay ra, cứ năm đạo phù văn màu vàng như vậy hợp lại thành một đóa sen vàng năm cánh, chỉ trong thoáng chốc, trước mặt Vũ La đã xuất hiện một chiếc cầu dài bằng sen vàng.
Vũ La không thèm để ý, vẻ mặt nghiêm trang đi tới không nói nửa lời.
Nhất thời xung quanh Vũ La bày ra vô số ảo ảnh thể hiện cuộc đời của một người. Có thể đạt tới thành tựu tối cao, có thể hưởng thụ hết thảy cực hạn trên đỉnh phong của đời người. Sau khi hưởng thụ tất cả, có được cảm giác khoan khoái tốt đẹp nhất, từng bước dẫn người đi tới vực sâu dục vọng.
Thế nhưng Vũ La không chút cau mày, vẫn ung dung bình thản đi tới bên ngoài ba cây cột đá, bắt đầu gia trì phong ấn.
Lão ma cũng không thất vọng, môi lại thoáng động, vô số sen vàng lại quét tới lần nữa, không ngừng bay lượn xung quanh Vũ La, mỗi đóa sen vàng thoáng chuyển, hóa thành hình một lão ma đầu nho nhỏ, bay xung quanh thân Vũ La, môi cũng mấp máy, bay ra vô số sen vàng nhỏ hơn nữa.
Tuy rằng sen vàng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng uy lực của chúng không hề suy giảm. Có thể nói rằng uy lực thần thông Thiệt Xán Liên Hoa của lão ma đầu đã gia tăng rất nhiều lần.
Nhưng bất kể lão ma đầu thi triển pháp thuật thế nào, Vũ La vẫn an nhiên bất động.
Vũ La khoanh chân ngồi xuống bên ngoài trận pháp, đóng tất cả linh thức lại, dồn hết tinh thần vào trong cơ thể, dốc lòng tu luyện.
Hắn chỉ còn cách cảnh giới Hợp Chân trung cấp một lớp giấy mỏng. Cửa ải này không phải là vấn đề linh khí tích lũy nhiều hay ít, chỉ đơn thuần là tâm cảnh.
Mà tu luyện dưới thần thông Thiệt Xán Liên Hoa của lão ma đầu, không nghi ngờ gì chính là phương thức tu luyện tâm cảnh tuyệt hảo.
Chỉ mất thời gian ba ngày, toàn thân Vũ La thình lình run lên, khí thế bừng bừng toát ra. Vô số luồng khói vàng từ trong cơ thể Vũ La bay ra ngoài mười trượng, bức lui vô số sen vàng của lão ma đầu. Sau đó khói vàng lại thu về, chuyển động xung quanh thân thể Vũ La, ngưng tụ thành một đóa hoa sen hư ảo rất lớn có đường kính to chừng năm trượng.
Đóa hoa sen này có ba tầng, mỗi tầng mười có hai đóa hoa nhỏ. Trên những cánh hoa có phù văn màu vàng mờ mờ lưu chuyển, nếu nhìn kỹ lại, phát hiện ra cánh hoa hư ảo, không tồn tại gì cả.
Ma Tổ thấy vậy giật mình chấn động, tự nhiên lão có thể nhìn ra bất quá Vũ La chỉ mới đột phá cảnh giới Hợp Chân trung cấp.
Chỉ mới cảnh giới này đã có dị tượng Tam Thế Kim Liên xuất hiện. Cho dù vào thời thượng cổ, Đại Năng vô số, cũng không ai ở cảnh giới này có được dị tượng kia.
Trong lòng lão ma đầu càng cảm thấy e ngại Vũ La, nếu không phải lão không thể ra ngoài, e rằng đã lập tức động thủ giết chết Vũ La, để diệt trừ hậu hoạn.
Lão ma đầu vận hết thần thông toàn thân, điên cuồng thuyết phục Vũ La. Hoa sen màu vàng đầy trời nổ tung liên tục, mỗi một mảnh vỡ hóa thành một đóa sen vàng, uy lực thần thông Thiệt Xán Liên Hoa lại gia tăng hàng trăm hàng ngàn lần.
Vũ La đã thăng tiến cảnh giới, đột nhiên thoáng động trong lòng, vung tay quét ra, một lá linh phù màu xanh nhạt tinh xảo bay lên trên đỉnh đầu.
- Không. . .
Ma Tổ thét lớn một tiếng.