Trong lúc mọi người còn đang lo lắng, Vũ La đã lững thững tiến vào. Những tia cương phong có thể dễ dàng ăn mòn pháp bảo tam phẩm kia, bay vào người Vũ La cũng sắc bén vô cùng. Chỉ nghe soạt một tiếng, tất cả y phục trên người Vũ La đều tan tác.
Hướng Cuồng Ngôn kinh hãi định đuổi theo hắn, nhưng chợt thấy Vũ La quay đầu lại cười một tiếng.
Hướng Cuồng Ngôn nhướng mày, bởi vì lão nhìn thấy hắc phong kia thôi lên thân thể Vũ La, nhưng Vũ La không hề có chút phản ứng nào cả. Chẳng lẽ da thịt hắn còn cường hãn hơn cả pháp bảo tam phẩm?
Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ cũng há hốc mồm:
- Điều. . . điều này sao có thể. . .
Chu Hoành thấy có hy vọng, mừng rỡ kêu lên:
- Muội phu, mau, mau cứu cha ra!
Không cần y nói, Vũ La đã tiến vào. Những hòn đá vụn bị cương phong thu hút xung quanh, có thể ngăn cả cương phong xâm nhập cũng không phải là vật phàm, Vũ La tiện tay vén ra một ít, tiến vào trong cương phong đen kịt.
Y phục trên người Chu Thanh Giang đã sớm bị ăn mòn sạch sẽ, bên cạnh lão vứt chỏng trơ vài món pháp bảo tàn khuyết. Đây toàn là những pháp bảo cỡ lớn, pháp bảo nhỏ một chút đã sớm hóa thành tro bụi từ lâu.
Chu Thanh Giang hiển nhiên là chịu không nổi nữa, mới lấy từng món pháp bảo ra ngăn chặn trước mặt mình, có thể bị cương phong tấn công ít hơn. Đáng tiếc những pháp bảo này cũng không chịu được lâu trong cương phong, nếu Vũ La không tới kịp, lão cũng không còn chịu được bao lâu nữa.
Vũ La đỡ Chu Thanh Giang dậy, phát động Vu lực màu vàng sẫm, một đạo hào quang màu vàng sẫm bao bọc bảo vệ Chu Thanh Giang. Chu Thanh Giang thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, chỉ có thể gật đầu yếu ớt với Vũ La, không còn đủ sức nói lời cảm tạ, chỉ có thể lấy ánh mắt nhìn Vũ La với vẻ xin lỗi.
Vũ La đưa Chu Thanh Giang ra ngoài trước, bản thân hắn lại không ra, mà xoay người tiếp tục đi tới.
Hướng Cuồng Ngôn có vẻ nổi nóng:
- Ngươi muốn làm gì vậy, đã cứu người rồi, mau mau ra đây!
Vũ La không thèm để ý khoát khoát tay, chút cương phong này đối với hắn quả thật không thành vấn đề, cho dù hắn sống trong đó mấy ngày mấy đêm cũng sẽ không bị thương.
Hắn quay trở lại bên cạnh khe nứt kia, thò đầu nhìn xuống, cương phong bên dưới lập tức thổi vù lên.
Chu Thanh Giang mới vừa thở dốc một hơi, nhìn thấy Vũ La lại chui đầu vào trong cương phong, nhất thời sợ hãi thét to một tiếng:
- Không được!
Lão biết rõ cương phong kia lợi hại tới mức nào, Vũ La chui đầu vào đó không phải là đi chịu chết hay sao?
Nhưng cương phong chẳng qua chỉ thổi bay vài sợi tóc trên đầu Vũ La, hắn vẫn bình yên vô sự.
Chu Thanh Giang cũng có chút há hốc mồm, một lúc lâu mới lẩm bẩm nói:
- Rốt cục thân thể tên này có phải bằng xương bằng thịt hay không vậy. . .
Vũ La không nghe thấy lời Chu Thanh Giang, hắn đang quan sát bên dưới khe nứt kia. Ra ngoài dự liệu của mọi người, khe nứt này chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể nhìn thấy hết, bên dưới cũng không quanh co. Hơn nữa dường như lớp đất bề mặt nơi này rất mỏng, bên dưới vài chục trượng đã tới đáy.
Hai bên khe nứt còn phát tán ra hồng quang yếu ớt.
Dưới đáy là một mảng màu xám nặng như chì, Vũ La nhìn thấy có chút quen thuộc. Hắn suy nghĩ một chút, khẽ khoát tay, Vu lực màu vàng sẫm phát động, một tia Vu lực nhỏ như tơ chậm rãi chìm vào trong khe nứt, mãi đến tận đáy, chạm vào mảng màu xám nặng như chì kia, chỉ cảm thấy cứng rắn vô cùng.
Vũ La chấn động trong lòng, cảm giác này vô cùng quen thuộc, hắn từng mấy lần dốc hết toàn lực muốn xé rách thứ này, nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại.
Lúc ấy hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao thứ này kiên cố như vậy, ngay cả thần kiếm Thiên Tinh cũng khó mà đánh bại. Hiện tại rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, bởi vì bên trên nó bị một thế giới khác đè ép.
Thứ màu xám nặng như chì này chính là tầng mây xám phong ấn toàn bộ thế giới dưới lòng đất, cứng rắn vô cùng, không thể phá vỡ.
Khe nứt này không biết là do mình hay những sinh hồn Thần Thủ công kích vào tầng mây xám gây ra.
Không ngờ rằng thế giới dưới lòng đất ẩn tàng bên dưới thế giới này, hai thế giới chồng lên nhau.
Khó trách Đoạn Lạc Cát Liệt Đái được gọi là “vết thương của mặt đất”, thì ra không chỉ là vết thương, mà còn là một vết ám thương, ẩn giấu trong lòng đất.
Thế giới dưới lòng đất quanh năm suốt tháng cương phong hoành hành ngang ngược, lực lượng của cương phong cũng thẩm thấu ra bên ngoài tầng mây xám, phá hoại nguồn nước của Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, khiến nước sạch hóa thành nước đen. Về chuyện vì sao trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái lại có những hắc mạch này, tại sao nước đen lại có thể hóa thành quái thú, trong lúc nhất thời Vũ La cũng nghĩ không thông.
Dù sao, nơi này chính là thượng cổ hung địa, hiểm ác không thua gì bên trong Yên sơn.
Hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, tự nhiên cũng không có ý lấp khe nứt này lại. Lúc hắn còn bị vây khốn trong thế giới dưới lòng đất, vẫn còn nhớ rõ khát vọng về nhà của mình mạnh mẽ tới mức nào. Chừa khe nứt này lại, nói không chừng tương lai có người lạc vào thế giới kia sẽ có được một tia hy vọng trở về.
Vũ La hiểu rõ nghi vấn trong lòng, sau đó mới đi ra khỏi nơi này.
Phía ngoài, mọi người thấy ánh mắt của hắn cũng có điểm gì khác lạ. Lư Niệm Vũ cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Lão Lư ta còn tưởng rằng chúng ta chung sống một thời gian dài như vậy, ngươi có bản lĩnh gì, thủ đoạn gì, chúng ta cũng hiểu rõ ràng, không ngờ rằng tiểu tử ngươi còn có nhiều bí mật như vậy.
Vu Thiên Thọ chân thành tự đáy lòng nói:
- Sư tôn, ta thật sự phục rồi, sau này cũng không dám không nghe lời dạy bảo nữa.
Hướng Cuồng Ngôn lại khoát khoát tay:
- Thôi được, lần sau nếu ngươi thấy nắm chắc, cũng nên nói với ta một tiếng, đỡ cho ta phải lo lắng cho ngươi.
Chu Thanh Giang đã mặc y phục khác vào, đáng tiếc lại là một thân trường bào hai màu đỏ tím vô cùng hoa mỹ. Mặc vào người Chu Thanh Giang tướng mạo uy nghiêm, không khỏi có chút không giống ai.
Chu Thanh Giang chú ý tới ánh mắt của Vũ La, cười khổ nói:
- Mấy người bọn họ cũng không chuẩn bị y phục. . .
Chỉ có Vu Thiên Thọ tự cho là càng ngày càng phong độ, luôn luôn chú trọng dáng vẻ bên ngoài. Sau khi từ Bắc Cương trở về, rút kinh nghiệm bài học xương máu lần trước, lão đã chuẩn bị một đống các loại trường bào màu đỏ tím đủ các kiểu dáng.
Chu Hoành thẹn đỏ mặt, y đã chuẩn bị một đống vật liệu vì hành trình Đoạn Lạc Cát Liệt Đái lần này, thế nhưng quên mang theo vài bộ y phục.
Vu Thiên Thọ hết sức đau lòng lấy ra một bộ, Vũ La đã khoát tay ngăn lại, lấy y phục trong không gian trữ vật của mình ra.
Ánh mắt Chu Thanh Giang lập tức trở nên nóng bỏng, chợt Vũ La tỏ vẻ xấu hổ gãi gãi đầu:
- Con. . . Con cũng chỉ còn một bộ trên người. . .
Chu Thanh Giang vô cùng thất vọng, nhìn trường bào hai màu đỏ tím trên người, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Lúc này Vu Thiên Thọ nhìn chăm chú những hòn đá vụn bị hút xung quanh cương phong, thảng thốt kêu lên:
- Ủa, đây chính là Linh Kim. . .
Lão lập tức tiến lên muốn động thủ lấy xuống, nhưng lại kiêng kỵ những tia hắc phong kia, không dám khinh suất ra tay. Vẻ mặt lão lúc này trông như một con hồ ly đói bụng đang nhìn một con nhím.
Lư Niệm Vũ đã cho Chu Thanh Giang phục dụng linh đan, Chu Thanh Giang khôi phục vô cùng mau chóng, bây giờ nhìn lại khí sắc đã tốt hơn nhiều. Vũ La hỏi:
- Nhạc phụ Đại nhân, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Chu Thanh Giang cười khổ:
- Ta vốn hùng hổ trở về tìm ngươi tính sổ. . .
Lúc trước Chu Thanh Giang đã có lòng lấy cái chết tỏ rõ chí mình.
Lão tới Đoạn Lạc Cát Liệt Đái chờ Lâm Tuyệt Phong, quyết định rằng Lâm Tuyệt Phong vừa tới, sẽ khích lão đi theo mình tiến vào Đoạn Lạc Cát Liệt Đái. Sau đó tìm chỗ nào nguy hiểm nhất chạy vào đó, tốt nhất là mình và Lâm Tuyệt Phong cùng nhau chết đi trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này, như vậy Hoắc Liên Đông sẽ bớt đi một mối phiền phức.
Nhưng không ngờ rằng Vũ La tranh trước một bước, giết chết Lâm Tuyệt Phong.