Trương Thiên Tuyệt nhất thời phát điên:
- Vì sao còn nữa, tiểu tử lấy đâu ra nhiều Ngọc Tủy như vậy?
Nếu lão biết được lai lịch số Ngọc Tủy này, nhất định sẽ hộc bảy đấu máu, tức tối mà chết.
Thanh thế của đợt oanh kích thứ hai càng kinh người hơn nữa, ngọn lửa màu vàng kia đã không ngăn được nữa rồi. Có ít nhất ba thành Hồng Vũ tiên pháo bắn lọt vào trong Long Hổ Sơn.
Các đệ tử còn chưa kịp trốn xa, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Đám đệ tử xấu số chỉ cần bị Hồng Vũ tiên pháo bắn lướt qua bên cạnh, cũng trọng thương đứt gân gãy xương rơi xuống đất. Kẻ bị bắn trúng trực tiếp lại may mắn hơn một chút, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, đã hóa khí bay đi tứ tán.
Đợt Hồng Vũ tiên pháo thứ hai bắn xong, bảo quang hộ thân của bảy Thần Tướng đã nổ tan tành không còn hình dáng, tơi bời rách nát.
Dù là như vậy, thực lực của bảy Thần Tướng cũng làm cho Vũ La phải tặc lưỡi ngợi khen. Tính sơ qua sau hai đợt pháo, sáu trăm phát có hai trăm phát trật mục tiêu, bay ra ngoài Long Hổ Sơn, bảy Thần Tướng này cũng nhận lãnh bốn trăm phát, chia ra bình quân mỗi người hứng chịu gần sáu mươi phát!
Những Đại Năng mà trước kia Vũ La gặp được, có thể chịu được hai pháo đã là khá lắm.
Trương Thiên Tuyệt nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đợt bắn thứ hai, bản thể bảy Thần Tướng đã tổn thương không nhẹ, bất quá chiến lực vài còn. Chờ sau khi đợt thứ hai bắn xong, lão sẽ chỉ huy bảy Thần Tướng lập tức giết chết Vũ La, cho dù tổn thất hết bảy Thần Tướng, lão cũng quyết giết chết Vũ La cho hả giận.
Nhưng sau đợt thứ hai, Hồng Vũ tiên pháo không hề dừng lại mà bắt đầu đợt thứ ba.
Rầm rầm rầm. . .
Trong tiếng pháo liên miên bất tuyệt, mặt Trương Thiên Tuyệt tái nhợt, lão chợt cảm thấy tuyệt vọng, còn đánh đấm gì được nữa? Cơ hồ lão nảy ra ý nghĩ gọi bảy Thần Tướng trở về bảo vệ mình thoát khỏi Long Hổ sơn. Rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đun. . . Nhưng Thần Tướng không thể rời xa thần đàn, bảy Thần Tướng bị trói buộc ở Long Hổ Sơn, trốn đi đâu cho được?
Trương Thiên Tuyệt muốn một mình chạy trốn, nhưng bên ngoài còn ba người Hướng Cuồng Ngôn chăm chăm như hổ rình mồi, cũng không chạy được.
Liều thôi. . . Trương Thiên Tuyệt nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ, sau đó cũng không để ý tới đám đệ tử Long Hổ Sơn xung quanh nữa, lập tức ra lệnh cho bảy Thần Tướng giết chết Vũ La.
Bảy Thần Tướng buông bỏ phòng ngự của mình, mạnh ai nấy thi triển thủ đoạn đang định phóng vút lên cao, nhưng những phát pháo nối tiếp nhau như bão táp mưa sa bắn tới, trúng vào thân thể bọn chúng, khiến cho bọn chúng phải rơi xuống đất.
Vừa mới vận lực định xông tới, lại một trận mưa pháo bắn tới nữa.
Sau ba lần như vậy, trên người bảy Thần Tướng đã thủng lỗ chỗ như tổ ong, không còn sức lực phản công nữa.
Rốt cục trong một tiếng pháo nổ rền vang, một tên Thần Tướng tan xương nát thịt, hóa thành hoa lửa tung bay đầy trời. Ngay sau đó giống như bệnh truyền nhiễm, sáu Thần Tướng còn lại cũng liên tiếp bị đạn pháo bắn nát, vô số hoa lửa bắn ra giữa thiên địa.
Khi tên Thần Tướng cuối cùng tan thành tro bụi, toàn thân Trương Thiên Tuyệt ngây dại, tia hy vọng cuối cùng của lão đã hoàn toàn tan biến.
Vũ La cũng đang nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đang xót xa cho Ngọc Tủy của mình.
Ba trăm vạn Ngọc Tủy cướp được từ mỏ Ngọc Tủy trong Cửu Dã Nguyên, sau ba đợt bắn, chỉ trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm đã tan thành mây khói, vốn Vũ La cho rằng tối đa chỉ cần hai lượt bắn là có thể giải quyết xong Long Hổ sơn, nhưng không ngờ thực lực Thẩn Tướng Long Hổ Sơn cũng ra ngoài dự liệu của hắn, sau ba đợt bắn mới có thể giải quyết xong.
Lần này mình lại trở thành một tên khổ rách áo ôm như trước.
Không có Long Hổ Sơn tiêu tiền như rác này, mình biết đi đâu tìm được nhiều Ngọc Tủy như vậy?
Long Hổ Sơn trở thành một mảng hỗn độn, nơi xa Vu Thiên Thọ hưng phấn rung đùi đắc ý:
- Trong vòng ngàn năm tới, Long Hổ Sơn đừng mơ tới chuyện phục hưng. Ha ha ha, ta thật không hiền hậu chút nào, không biết vì sao ta lại cảm thấy vui mừng trước tai họa của kẻ khác như vậy? Nhưng ta vẫn vô cùng cao hứng, xem ra lão tử cũng thật sự không phải là một vị tông sư hèn hạ.
Lư Niệm Vũ cười khổ không thôi.
Vũ La đau lòng Ngọc Tủy của mình, trút hết cơn giận vào Trương Thiên Tuyệt.
Hậu sơn cũng bị Hồng Vũ tiên pháo dập vùi, khắp nơi hoang tàn, có vài ngọn núi đã sụp đổ. Ngọn núi khổng lồ nơi ở của Trương Thiên Tuyệt cũng đã đầy hố sâu.
Trương Thiên Tuyệt cũng ngây ngốc ngơ ngác ngồi nguyên tại chỗ, không hề cử động.
Hết thảy tính toán, hết thảy âm mưu, hết thảy mơ ước của lão đã tan thành mây khói theo Cửu Đại Thiên Môn bị diệt. Mà lúc trước lão không ngờ răng mình đã đặt cả Long Hô sơn vào canh bạc này.
Bất kể thế nào, Long Hổ Sơn cũng đã cho lão một thân tu vi, cho lão địa vị hôm nay. Tình cảm của lão với Long Hổ Sơn vốn rất thâm hậu, bằng không lão cũng không chèn ép Chung Nam sơn, độc tôn Long Hổ Sơn.
Nhưng Long Hổ Sơn đi đến kết quả như hiện tại, trong lòng lão cũng hiểu rõ ràng, e rằng Long Hổ Sơn sẽ bị hủy trong tay mình. Kết cục như vậy cho dù lão chết đi, cũng không có mặt mũi nào gặp lại các đời tố tiên Long Hổ Sơn.
Vũ La lăng không bay tới, cả bầu trời cũng bị cơn giận của hắn bao trùm.
- Trương Thiên Tuyệt, chịu chết đi!
Trương Thiên Tuyệt bị tiếng quát của Vũ La làm cho tỉnh táo lại. Đến khi thấy là Vũ La bay tới, gương mặt lão lập tức bị cừu hận, tức giận, ghen tị. . . đủ các tình cảm khác nhau chiếm cứ, làm cho vặn vẹo không còn hình dáng mặt người.
- Vũ La, tất cả đều do ngươi!
Lão cuồng bạo nhảy dựng lên, nháy mắt bạo phát lực lượng hùng mạnh nhất của mình, liều lĩnh xông về phía Vũ La:
- Là do ngươi, tất cả là do ngươi, ta nhất định phải giết ngươi!
Vũ La cười lạnh một tiếng, khoát tay một cái, Bách Vạn Nhân Đồ bay lên không, theo sau đó là Lực Bạt Sơn, Thái Thượng Kiếm Chú, Kỳ Lân Tý hợp lại, tạo thành một phù trận Tứ Đại Chinh không gì sánh kịp.
Lực lượng vô cùng vô tận từ trên trời giáng xuống, dường như đặt tất cả vũ trụ lên người Trương Thiên Tuyệt.
Thực lực tuyệt đối của Trương Thiên Tuyệt so ra còn kém xa Lâm Tuyệt Phong. Lúc này tâm thần đại loạn, lập tức bị phù trận Tứ Đại Chinh ép ngã lăn ra đất.
Vũ La lật tay lại ép mạnh xuống dưới.
Tứ Đại Chinh theo đó ép xuống, giáng mạnh vào người Trương Thiên Tuyệt.
Ầm. . .
Sườn núi dưới thân Trương Thiên Tuyệt vỡ vụn, đỉnh núi vốn cao ba trăm trượng vỡ nát từ trên cho tới sâu dưới đáy vực.
Òa. . . Trương Thiên Tuyệt phun ra một ngụm máu.
Vũ La vung tay lên nhấn xuống một lần nữa, Tứ Đại Chinh cũng theo đó dâng lên rồi rơi xuống, Trương Thiên Tuyệt lại phun một ngụm máu.
Bảy lần liên tục như vậy, tuy rằng Trương Thiên Tuyệt không bị tán công như Cổ Kế Chi, nhưng tình huống cũng không khá hơn bao nhiêu. Xương cốt toàn thân đã vỡ nát bảy thành, tất cả nội tạng tan nát, kinh mạch vặn vẹo, máu chảy ngược.
Toàn thân lão co rút lại, đã không còn đủ sức đứng lên.
Vũ La vung tay lên phóng xuất một cỗ linh lực chống đỡ thân thể của lão. Trương Thiên Tuyệt giống như một người không còn sự sống, mặc cho người khác định đoạt.
Vũ La mang lão lên ngọn chủ phong của Long Hổ Sơn, đẩy lão quỳ xuống quay mặt về phía Chung Nam sơn. Thần kiếm Thiên Tinh hàn quang chợt lóe, từ trên xuống dưới vẽ ra một đạo hào quang hình bán nguyệt, lướt qua cổ Trương Thiên Tuyệt. Một cái đâu người bay ra, quay cuồng giữa không trung sau đó rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.
Vu lực màu vàng sẫm ngưng tụ trên đỉnh núi thành một đạo cuồng phong khổng lồ, hoàn toàn nghiền nát nguyên hồn Trương Thiên Tuyệt.
Vũ La chỉ mới vừa lấy được Thiên Địa Tù Lao, đạo thiên hạ đệ nhất trấn phù này có chút cứng đầu không phục, mặc dù đã bị Phong Thần Bảng sắc phong nhưng vẫn không chịu nghe lời, Vũ La cũng chỉ có thể sử dụng một số chức năng đơn giản. Bằng không có được hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất phối hợp với ba Thiên Mệnh Thần Phù nữa tạo thành phù trận, là đủ để khiến cho Trương Thiên Tuyệt bị phế hết công lực.