Tiên Tuyệt

Chương 461: Chương 461: Mãng Hoàng Khâu (Hạ)




Nhưng đám người lớn. nhất là tên hung thần ác sát Giản Địch, nghiêm khắc ước thúc mọi người không cho phép ăn trước. Thịt vừa nấu chín, y đã múc lên một chén dâng cho Vũ La.

Trong thế giới dưới lòng đất, chuyện này là đãi ngộ cao quý nhất của một bộ lạc với một người. Vũ La ăn thử một miếng, có vị hoi giống thịt bò, bất quá không thơm như thịt bò. Đối với tu sĩ như Vũ La, hoàn toàn có thể nhịn ăn, ăn chỉ là để thỏa mãn nhu cầu ăn uống, cầu hương vị thơm ngon là chính. Tự nhiên hắn nuốt không trôi thịt Mãng Hoàng Khâu này, sau khi thử một miếng bèn khoát tay:

- Các ngươi ăn đi thôi.

Lúc này Giản Địch mới nói với mọi người:

- Ăn cơm!

Đám trẻ lập tức ùa lên, nhao nhao tranh đoạt.

Giản Địch cùng A Kiệt đứng ở bên cạnh Vũ La thấy tộc nhân mình hạnh phúc, cũng lộ ra nụ cười hiếm có.

Ngoại trừ thịt và máu, da Mãng Hoàng Khâu cũng có thể dùng chống lạnh, xương dùng để chế tạo vũ khí, những thứ này vô cùng quan trọng với cả bộ lạc, bất quá đây là chuyện mà các người già phải làm. thình lình một tên chiến sĩ từ ngoài cửa động chạy thật nhanh vào kêu to:

- Mau lên, phong triều sắp ngừng, chúng ta có thể ra ngoài.

Giản Địch cùng A Kiệt đã giới thiệu đại khái về tình huống của thế giới này cho Vũ La. Nơi này là một hạp cốc rất dài, hai bên là quần sơn không thấy đâu là giới hạn.

Bên trong hạp cốc có những phong động rất lớn, cương phong thổi thường xuyên, mỗi lần thổi trong năm sáu canh giờ, giữa hai lần chỉ ngừng thổi trong nửa canh giờ.

Cương phong này hầu như không gì là không phá được, không ai có thể sống được bên trong cương phong.

Vì sinh tồn, toàn bộ sinh linh đều chuyển dời xuống dưới lòng đất, nhờ vào lớp đất bên trên thật dày che chở.

Vũ La nghe nói cương phong không gì là không phá được ôm lòng nghi hoặc. Dù sao hắn cũng cảm thấy lực lượng của chiến sĩ ở thế giới này quá yếu ớt. Cương phong uy lực kinh khủng trong mắt những người này, đối với Vũ La chưa chắc đã là đáng sợ.

Nghe nói phong triều ngừng, A Kiệt cùng Giản Địch đều vô cùng cao hứng, cầm binh khí chuẩn bị đi ra ngoài.

- Tuy rằng trong vài năm tới cũng không lo ăn uống, nhưng chúng ta cũng không thể lười biếng, tranh thủ dùng thời gian vài năm này tích góp nhiều Úy Phong Thiết hơn, tạo ra binh khí cho mọi người. Chỉ cần có đủ binh khí, chúng ta có thể chống lại được đại bộ lạc.

Thế giới dưới lòng đất vào ban đêm vô cùng giá rét, rất dễ dàng đông thịt Mãng Hoàng Khâu thành khối băng. Mà ở chỗ sâu hơn trong thế giới dưới lòng đất này, rõ ràng là một tầng đất đóng băng thật dày. Chỉ cần đào một cái động sâu dưới đó, đạt tới vị trí tầng đất đóng băng là có thể bảo tồn được số thịt này rất lâu.

Giản Địch cùng A Kiệt đồng loạt đứng dậy, Vũ La cũng đứng lên theo:

- Ta cùng đi với các ngươi xem thử.

Lúc trước Vũ La đã hỏi hai người làm cách nào để rời khỏi thế giới này. Nhưng đời này của hai người đi tới địa phương xa nhất chính là khu vực khai thác mỏ, không thể nói được gì, cho nên Vũ La phải đích thân ra ngoài xem xét.

A Kiệt nói với Giản Địch:

- Ngươi ở lại, hiện tại trong bộ lạc nguy hiểm hơn bên ngoài.

Thình lình có được một tài sản lớn như vậy, giống như ngồi trên một đống vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới cướp. Giản Địch biết A Kiệt nói đúng, chỉ gật gật đầu:

- Được.

A Kiệt như trước mang theo hai tên người hầu, mời Vũ La đi cùng, tất cả ra ngoài.

Vừa lên đường Vũ La đã cảm thấy hơi hối hận, bản lĩnh lải nhải của A Kiệt bắt đầu phát huy, nói dông dài suốt không ngừng nghỉ. Vũ La thật sự nhịn không được nữa bèn ngắt lời y:

- A Kiệt, tên đầy đủ của ngươi là gì?

- Giản Kiệt, bộ lạc chúng ta ai cũng họ Giản, đương nhiên ta cũng họ Giản. Người khác thường gọi ta là A Kiệt, bởi vì tên ta chính là Giản Kiệt. Bằng không bọn họ cần gì gọi ta là A Kiệt, vì sao không gọi là A Địch, A cẩu, A Hổ. . .

- Giản Kiệt ư, ngươi cũng lấy tên Giản Kiệt được sao. . .

Giản Kiệt sửng sốt:

- Đại nhân ngài nói gì?

Vũ La lắc đầu:

- Không có gì, coi như ta chưa nói là được.

Bốn người đến gần cửa ra, tiếng gió như sấm rền, vang lên đùng đoàng, quanh quần bên trong thạch động, chấn động khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn.

Ba người Giản Kiệt cảnh giác ngừng lại, Vũ La vẫn tiếp tục tiến về phía trước, Giản Kiệt vội vàng gọi hắn:

- Đại nhân, phía trước cương phong quá lớn, đừng đi nữa. . .

Dường như Vũ La không hề nghe thấy, ngược lại tiến nhanh hơn. Tới nơi này rồi, cương phong đã rất yếu, nhưng thổi vào người vẫn như dao cắt.

Trên người Vũ La bị cương phong thổi qua, y phục lập tức hóa thành tro bụi, da thịt hắn bắt đầu nứt nẻ. Rất nhanh, mạch máu dưới da bắt đầu vỡ ra, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã trở thành một người máu.

- Đại nhân!

Giản Kiệt liều lĩnh xông tới, lúc này Vũ La đã kinh hãi lui lại, một tay giữ Giản Kiệt lại, tay kia khẽ khoát:

- Yên tâm, ta không sao.

Cũng may hiện trường toàn là nam nhân, bằng không Vũ La đã phải xấu hổ vì lúc này thân không mảnh vải.

Hắn dẫn một dòng nước tới, tắm rửa sạch sẽ. Chỉ trong thời gian ngắn, da thịt hắn đã khôi phục lại như cũ, khiến cho ba người Giản Kiệt phải giật mình kinh hãi.

Vũ La không lòng dạ nào chú ý tới bọn Giản Kiệt, hắn cau mày suy tư, thuận tay lấy một bộ y phục trong Thiên Phủ Chi Quốc ra mặc vào. Cương phong ở đây quả nhiên lợi hại, xem ra bọn Giản Kiệt cũng không phải khoác lác, cho dù là mình cũng không chắc có thể kiên trì được lâu trong cương phong mãnh liệt thế này.

Thật là phiền phức, chẳng lẽ phải chui xuống lòng đất mới có thể rời khỏi thế giới này? Hiện tại mình đang ở nơi nào, rốt cục cũng không biết. . .

Trong lúc Vũ La còn đang rầu rĩ, tiếng cương phong bên ngoài càng ngày càng nhỏ, rốt cục dần dần ngừng lại. Giản Kiệt tiến lên cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, chúng ta có thể đi ra ngoài. . .

Vũ La phấn chấn tinh thần, rốt cục đã có thể ra ngoài, để xem bộ dạng thế giới này thế nào:

- Được, chúng ta đi.

Sau khi chui ra khỏi động, Vũ La cảm giác được rõ ràng nơi này hoàn toàn khác với thế giới của hắn trước kia. Trước hết cơ hồ không có thần lực, thần lực chính là lực lượng mượn dùng của thực vật, động vật, hỏa diễm, lôi điện. . . Nhưng dường như tất cả lực lượng của thế giới này đều bị cương phong quét sạch. Lại càng không có linh lực, thiếu thốn đến cực điểm.

Cũng chỉ có loại ô quang mà bọn Giản Kiệt tu luyện là có thể sử dụng được. Bởi vì trong không khí còn có năng lượng thuần túy tự do, là do lúc cương phong thổi phát tan ra.

Nếu so với bất cứ địa phương nào mà Vũ La đã từng thấy qua, nơi này có thể được gọi là hoang vu. Không có thảm thực vật, càng không thấy sinh linh khác, ngay cả núi non cũng dường như bị thứ gì lột đi hết lớp này tới lớp khác.

- Đại nhân, chúng ta phải tranh thủ thời gian.

Giản Kiệt nhắc nhở một câu, sau đó tiến nhanh về phía trước.

Những cư dân nguyên thủy này thật ra có thể chất không tệ, được tuyển chọn ra trong thế giới dưới lòng đất đào thải tàn khốc, vừa lên tới mặt đất, lập tức chạy thật nhanh.

Vũ La theo sau bọn họ, không bao lâu sau đã tới dưới chân một ngọn núi lớn.

Ngọn núi này có lẽ đã trải qua vô số năm tháng cương phong tàn phá, đã trở nên giống như một gò đất, cũng không cao, đỉnh núi cũng bằng phẳng. Chân núi cũng vì cương phong thổi quét, xuất hiện những vết rạn nứt.

Giản Kiệt nói:

- Đại nhân, Úy Phong Thiết nằm trong những khe đá kia.

Y chỉ nói một câu, sau đó lập tức vận khởi ô quang, huy động vũ khí bằng xương trong tay ra sức đập mạnh xuống một khe đá. Bùng một tiếng vang lên, ô quang tán loạn, khe đá chỉ rơi xuống ít vụn đá bay lả tả.

Nham thạch nơi này trải qua cương phong thổi quét lâu năm, còn tồn tại được toàn là phần cứng rắn nhất.

Giản Kiệt không dám trì hoãn, bởi vì thời gian thật sự rất gấp gáp. Mà hai người hầu còn lại vì không biết sử dụng ô quang, cũng chỉ có thể lấy trong động ra vài tảng đá, ra sức đập mạnh vào bên cạnh khe đá.

Giản Kiệt mất một hồi lâu mới đập vỡ được một khối đá ra khỏi khe đá kia. Ba người lập tức vây lại quan sát một lúc, vẻ mặt ai nấy tỏ ra thất vọng:

- Không có. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.