Trong phút chốc huyết quang đầy trời, sát ý đầy đất. Phạm vi hàng chục dặm núi tuyết xung quanh, tất cả tuyết đang rơi xuống bị sát ý lạnh như băng kia đông lại, kết thành từng lưỡi đao băng cứng rắn, sau đó thay đổi phương hướng, nhắm vào Bạch Hổ bốn cánh kia.
Cho dù Tượng Thần Thú Bạch Hổ vô cùng hung hãn, nhưng lúc này cũng không dám cử động.
Cừu Nhân Hổ giận dữ, đang định phát động lần nữa. Vũ La lật tay một cái, thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện, kiếm ý lạnh lùng, ngạo thị thiên hạ.
Một cỗ kiếm ý như ngưng tụ thành thực chất từ trên đám mây giáng xuống, đâm vào mặt đất tạo ra một cái hố sâu đường kính mười trượng. Sau đó chạy thẳng về phía Bắc, quét ra một cái rãnh khổng lồ thật sâu, chạy dài tới dưới Băng Hà khẩu mới ngưng lại bất động.
Mặc dù đã ngừng lại, nhưng kiếm ý phía sau vẫn liên tục không ngừng vọt tới, chồng chất tại nơi ngừng lại càng ngày càng cao. Cuối cùng thình lình dừng phắt lại, có cảm giác bệnh lui như tơ kéo, không chút dấu vết. Kiếm ý kia nguy nga như núi, giống như một ngọn núi băng bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống, đứng cao cao phía trước Băng Hà khẩu. Ai nấy đều cho rằng chỉ cần Vũ La thoáng động ý niệm, chỉ bằng vào một đạo kiếm ý này là có thể bổ ra cả Băng Hà khẩu!
Trên Băng Hà khẩu, mọi người chưa từng bị uy hiếp như vậy bao giờ, cảm giác này giống như có người đang cầm đao gác ngang cổ mình vậy.
Tất cả mọi người không dám vọng động, bao gồm cả Cừu Nhân Hổ.
Theo như hành động của Vũ La khi trước, giết Cừu Thiên Long, giết Kiêu Long Vệ, dường như quả thật không có chuyện gì mà hắn không dám làm.
Chỉ cần một giây do dự, Hạng Ngạo Lâm đã bị treo trên cửa Nam Băng Hà khẩu.
Vũ La lạnh giọng nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ, họa không lây tới người nhà. Cừu Thiên Long khiêu khích ta, ta đã giết chết y. Kiêu Long Vệ tới bắt ta, ta giết bọn chúng. Nhưng thân nhân chúng ở Băng Hà khẩu, ta sẽ không động tới. Nếu có người dám có ý gì với thân nhân ta, kẻ này chính là tấm gương.
Sau lưng Vũ La thình lình hiện ra một món pháp bảo công kích cỡ lớn, cũng không sử dụng linh phù pháo đạn, chỉ bắn bình thường.
Một đạo hào quang kinh khủng chiếu vào người Hạng Ngạo Lâm. Chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, thân thể cường tráng của Hạng Ngạo Lâm nổ tan tác, máu tươi, thịt vụn, xương vụn tung bay, cả bức tường cửa Nam máu thịt nhầy nhụa.
Tất cả mọi người ở Băng Hà khẩu đều ngây dại, bao gồm Cừu Nhân Hổ luôn luôn tự cho là anh hùng. Đường đường Bắc Thú quân lại bị người uy hiếp như vậy, đây là bị người giáng một cái tát vào mặt. Nhưng không ai trong bọn chúng dám hành động, Vũ La vừa xuất hiện đã giở ra đủ các thủ đoạn, thủ đoạn nào cũng có uy lực như sét đánh ngang mày, cho dù là Cừu Nhân Hổ cũng bị hắn áp chế không dám cử động.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Vũ La ung dung nhàn nhã như vậy, tựa hồ vẫn còn dư lực. Cừu Nhân Hổ thầm buông tiếng than dài, cuối cùng đã hiểu Kiêu Long Vệ chết thế nào.
Vũ La thu các loại thủ đoạn lại, sinh hồn Bạch Hổ bốn cánh kia không còn bị áp chế, gào thét một tiếng, quay đầu chạy trở về bên cạnh Cừu Nhân Hổ, nấp trong ngực Cừu Nhân Hổ run lên, kêu lên những tiếng bi thương, xem ra đã bị dọa cho sợ hãi không ít.
Mọi người xung quanh nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng hoảng sợ: đây cũng là đường đường Thần Thú Bạch Hổ, không ngờ bị làm cho sợ đến phát run.
Có vài tên tướng lĩnh có quan hệ không tệ với Hạng Ngạo Lâm, thấy huyết nhục bầy nhầy trên tường không đành lòng, đang muốn qua đó lau sạch sẽ, không ngờ Vũ La quát lên chói tai:
- Không cho phép lau đi. Giữ lại cho những người khác xem một chút, đây chính là cảnh cáo!
Mấy tên kia khẽ run rẩy, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng lại không dám động.
Vũ La nhìn về phía Cừu Nhân Hổ:
- Cửu Đại Thống Lĩnh, chuyện tư đã xong, hiện tại chúng ta nói chuyện công một chút. Lão muốn ta tới giúp bảo vệ Băng Hà khẩu, ta đã tới, tùy lão an bài.
Cừu Nhân Hổ hừ mạnh một tiếng, không nói một lời, xoay người rời đi.
Vũ La cũng không trông cậy lão sẽ an bài cho mình, chỉ cười lạnh một tiếng, vung tay ra hiệu với Hướng Cuồng Ngôn và Lư Niệm Vũ sau lưng:
- Người ta không an bài chỗ ở cho mình, chúng ta tự tìm thôi.
Nếu là người bình thường, ở trong gió tuyết xung quanh Băng Hà khẩu hẳn phải chết. Bất quá ba người không thèm để ý, tùy ý tìm một sơn động, quét tước một chút ở lại trong đó.
Lư Niệm Vũ tận mắt chứng kiến cả quá trình, lòng thầm kinh hãi vì thực lực của Vũ La, dọc trên đường đi cũng không nói lời nào. Sau khi vào sơn động mới coi như dần dần trấn tĩnh, chợt cười nói:
- E rằng lần này Cừu Nhân Hổ phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Trừ phi lão thật sự buông bỏ không bảo vệ Băng Hà khẩu nữa để uy hiếp Cửu Đại Thiên Môn, bằng không Cửu Đại Thiên Môn không thể nào giúp lão đối phó với ngươi. Cừu Nhân Hổ hiểu rất rõ ràng chuyện này, có lẽ lúc này đang hết sức buồn bực.
Lư Niệm Vũ đoán không sai, sau khi Cừu Nhân Hổ trở về sắc mặt âm trầm, trở về phòng mình đóng sập cửa lại, nốc một hơi hết một bình rượu.
Lão cũng đã hiểu, lần này mình phải chịu thiệt thòi mà không làm gì được.
Không ngờ rằng Vũ La có thực lực như vậy, chẳng trách nào trước đây mình dùng đủ các thủ đoạn, Cửu Đại Thiên Môn cũng không chịu giúp cho mình. Rượu mạnh xuống bụng, đầu óc lão trở nên tỉnh táo, rất nhanh cũng đã nghĩ thông. Vũ La không thể nào bị Cửu Đại Thiên Môn buộc tới Băng Hà khẩu, không ai có thể buộc hắn, chỉ có thể là chính bản thân hắn muốn tới. Nói cách khác mình vừa đi một nước cờ ngu xuẩn, Vũ La muốn tới Băng Hà khẩu, mình lại phái người nói với Cửu Đại Thiên Môn thỉnh cầu trợ giúp.
Cừu Nhân Hổ ảo não không thôi, nghĩ mình cả đời anh hùng, sau khi gặp phải tiểu tử này lại phạm phải sai lầm liên tục, rốt cục là vì sao?
Lão tính toán cũng không sai, đáng tiếc rằng gặp phải một quái thai như Vũ La, căn bản không thể suy luận phán đoán theo lẽ thường được. Lão lại suy đoán theo lẽ thường, tự nhiên là mắc phải sai lầm.
Ngồi yên một mình suốt một canh giờ, sau đó Cừu Nhân Hổ mới vung tay lên, một đạo linh quang mở cửa phòng ra:
- Tất cả vào đi.
Ngoài cửa, đám thủ hạ của lão như rắn không đầu đang chờ chực. Nghe lão gọi vào bèn nối đuôi nhau tiến vào, sau khi quỳ lạy hành lễ, ai nấy theo thứ tự ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều sa sầm nét mặt.
Tuy rằng nói Bắc Thú quân là hậu duệ của đám tội nhân, nhưng trên thực tế tự cho mình rất cao. Bọn chúng thủy chung vẫn cảm thấy không có Bắc Thú quân, Trung Châu cũng không có hòa bình. Nếu so sánh với những tu sĩ sinh ra lớn lên trong tình cảnh hòa bình ở Trung Châu, tướng sĩ Bắc Thú quân là sói trên đồng tuyết, ăn thịt uống máu.
Nhưng một tu sĩ từ Trung Châu đến lại đánh một tát tai thật mạnh vào mặt Bắc Thú quân. Đánh cho mọi người khó có thể tiếp nhận, nhưng lại vô lực phản kháng.
Cừu Nhân Hổ thoáng nhìn qua đám bộ hạ của mình, cười to một tiếng:
- Sao vậy, vì sao lại buồn, chỉ chút khó khăn này có thể làm sụp đổ Bắc Thú quân chúng ta sao?
Một tên bộ hạ ảo não lên tiếng:
- Tướng quân, ngài hãy nghĩ biện pháp, nhất định phải dạy cho tên tiểu tử này một bài học, thể diện của Bắc Thú quân chúng ta đã bị hắn làm mất hết!
Bọn chúng đã lui một bước, từ lúc trước không ngừng kêu gào đòi giết chết Vũ La, hiện tại trở thành chỉ muốn dạy dỗ một phen, lấy lại chút thể diện là đủ.
Cừu Nhân Hổ quả là kiêu hùng, trong hoàn cảnh khó khăn này, lão biết mình thân là chủ tướng, tâm trạng của mình ảnh hưởng cả Bắc Thú quân. Cho nên dù trong lòng lão vô cùng đau khổ, nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười tự tin.
Lão tỉnh táo hơn tất cả mọi người có mặt đại đây, hiểu rất rõ ràng rằng thù của con mình, thù của Kiêu Long Vệ tạm thời không có cách nào báo được.
Lão vẫn luôn giỏi về ẩn nhẫn, bằng không cũng không thể nào nhẫn nhịn trong thị tộc nhiều năm như vậy. Hiện tại không thể báo thù, là vì sau này tìm cơ hội báo thù!