- Hay! Cực hay!
Thiếu niên công tử chợt đứng lên chiết phiến trong tay đóng lại:
- Có từng thăm dò mục đích cụ thể của bọn chúng không?
- Có, là Nguyên Mộc Tinh.
- Nguyên Mộc Tinh. . .
Thiếu niên công tử hai mắt híp lại, một trong hai tên cao thủ cận vệ sau lưng tiến lên một bước nói:
- Thiếu gia, Nguyên Mộc Tinh chính là phạm vi trấn thủ của Hỏa Thụ Tiên Khôi, con trai thứ ba của Hỏa Thụ Tiên Khôi gần đây hoạt động rất mạnh. . .
Lời này điểm đến đó thì ngừng, thiếu niên công tử cũng hiểu, lão Tam muốn đẩy lão Đại xuống, tự nhiên cần phải có người ủng hộ. Lúc này mình xuất hiện, lão Tam còn không liều mạng nịnh hót sao?
Y khẽ mỉm cười:
- Đi Nguyên Mộc Tinh.
- Dạ!
Nguyên Mộc Tinh chính là một tinh cầu thương nghiệp cao cấp gần Tiên Ngưu Giác Tinh nhất.
Truyền tống trận nhảy qua không gian Tinh Vực chỉ có trên tinh cầu thương nghiệp cao cấp. Bọn Vũ La từ Tê Lan Tinh qua Nguyên Mộc Tinh, sau đó sẽ từ Nguyên Mộc Tinh thông qua truyền tống trận đi tinh cầu thương nghiệp cấp thấp Cực Nhất Tinh, nơi đó gần Tiên Ngưu Giác Tinh hơn. Đến Cực Nhất Tinh, vậy phải tự mình bay đi Tiên Ngưu Giác Tinh rồi.
Tiên Ngưu Giác Tinh là một tinh cầu tư hữu phồn hoa, thuộc về Bách Hiểu Tiên tộc. Phàm bất cứ ai lên Tiên Ngưu Giác Tinh, trước hết phải nộp cho Bách Hiểu Tiên tộc mỗi người một vạn tiên ngọc tiền thuế.
Sau đó hết thảy thu hoạch trên Tiên Ngưu Giác Tinh sẽ thuộc về kẻ đó, Bách Hiểu Tiên tộc sẽ không can thiệp.
Nhìn qua tựa hồ Bách Hiểu Tiên tộc lỗ, nhưng trên thực tế những Tiên Nhân lên Tiên Ngưu Giác Tinh, số người có thể kiếm được một vạn tiên ngọc cũng không nhiều.
Tiên Ngưu Giác Tinh cũng là lực lượng đẳng cấp Tiên giới, dị thú ở đó cực kỳ hùng mạnh. Những con yếu ớt một chút đã sớm bị tiền nhân giết chết hầu như không còn.
Mà bởi vì Tiên Ngưu Giác Tinh tài nguyên phong phú, danh tiếng vang lừng, rất nhiều Tiên Nhân muốn đến Tiên Ngưu Giác Tinh thử vận may một chút, Bách Hiểu Tiên tộc chẳng qua là thu thuế tới nỗi mềm tay.
Đoàn người của Vũ La vừa mới xuất hiện ở Cực Nhất Tinh, liền bị người theo dõi.
Thấy bọn người này tỏ ra vô cùng phách lối, Lương Mạt Vũ không nhịn được cau mày:
- Để ta đi bắt chúng về hỏi thử, vì sao dám to gan theo dõi chúng ta như vậy. . .
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Không cần hỏi, còn nhớ Bạt Tượng Tiên Tôn Lý Tu Viễn hay không?
Lương Mạt Vũ chợt nói:
- Cũng chỉ có thể là hắn.
Con trai Bạt Tượng Tiên Tôn Lý Tu Viễn, lúc đánh cuộc đổ thụ đã bị bại bởi Vũ La. Hiện tại bọn Vũ La tới Cự Tượng Tinh Vực, đang ở trong địa bàn của người ta, thiếu niên công tử kia há có thể bỏ qua cho bọn họ.
Cũng chỉ có thủ hạ người của Lý Tu Viễn mới dám to gan lớn mật như vậy trên Cự Tượng Tinh Vực.
Lăng Hổ Quy bĩu môi một cái:
- Chúng cho chúng ta là trái thị mềm sao? Vũ La nhìn Lương Mạt Vũ:
- Chớ so đo với bọn này, nếu bọn chúng không có cử động gì quá khích, chúng ta cũng không cần để ý tới.
Vũ La hy vọng thiếu niên công tử kia thức thời một chút, Lương Mạt Vũ có chỗ dựa hùng mạnh, y không nên rước họa vào thân.
Lần này bọn họ cũng không ngờ, trên Tiên Ngưu Giác Tinh cũng có rất nhiều người tới. sau khi tìm một chỗ không người, Vũ La thả tiểu thuyền ra, bay khỏi Cực Nhất Tinh.
Trước khi rời đi, Vũ La nhìn thấy người theo dõi mình phía sau lấy ra một miếng ngọc truyền âm, nói với người nào đó.
Vũ La lắc lắc đầu, xem ra lần này không thể tránh được phiền phức.
Vũ La âm thầm lặng lẽ gắn đạo linh phù phỏng chế Thái Thượng Kiếm Chú của mình lên Hồng Vũ tiên pháo trên mũi thuyền.
Thiếu niên công tử Lý Đình Nghĩa ưu nhã phe phẩy chiết phiến, đây là tật có từ khi sinh ra trong bụng mẹ của y. Bất kể khí hậu lạnh hay nóng, y đều làm ra vẻ như vậy. Nếu để cho Hướng Cuồng Ngôn nhìn thấy, nói không chừng lão sẽ không nhịn được xông lên đoạt lấy chiết phiến, dùng cây quạt này phát cho tên kia vài phát vào mặt.
Bất quá ở chỗ này, thiếu niên công tử Lý Đình Nghĩa lại là khách quý tuyệt đối, hai tên cao thủ đi theo bảo vệ đứng sau lưng, bên dưới có một tên công tử có vẻ cùng tuổi với y, ăn mặc xa hoa khom lưng cười bồi:
- Nghĩa thiếu gia, ta làm việc xin ngài hãy yên tâm.
Lý Đình Nghĩa mỉm cười gật đầu:
- Sắp xếp xong xuôi chưa?
- Sắp xếp xong xuôi, ngài hãy cùng ta xem tuồng hay là được.
Lý Đình Nghĩa hài lòng nói:
- Tốt lắm, Kha lão đệ giúp ta làm chuyện này, bổn công từ nhất định không quên ích lợi của ngươi, ha ha ha!
Người đứng bên dưới là Kha Thúc Hùng, con trai thứ ba của Hỏa Thụ Tiên Khôi Kha Minh Đạt ở Nguyên Mộc Tinh. Y và lão Đại trong nhà không thuận nhau, lúc này mình cũng đã lớn, bèn sinh lòng muốn lật đố Đại ca giành lấy địa vị.
Chẳng qua là dù Kha Thúc Hùng có ý định này, lại không có biện pháp gì tốt. Ngày thường y chỉ có thể cố gắng làm một vài chuyện để cho người ta thấy mình mạnh hơn Đại ca. Lần này, Lý Đình Nghĩa chủ động tìm tới cửa, Kha Thúc Hùng dĩ nhiên là mừng rỡ, đặc biệt ra sức.
Một tên cao thủ sau lưng Lý Đình Nghĩa vẫn tỏ ra không yên lòng, bèn hỏi:
- Rốt cục Kha công tử an bài thế nào, có thể nói cho chúng ta nghe một chút được chăng?
Kha Thúc Hùng đang có lòng muốn thể hiện, nghe vậy khẽ mỉm cười, tiện tay điểm ra một chỉ vào hư không trước mặt. Ánh sáng lóe lên, mở ra một tinh đồ, giữa tinh đồ là Cực Nhất Tinh cùng Tiên Ngưu Giác Tinh.
- Nghĩa thiếu gia mời xem, xung quanh Tiên Ngưu Giác Tinh này vừa khéo là nơi mà cữu cữu ta trấn thủ. Ta đã thương lượng xong xuôi với một viên Đại tướng thủ hạ cữu cữu ta. Chỉ cần đám người kia tiến vào Tinh Vực cố định, sẽ cản bọn chúng lại kiểm tra, mà gần đây, bên trong Tinh Vực này vừa khéo thỉnh thoảng xuất hiện một Hắc Minh Tinh Nhãn có thể cắn nuốt bất kỳ vật gì. Đợi đến khi Hắc Minh Tinh Nhãn kia xuất hiện, lập tức xua bọn chúng vào trong đó.
- Nghĩa thiếu gia, không phải ngài một mực lo lắng người bên cạnh hắn có lai lịch cực lớn sao, đưa bọn chúng vào Hắc Minh Tinh Nhãn, hài cốt không còn, còn ai có thể biết là chúng ta làm? Ngài cũng không cần lo lắng tương lai sẽ có phiền phức gì.
Kha Thúc Hùng cực kỳ đắc ý đối với an bài của mình, có cảm giác vạn vô nhất thất.
Lý Đình Nghĩa hơi có chút bận tâm:
- Thủ hạ vị cữu cữu ngươi có đáng tin không, thực lực có đủ không?
Kha Thúc Hùng vỗ ngực bảo đảm:
- Ngài cứ yên tâm đi, thủ hạ của vị cữu cữu ta chính là đường đường cường giả nhị phẩm thượng, thủ hạ có mười cao thủ tam phẩm, chẳng lẽ còn không dọn dẹp được một đám ô hợp như vậy?
- Về phần giữ bí mật, xin ngài cứ việc yên tâm, ta dám dùng cái mạng này bảo đảm, bọn họ sẽ không nói ra nửa chữ!
Lý Đình Nghĩa gật đầu mỉm cười, vỗ vỗ vai y:
- Tốt, Kha lão đệ làm chuyện này tốt lắm, ha ha ha!
Vũ La biết sẽ có phiền phức, trên đường tự nhiên cẩn thận đề phòng.
Lương Mạt Vũ cũng thỉnh thoảng nhìn về phía xung quanh tinh không, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Lộ trình qua một nửa, Vũ La chợt cau mày một cái, thuận miệng hỏi:
- Lương Mạt Vũ, ngươi có cảm giác được gì không?
Vũ La mơ hồ cảm thấy trong hư không xung quanh có một tia dao động năng lượng rất nhỏ. Nếu không phải là nguyên hồn Vũ La kỳ lạ, nhất định là hắn không thể cảm thấy được.
Chỉ bất quá hắn cũng không quá đặc biệt thận trọng, bởi vì cảm giác dao động nhỏ như vậy, tối thiểu cũng phải xảy ra ngoài hàng vạn dặm. Nếu thật sự là thủ đoạn do tên thiếu niên công tử kia an bài, tới nơi này cũng phải cần một khoảng thời gian, đủ cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Lương Mạt Vũ nghi hoặc cau mày, hiển nhiên cảm nhận của y còn có chênh lệch nhất định với nguyên hồn của Vũ La. Nhưng ngay khi y đang định lắc đầu, đột nhiên sắc mặt đại biến, điên cuồng hét lên:
- Chạy mau, là Hắc Minh Tinh Nhãn. . .
Đương nhiên Vũ La biết Hắc Minh Tinh Nhãn là vật gì, chẳng qua là từ trước tới nay hắn chưa từng gặp, cho nên không biết dao dộng năng lượng kỳ dị kia chính là dấu hiệu Hắc Minh Tinh Nhãn xuất hiện.