Cửu Đại Thiên Môn sẽ không vì truyền thừa Thiên Nhai mà làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy, Thật ra không phải Cửu Đại Thiên Môn quang minh lỗi lạc, mà là bọn họ gia nghiệp đồ sộ, không cần vì chút lợi ích nhỏ nhoi mà đánh mất thể diện.
Vũ La cười cười:
- Không phải ta đây không có việc gì sao? Tiền bối bất tất phải nhọc lòng.
Đồng trưởng lão nhìn nhìn xung quanh:
- Nơi này hoàn cảnh quá kém, hay là theo ta trở về tu dưỡng đi.
Vũ La còn chưa kịp trả lời, đã có một người hấp tấp xông tới kêu lên:
- Muội phu, muội phu, ngươi ở đâu vậy, ta tới đón ngươi trở về Chu gia, ngươi yên tâm, bất kể ngươi bị thương nặng tới mức nào, cho dù ngươi vĩnh viễn không thể làm “chuyện ấy” được nữa, muội muội ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi. . .
Vũ La tức tới nỗi sắc mặt tái xanh:
- Tên khốn Chu Hoành này, ngươi muốn nguyền rủa ta ư.
Chu Hoành cười ngượng ngập, từ bên ngoài bước vào:
- Không phải ta nói như vậy là để tỏ rõ quyết tâm của chúng ta sao? Bất quá muội muội ta thật sự có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ngươi đừng cho là ta nói bậy.
Vũ La cười khổ, từ trên xuống dưới Chu gia đều cho rằng Chu Cẩn là một thục nữ ngoan hiền, chỉ có Vũ La biết rõ ràng, chỉ cần không đề cập tới chuyện nam hôn nữ gả, Chu Cẩn xác thực là thiếu nữ hiền thục, nhưng nếu bảo nàng lập gia đình, giúp chồng dạy con, nàng sẽ lập tức cuồng bạo biến thân.
Đồng trưởng lão cùng Chu Hoành an ủi hắn một hồi lâu, Vũ La không muốn đi đâu, so ra hiện tại ở trong hoàng thành vẫn tự tại hơn một chút, Đồng trưởng lão công vụ bận rộn, để lại ba bình linh đan trân quý, thân thiết dặn dò hắn vài câu, xác định chuyện lần này không để lại gút mắc về Long Hổ Sơn trong lòng Vũ La, lúc này mới yên tâm rời đi.
Chu Hoành khó chịu hơn nhiều, chết sống đòi đưa Vũ La về Chu gia, Vũ La mười phần khẳng định nếu lần này mình đi Chu gia, phụ từ ba người bọn họ chắc chắn sẽ bức Chu Cẩn tới chăm sóc cho mình. Nghĩ tới điểm này, Vũ La có cảm giác lạnh cả sống lưng, chết sống cũng không chịu đi. Cuối cùng hắn phải dùng kế hoàn binh, hứa rằng sau này có cơ hội, nhất định sẽ tới Chu gia ở chơi vài ngày, lúc ấy mới đuổi Chu Hoành đi được.
Cuối cùng hết thảy trở nên yên tĩnh, lúc này Chu Thanh Băng mới nở một nụ cười:
- Quả thật không thể ngờ, vào giờ phút này đệ vẫn còn đắt hàng như vậy.
Vũ La cười khổ không thôi.
Chu Thanh Băng tiếp tục trêu cợt:
- Sao hả, chẳng lẽ con gái lão Chu xấu tới nỗi hoa chê quỷ hờn, không gả cho ai được, nên mới. . .
Vũ La không thể làm bại hoại thanh danh thiếu nữ người ta, lắc đầu nói thật:
- Cũng không phải, là hoa dung nguyệt mạo, khuynh quốc khuynh thành.
- Vậy vì sao. . .
Chu Thanh Băng nói được nửa chừng, chợt cảm thấy lời mình sắp nói ra có vẻ không ổn, chỉ bật cười hăng hắc.
Hai mắt Vũ La trợn trắng:
- Tẩu đó, trong mắt chỉ có Thao Thiên, đương nhiên cảm thấy nam nhân khác không có gì hay giỏi, nhưng bản nhân đây chính là củ khoai mới nướng, chạm vào phỏng tay trên Tu Chân Giới. . .
Lần này Chu Thanh Băng chịu đựng áp lực nặng nề cứu hắn, Vũ La cảm kích trong lòng, lòng tin giữa hai người càng tiến thêm một bước, cho nên đùa giỡn vô cùng vui vẻ.
Chu Thanh Băng chợt bĩu môi:
- Đệ chỉ giỏi ba hoa. . .
Chợt giọng nàng lộ vẻ vô cùng tin tưởng:
- Ta cảm thấy Thao Thiên nhà ta thành thật đáng tin, tính tình lại tốt, thiên tư không tệ, tu vi rất cao. . .
- Được rồi được rồi. . .
Vũ La khẽ run lên:
- Toàn thân đệ nổi da gà rồi đây. . .
Hiện tại nàng nhớ tới toàn là ưu điểm của Thác Bạt Thao Thiên, sao không nhớ lúc vừa gặp mặt, dáng vẻ của nàng tỏ ra hận không thể đạp cho tuyệt đường con cháu của Thác Bạt Thao Thiên?
Vài ngày sau, xung quanh phòng ở dưỡng thương của Vũ La, bọn hoạn quan, thị nữ hầu hạ đã gia tăng nhân số gấp mấy lần. Hàng ngày có hai vị ngự y của Đại Chu hoàng thất chầu chực ngoài cửa, sẵn sàng đợi lệnh.
Các ngự y này gần như không giúp được gì cho thương thế Vũ La, nhưng Nhân Hoàng làm như vậy, chủ yếu là để biểu lộ sự quan tâm của lão.
Sau hôm hai mươi ba người bị chém ở đế đô, Chu Thanh Băng được Nhân Hoàng ban thưởng, phong đất một quận cho nàng.
Đủ loại bái thiếp đưa tới trước mặt Băng Ca Công chúa, Các đại quan trong triều, hoàng thân quốc thích đều muốn nhờ quan hệ với Băng Ca Công chúa, xin nàng nói tốt cho mình, để Vũ La thu đệ tử trong tộc của mình làm đồ đệ.
Đối với những người này, Chu Thanh Băng chỉ cười lạnh, Những người này quả thật hết sức ngây thơ, cho rằng Vũ La là Tiên Quan triều đình, ai cũng có thể bái hắn làm môn hạ được sao?
Chuyện này nàng không hề nhắc tới trước mặt Vũ La, một mực từ chối.
Vũ La uống linh đan do Đồng trưởng lão lưu lại, linh đan này của Long Hổ Sơn, thần diệu vô cùng, thương thế trầm trọng của Vũ La chuyển biến rất nhanh, chỉ bảy ngày sau hầu như lành hẳn.
Sau khi thương thế đã khỏi, Vũ La bèn cáo biệt Đại tẩu, Chu Thanh Băng cũng muốn đi với hắn tới Nhược Lô Ngục, thế nhưng dù sao nàng cũng là Công chúa, không dám tự tiện rời đi, sau khi tiếc nuối hồi lâu đành từ bỏ ý định.
Vũ La cũng không nói lời từ biệt với Đại Chu Nhân Hoàng, Hắn chỉ nhớ nhân tình của Chu Thanh Băng, chuyện với Đại Chu Nhân Hoàng bất quá chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, Trên thực tế giao dịch này, đa phần là hắn lo nghĩ cho Chu Thanh Băng.
Mặc dù Vũ La ngồi trên pháp khí thuyền ba lá phi hành, nhưng từ đế đô về Nhược Lô Ngục cũng phải mất bảy, tám ngày, Vũ La vừa khỏi thương thế, hắn cũng không muốn quá mức mệt nhọc, hơn nữa không có chuyện gì, vừa đi vừa ngắm cảnh dọc đường, khi nào mệt mỏi bèn dừng lại nghỉ ngơi, cũng là thoải mái tự tại, chỉ tiếc dọc trên đường đi không ai bầu bạn, cho nên ít nhiều gì cũng hơi tịch mịch.
Ngày hôm đó, hắn tới Lâm An thành nổi tiếng Trung Châu, Lâm An thành không lớn, nhưng truyền thuyết di tích cổ xưa trong thành ngoài thành không ít. Hắn chợt cảm thấy nổi hứng, bèn đáp xuống một cánh rừng yên tĩnh ngoài thành vài dặm, sau đó đi bộ lững thững tiến vào thành,
Vũ La vào thành tìm khách sạn ở lại. Nghe nói rượu thịt Lâm An thành rất ngon, bèn gọi ba mươi cân thịt trâu cùng hai cân rượu lâu năm.
Tiểu nhị nghe vậy sững sờ, Vũ La bất đắc dĩ, thưởng cho y một miếng bạc vụn, quả nhiên bạc có hiệu lực, tiểu nhị cầm lấy bạc lập tức chạy đi, sau chừng nửa canh giờ, đã mang về đầy đủ rượu thịt cho Vũ La.
Tiểu nhị nói rằng món thịt trâu nấu tương trong Lâm An thành này, cửa hàng Lâm gia là nổi danh nhất, cách khách sạn này chỉ một con đường, tiểu nhị nhận bạc của Vũ La tự nhiên sốt sắng, chạy tới đó mua về. Ba mươi cân thịt cơ hồ Lâm gia phải vét sạch cửa hàng mới đủ.
Vũ La ăn thử một miếng, quả thật rất ngon, lại thưởng cho tiểu nhị chút bạc, nhờ y mua ít bánh bao cho mình.
Tiểu nhị hoảng sợ, chẳng lẽ vị này là ngạ quỷ đầu thai sao, ba mươi cân thịt trâu còn đòi thêm bánh bao?
Nhưng có tiền chính là đại gia, tiểu nhị cũng không dám nhiều lời, Y rời đi một lúc, sau đó mang về bốn mâm bánh bao lớn, cười khổ nói với Vũ La, bánh bao của khách sạn chúng ta đã vét sạch mang tới đây, nếu Vũ La cảm thấy không đủ, y chỉ còn nước ra ngoài mua thêm.
Vũ La khoát tay, bảo y đi ra ngoài.
Sức ăn cực lớn của Vũ La là do tu luyện pháp môn Thực Phù, sau thành thói quen, mỗi khi ăn cơm tự nhiên vận chuyển pháp môn Thực Phù. Tuy rằng linh khí do chuyển hóa thức ăn tạo ra rất ít, cũng không thể thỏa mãn nhu cầu luyện chế linh phù của hắn, bất quá tích lũy lâu ngày vẫn vô cùng khả quan, hơn nữa hiện tại số linh khí này đã ngưng tụ lại trong Minh Đường Cung. Đây là công phu kiên trì, tuy rằng ích lợi trước mắt vô cùng bé nhỏ, nhưng căn cơ của hắn sẽ càng ngày càng trở nên vững chắc.
Sau khi quét sạch thức ăn trên bàn, Vũ La chép miệng thỏa mãn, chuẩn bị lên giường đả tọa tu luyện. thình lình ngoài cửa sổ có một mảng hồng quang bay qua, ngay sau đó, nửa bầu trời sáng rực lên, đạo hồng quang kia giống như ráng chiều đỏ rực, làm kinh động cả Lâm An thành, khiến cho dân chúng bắt đầu bàn tán xôn xao.
Lúc này đã là hoàng hôn, sắc trời hơi tối, cho nên đạo hồng quang kia trở nên nổi bật.
Vũ La không phải phàm phu tục tử, hắn cảm giác được bên trong hồng quang ẩn chứa linh khí sung mãn, hiển nhiên là người tu chân đi ngang qua nơi đây, Bất quá không tránh né lại đường hoàng bay ngang Lâm An thành, làm cho toàn bộ dân chúng đều nhìn thấy, hiển nhiên nếu không phải chạy trốn cũng là truy kích cái gì.
Vũ La nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài tiếng nói nhao nhao ồn ào một mảng, hầu như toàn bộ dân chúng đều chạy ra khỏi nhà kiễng chân nhìn lên trời.
Đạo hồng quang nọ dán sát xuống mặt đường bên dưới cửa sổ Vũ La lao đi mấy trăm trượng, sau đó đột ngột bay lên trời cao mấy ngàn trượng, giống như một chiếc đèn đỏ chiếu khắp thiên hạ. Sau đó nhanh chóng phá không bay về phía Tây thành, thình lình chìm xuống, rất nhanh biến mất không thấy.
Vũ La lắc lắc đầu, nếu là tu sĩ bình thường nhìn thấy chuyện như vậy, nhất định không nhịn được chạy tới xem xét. Tu Chân Giới cũng có không ít người mơ mộng một ngày nào đó bỗng nhiên hội ngộ cao thủ mắc nạn, sau khi cứu người cuối cùng được ban thưởng vô thượng công pháp, tiềm tu ba trăm năm, sau khi phá quan thiên hạ vô địch, vạn người kính ngưỡng.
Nhưng Vũ La cũng biết, cao thủ chân chính tuyệt đối không có khả năng truyền xuống đạo thống của mình, nếu như ủy thác lầm người, vậy sẽ gây ra tai họa khó lòng tưởng tượng.
Những pháp môn truyền thụ khi sắp chết, phần nhiều là không đúng. Hơn nữa cao thủ chân chính tại sao bị người đuổi giết tới mức gần chết phải phó thác như vậy?
Huống chi trong Tu Chân Giới này, còn có pháp môn truyền thừa nào có thể sánh được với pháp môn Thực Phù cùng Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La?
Hắn đóng cửa sổ lại, những tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài cũng bị ngăn bên ngoài cửa sổ, sau đó lên giường, bắt đầu tĩnh tu.
Ngày hôm sau, những lời bàn tán chủ yếu của dân chúng Lâm An thành chính là đạo hồng quang lúc trời chạng vạng hôm qua, Có lẽ là vì tiểu nhị thấy Vũ La rộng rãi, cho nên tìm cách lấy lòng Vũ La, không ngừng lải nhải cái gì Xà Long sơn, Thần Tiên thạch, Còn nói đêm qua có người suốt đêm chạy tới Xà Long sơn, chuẩn bị đi theo Tiên Nhân tu luyện, chỉ là không biết tình huống hiện tại thế nào.
Vũ La có chút không kiên nhẫn, sau khi ăn điểm tâm xong bèn ra ngoài, đi dạo một vòng khắp các di tích cả trong lẫn ngoài Lâm An thành.
Sáng sớm Vũ La đã ra khỏi thành, tự nhiên không nhìn thấy gần đến trưa, cả bốn cửa thành Đông Tây nam Bắc có rất nhiều tu sĩ lục tục kéo vào.
Nhìn bề ngoài, những tu sĩ này không khác gì người thế tục, sau khi bọn họ dung nhập Lâm An thành, lập tức không còn thấy tung tích.
Buổi tối, Vũ La đi chơi tận hứng trở về, tìm một tửu lâu tiến vào ăn no nê, sau đó mới trở lại khách sạn.
Vũ La vào phòng mình, đóng cửa lại, tiếp tục tu luyện.
Dọc trên đường đi, hắn lang thang thơ thẩn, tối trở về nghiên cứu Xi Vưu Ma Văn và Bát Hoang Đoán Tạo, Đối với Xi Vưu Ma Văn, bởi vì căn bản linh văn của hắn đã có, cho nên rất nhanh đã hiểu được đại khái, gần đây đã bắt đầu đào sâu nghiên cứu, đã có được chút thành tựu.
Nhưng Bát Hoang Đoán Tạo lại khó khăn hơn nhiều.
Bộ pháp môn thượng cổ này khác biệt rất lớn với các loại pháp môn luyện khí Tu Chân Giới hiện nay, chú trọng Tam Tài tinh khí thần hợp nhất, dung nhập vào trong một búa. Một búa giáng xuống không sai lệch mảy may, trong đó còn ẩn chứa linh thức, còn phải hoàn thành trận pháp phòng ngự hoặc công kích của binh khí cùng lúc.
Độ khó của việc này rất cao, với tu vi của Vũ La hiện tại, muốn hợp nhất Tam Tài tinh khí thần cũng không phải là chuyện khó, nhưng muốn khống chế một búa giáng xuống không sai một ly lực đạo nào, vậy phải hao tốn tâm tư rèn luyện.
Mà muốn dung nhập trận pháp vào trong một búa này lại càng khó khăn hơn.
Cũng may Vũ La kiến văn quảng bác, có thể hiểu được một chút về kỹ xảo này, nó hơi giống như cái gọi là “quán tường”, ngưng tụ trận pháp trong lực lượng một búa,
Dọc trên đường đi hắn nghiên cứu rất lâu, cảm thấy có chút thu hoạch, Hôm nay sau khi tu luyện một hồi, cảm thấy mình nên thử một chút,
Vũ La mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, chui vào trong đó, số khoáng thạch lần trước hắn “trồng” bên bờ suối, hiện tại đã trưởng thành hơn trước, Tuy rằng không nhìn thấy phần chìm dưới đất, nhưng phần trên đã cao hơn gấp rưỡi so với lúc vừa trồng, có thể nói là sinh trưởng khả quan.
Vũ La xem xét một phen, tự nhiên trong lòng vui mừng, Dựa theo kinh nghiệm trước đây, phần dưới sẽ trưởng thành nhanh hơn, cho nên cả khối khoáng thạch này e rằng đã lớn hơn lúc trước gấp đôi.
Bất quá, khoáng thạch càng trân quý, trưởng thành càng chậm chạp. Tỷ như khối Tử Kim Ngọc Tinh kia, tuy rằng hiện tại cũng lớn hơn trước không ít, nhưng vẫn kém hơn những khoáng thạch khác trồng cùng lúc với nó.
Vũ La chỉ kiểm tra sơ qua, cũng không thu hoạch số khoáng thạch này. Những khoáng thạch mà Vũ La trồng bên bờ suối là loại vô cùng trân quý, lần này mình chỉ thử nghiệm mà thôi, không cần thiết phải lãng phí khoáng thạch.
Hắn quay sang quan sát rừng Bồng Kinh Thần Mộc, chỉ thấy trên lá chúng nổi lên hào quang kim loại mờ mờ sáng loáng, Thụ Vương vốn có một nhánh Thần Chi sắp sửa chín, đột nhiên tốc độ chín của nó trở nên chậm lại.
Những quặng Ô Thiết lần trước Vũ La gieo rắc khắp trong rừng, đại đa số đã được Bồng Kinh Thần Mộc hấp thu, cho nên lá trong rừng mới nổi lên hào quang kim loại mờ mờ sáng loáng như vậy.
Mà Thụ Vương lại càng rõ ràng hơn, vài kim mạch lấp lóe hào quang như ẩn như hiện trên vỏ cây, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển từng cỗ khí Tân Kim lên phía nhánh Thần Chi sắp chín.
Thần Chi đã sắp chín, nhận được ích lợi ngoài ý muốn này, hiển nhiên cấp bậc của ó sẽ gia tăng.
Vũ La hết sức hài lòng với kết quả này, lại lựa thêm mấy khối khoáng thạch bình thường, tìm một nơi khoanh chân ngồi xuống.
Trong những khoáng thạch mà hắn chọn, có ba khối là quặng Huyền Đồng, hai khối là Hỏa Ngân thạch, toàn là khoáng thạch cao hơn quặng Ô Thiết một bậc, nhưng còn kém xa những khoáng thạch mà Vũ La trồng bên bờ suối.
Dù là lãng phí, hắn cũng không cảm thấy đau lòng.
Vũ La lặng lẽ vận chuyển pháp môn Bát Hoang Đoán Tạo, tay trái nắm chặt, một ngọn lửa màu đỏ sẫm phun ra, toát ra khí tức cường giả Hồng Hoang oanh oanh liệt liệt, nhưng khí tức kia không bắn ra được bao xa đã bị thu về, hợp cùng ngọn lửa ngưng tụ lại thành một chiếc búa lớn, nằm trong tay Vũ La.
Vũ La xếp năm khối khoáng thạch kia thành hàng một trước mặt, nhắm mắt minh tưởng một lát, bỗng nhiên khoát tay. Cho dù lúc này có người bên cạnh, cũng khó lòng thấy rõ động tác của hắn, chỉ nghe năm tiếng keng vang lên liên tục, búa lửa của Vũ La đã xuất ra liên tiếp năm búa, đập cho năm khối khoáng thạch kia dính lại với nhau thành một cục.
Lần này dọc trên đường đi, Vũ La chỉ dùng tay trái xử lý những sinh hoạt hàng ngày, cố ý rèn luyện độ linh hoạt của tay trái. Hơn nữa hắn dùng linh nguyên điều dưỡng kinh mạch tay trái, khiến cho độ linh hoạt của tay trái hắn đã gia tăng rất nhiều, hiện tại so với tay phải cũng không còn kém bao nhiêu.
Một búa này thoạt nhìn là năm lần, nhưng trong Bát Hoang Đoán Tạo chỉ có thể xem như một búa.
Mặc dù trong tương lai, Vũ La tu luyện càng thêm tinh thâm, một lần có thể xử lý hàng vạn khối khoáng thạch, nhưng đây cũng chỉ có thể xem như búa thứ nhất.
Chuyện này cũng giống như võ giả trong thế tục, trong một chiêu thường hay bao gồm mấy thức, Búa thứ nhất này bất kể đánh ra bao nhiêu lần, cũng chỉ là một búa.
Năm khối khoáng thạch bị một búa này nện xuống, lập tức hòa hợp thành nhất thể.
Vũ La giơ búa trong tay lên, lại nhắm mắt minh tưởng hồi lâu, ngưng kết tinh khí thần toàn thân cùng một chỗ, quát to một tiếng, thình lình xuất ra một búa.
Lần này một búa giáng xuống, hoa lửa bắn ra bốn phía, giống như Lưu Tinh chùy, ầm một tiếng nổ vang, cả mặt đất rung lên một trận.
Chỉ là một búa, tất cả tạp chất bên trong khoáng thạch đều bị đập ra, khiến cho khoáng thạch trở nên tinh thuần vô kể.
Sau búa thứ hai, Vũ La đã toát mồ hôi đầm đìa, y phục toàn thân ướt đẫm.