Tôn Thất không ưa dáng vẻ cao ngạo của y, phẫn nộ quát:
- Biết là Tháp Sơn đảo, còn dám tới nơi này lên mặt sao?
Tu sĩ thanh niên kia lạnh lùng liếc y một cái:
- Là Tháp Sơn đảo thì tốt rồi, bảo Chu Nghiên ra ngoài nói chuyện.
Tôn Thất giận tím mặt:
- Bằng vào ngươi mà cũng đòi gặp Đô Thống Đại nhân ư? Mau mau cút đi, nếu không đại pháo trên đảo khai mở, bảo đảm bắn cho ngươi tan xương nát thịt, tan thành tro bụi.
Tu sĩ thanh niên kia cười lạnh một tiếng:
- Vậy sao, nếu không ngại cứ việc thử xem.
Tôn Thất đùng đùng nổi giận, đang muốn ra lệnh trên đảo khai pháo, Vũ La lập tức giữ y lại. Tôn Thất không dám cãi lại Vũ La, không thể làm gì đành nhẫn nhịn lui xuống. Vũ La nhìn tu sĩ thanh niên kiêu ngạo trên không, lên tiếng hỏi:
- Các hạ là người phương nào? Tới Tháp Sơn đảo ta có chuyện gì?
Vũ La không phải là loại ngu xuẩn như Tôn Thất, không vì đối phương tỏ ra vênh váo tự đắc mà tỏ ra không hài lòng. Thanh niên này ngồi trên một con Lôi Thú, chính là hung thú nhất phẩm, bảo kiếm bên cạnh nhìn qua đã biết là vật bất phàm. Có thể ngự trên hung thú nhất phẩm, hẳn thực lực bản thân cũng không tầm thường. Nếu người còn trẻ như vậy mà đã tỏ ra trầm ổn nội liễm, vậy mới là có vấn đề.
Người nọ đưa mắt quét nhìn Vũ La một cái, sau đó ngạo nghễ ngẩng đầu lên:
- Mau bảo Chu Nghiên ra đây, đừng để những kẻ không đứng đắn không hiểu chuyện làm trễ nải thời gian của bản thiếu gia.
Tôn Thất lúc này cũng không nhịn được nữa, nhảy ra chỉ vào tu sĩ thanh niên kia nổi giận mắng:
- Ngươi là ai mà dám nói cô gia chúng ta không đứng đắn? Ngươi có biết cô gia chúng ta là ai chăng?
- Vũ La! Đây là cô gia chúng ta, Vũ La Vũ đại nhân!
Tôn Thất thật sự kiêu ngạo, y tận mắt thấy Vũ La ép Trịnh Tinh Hồn, hơn nữa chỉ cần một chiêu đánh bay đệ tử ngũ đại Thiên Môn ra khỏi Tháp Sơn đảo. Nếu hỏi Tôn Thất đời này bội phục nhất chính là người nào, khẳng định không phải là Chu Thanh Giang, mà là Vũ La.
Trong mắt bọn Tôn Thất hiện tại, Vũ La chính là niềm tự hào của cả Ám Vệ.
Tu sĩ thanh niên kia nghe thấy tên Vũ La khẽ giật mình, cúi đầu xuống cẩn thận đánh giá
Vũ La, chỉ chốc lát sau, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường như trước:
- Thì ra ngươi là Vũ La đó sao, hừ, quả thật là hữu danh vô thực, chỉ được mã ngoài. . .
Tôn Thất quát lên như sấm:
- Tiểu tử khốn kiếp này, các huynh đệ, y dám xem thường cô gia, bắn rớt y cho ta. . .
- Tôn Thất!
Một tiếng quát nghiêm nghị vang lên, Chu Nghiên ngự trên một đạo hồng quang từ trong Tháp Sơn đảo bay ra:
- Tháp Sơn đảo này đến phiên ngươi phát hiệu lệnh từ khi nào vậy?
Tôn Thất thấy là nàng, sợ hãi run lên, vội vàng quỳ xuống:
- Tiểu nhân không dám.
Chu Nghiên hừ một tiếng, không để ý đến y, quay sang hỏi tu sĩ thanh niên kia:
- Phải chăng các hạ là Cừu Thiên Long?
Tu sĩ thanh niên kia gật đầu:
- Chính thị.
- Xin hãy đưa ra yêu bài của Cửu Đại Thiên Môn.
Cừu Thiên Long điểm vào hông một cái, một đạo quang hoa bay về phía Chu Nghiên. Nàng đón lấy quan sát, sau đó gật đầu:
- Quả nhiên không sai, mời Cừu Đại nhân vào.
Cừu Thiên Long tung mình xuống Lôi Thú, run sợi xích trong tay, một tiếng xoảng vang lên. Lôi Thú kia nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành một đạo quang mang chui vào trong cánh tay trái y. Tay phải y giơ lên không vẫy một cái, tiếp lấy thanh bảo kiếm rơi xuống.
Tất cả động tác của y lưu loát mà tiêu sái vô cùng.
Đến khi y cầm bảo kiếm vào tay, bọn Vũ La mới nhìn thấy rõ ràng, giữa phần chắn bảo vệ tay của bảo kiếm có một cái lỗ trống, dường như vốn được khảm thứ gì trên đó.
Dường như Cừu Thiên Long đã quen những động tác này, sau khi thu tọa kỵ, cầm bảo kiếm trong tay cũng không thèm nhìn tới bọn Vũ La, ngạo nghễ tiến vào Tháp Sơn đảo.
Chu Nghiên xa xa liếc nhìn Vũ La một cái, cũng không nói gì, phụng bồi Cừu Thiên Long vào đảo.
Tôn Thất nhảy dựng lên, oán hận nói:
- Cô gia, tiểu tử này có lai lịch thế nào mà cuồng vọng như vậy? Xin ngài bất tất phải nhọc lòng, Tháp Sơn đảo là địa bàn của huynh đệ chúng ta, bảo đảm sẽ không để cho y yên ổn.
Vũ La cũng kỳ quái trong lòng, cho tới bây giờ mình chưa từng gặp tên Cừu Thiên Long này, vì sao dường như y có địch ý trời sinh với mình như vậy? Hắn lắc đầu, dặn dò Tôn Thất một câu:
- Đừng gây chuyện.
Tôn Thất ngoài miệng đáp ứng, tròng mắt lại đảo liên hồi. Tiểu tử khốn này dám xem thường cô gia, Thất gia không làm cho ngươi kêu cha gọi mẹ chật vật cút ra khỏi Tháp Sơn đảo, không phải họ Tôn!
Không phải là y không biết tự lượng sức mình, mặc dù Cừu Thiên Long hùng mạnh thật, nhưng Ám Vệ từng gặp biết bao địch nhân hùng mạnh hơn nữa, kết quả cuối cùng thì sao? Tất cả đều bị Ám Vệ thu thập, Ám Vệ có thủ đoạn đối phó với loại người như vậy.
Trong lòng Vũ La còn đang suy nghĩ về Cừu Thiên Long, không chú ý tới Tôn Thất.
Sau khi rời khỏi Tháp Sơn đảo, Tôn Thất dẫn theo bọn họ bay về phía Tây Nam. Đảo trên Tinh La Hải cũng rất nhiều, Tôn Thất cũng không phải rành rẽ lắm, tìm mấy bận vẫn không thấy địa phương mà y nói, dần dần Vũ La cảm thấy không vui:
- Rốt cục ngươi có biết ở nơi nào không?
Tôn Thất vỗ ngực, luôn miệng bảo đảm:
- Ngài yên tâm, ta nhất định có thể tìm được, chắc chắn là ở vài hòn đảo quanh đây mà thôi. . .
Đây đã là lần thứ tư y nói như vậy, ba lần trước đều không thể tìm đúng.
Vũ La khoát tay nói:
- Không được thì trở về đi thôi, cũng không phải là không tới không được.
Tôn Thất nhìn những người khác một cái, quay sang nói khẽ với Vũ La:
- Cô gia, ngài có điều không biết, địa phương này khác với những chỗ khác. . .
Thấy bộ dạng làm ra vẻ thần bí của y, Vũ La cũng phải bật cười:
- Ủa, có gì mà không giống?
Tôn Thất tỏ ra hết sức cẩn thận:
- Cô gia ngài có từng nghe qua truyền thuyết Nam Hoang Ma Binh chưa?
Vũ La nghe vậy thoáng động trong lòng, Tôn Thất nhìn thần sắc cũng biết hắn đã động tâm, bèn nói tiếp:
- Ám Vệ chúng ta vẫn có thu thập những tin tình báo về chuyện này. Bất quá truyền thuyết về Nam Hoang Ma Binh đã là chuyện của vài ngàn năm trước, cho nên hồ sơ cũng đã quá cổ xưa, cũng không còn ai chú ý. Lúc nhỏ tiểu nhân đã từng nhàn rỗi lật ra xem một chút, mới biết thì ra năm xưa, mỗi một lần Ma Binh xuất hiện đều có một dị tượng xuất hiện theo. Đó là xung quanh địa điểm Ma Binh xuất thế, tất cả sinh vật sẽ trở nên tàn nhẫn hiếu sát, chém giết lẫn nhau.
Vũ La hỏi:
- Ngươi muốn nói địa phương kỳ dị này cũng xuất hiện tình huống như vậy sao?
- Đúng là đã xuất hiện tình huống như thế, mới khiến cho mọi người cảm thấy chỗ này có vẻ cổ quái.
Vũ La không để ý mấy:
- Rất nhiều bảo vật cùng công pháp cũng có thể tạo ra hiệu quả như vậy, chưa chắc đã là Ma Binh.
Tôn Thất cũng biết có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn nói:
- Nhưng vẫn có khả năng, chúng ta đã tới đây, cũng nên xem một chút.
Vũ La cũng không phản đối.
Đương nhiên hắn biết truyền thuyết Nam Hoang Ma Binh, cho dù là trong Nam Hoang Ma tu, truyền thuyết Ma Binh cũng là chủ đề cấm kỵ.
Mấy ngàn năm trước, Nam Hoang xuất hiện một thanh binh khí kỳ quái, không phải là đao, cũng không phải là kiếm, rõ ràng là thân kiếm thẳng tắp, nhưng chỉ mở mũi nhọn một bên giống như đao. Thanh Ma Binh này cũng không trang trí nhiều, nhìn qua bình thường không có gì kỳ lạ, lúc đầu cũng không thu hút bao nhiêu người chú ý.
Nhưng sau khi đổi qua tay vài vị chủ nhân, uy lực của Ma Binh này trở nên càng ngày càng lớn. Ma tu nhận được Ma Binh này chiến lực tăng mạnh, cơ hồ không cần quan tâm tới chênh lệch về cảnh giới, có thể tiêu diệt Ma tu cao hơn mình vài cảnh giới.
Mỗi khi đổi một vị chủ nhân, Ma Binh sẽ trở nên hùng mạnh hơn một phần, dường như lực lượng của chủ nhân cũng bị Ma Binh hấp thu. Nhưng Ma Binh cũng không cắn trả bất cứ ai tìm được, mỗi lần nó gặp chủ mới đều dốc hết toàn lực phò tá.