Tiên Tuyệt

Chương 93: Chương 93: Ngôn Xuất Pháp Tùy (Hạ)




Vũ La hỏi một hơi, kiếp trước những vấn đề này cũng đã từng làm hắn bối rối. Nam Hoang Đế Quân đứng ở trên đỉnh thế giới này cũng không nhìn thấy phía trước là bộ dạng gì nữa, không thể không nói là một cảm giác bi ai.

Kiếp này, ngay không lâu trước hắn đã nhìn thấy Thận Long, đã nhìn thấy Ba Xà, những tồn tại này đều không thua kém Bệ Ngạn chút nào, những tồn tại này ở trên thế giới này, gần như buồn chán đến mức không có việc gì cũng lười nhúc nhích, trong khi đó mọi người tùy tiện đánh nhau tìm niềm vui.

Mà hai con Thần Thú Bệ Ngạn này, càng vô thanh vô tức thủ hộ ở trong Nhược Lô Ngục, cúi nhìn chúng sinh, nhìn trò khỏi hải xảy ra trong Nhược Lô Ngục - Cái gì tranh quyền đoạt lợi, cái gì cái thế ma đầu, cái gì Tuệ Căn vô thượng, cái gì di bảo Tiên Nhân, chỉ sợ tất cả những điều này ở trong mắt Thần Thú thượng cổ cùng trải qua năm tháng vô tận đều buồn cười như vậy.

- Lão thúc, các ngươi nói với ta một chút, tương lai ta có thể giống như các ngươi hay không, lẳng lặng đứng ở một góc không chớp mắt nhìn thế giới này thương hải tang điền?

- Nếu là như vậy, ý nghĩa tu hành rốt cuộc là gì? Ta hiện tại còn có mục tiêu, ta cần tu vi vô thượng báo thù rửa hận. Thế nhưng sau khi tất cả chấm dứt, lẽ nào ta vẫn giống như kiếp trước, phải tìm đánh một địch nhân đối đầu vô cùng hùng mạnh để cảm thụ sự tồn tại của mình?

- Nếu như tiến thêm một bước thì sao? Nếu như ta đã hùng mạnh đến mức trên thế giới này không có gì xứng làm địch nhân của ta, giống như các lão thúc hiện tại, khi đó ta nên làm cái gì?

- Các ngươi. . . là bị vây ở trên thế giới này sao? Hay là năm đó, những vị Tiên Nhân kia đã vứt bỏ các ngươi ở nơi này?

Bao nhiêu nghi vấn trong lòng Vũ La tuôn ra liên miên không dứt. Trong lúc liên tục hỏi, Vũ La đã uống hết hơn mười bát. Hắn không vận công bức rượu ra, lúc này đầu óc hỗn loạn, hai mắt mơ màng.

Hổ Mãnh dặn hắn đừng uống hết, lúc này hắn đâu còn nhớ nổi chứ? Không bao lâu trong bầu rượu Hàn Tuyền Ngưng Thủy cũng đã rỗng tuếch.

Vũ La lảo đảo đứng lên, khoát khoát tay cùng hai pho tượng Bệ Ngạn:

- Được rồi, tâm sự với các ngươi trong lòng ta thoải mái hơn, ta về đây, các ngươi chậm rãi uống.

Vũ La lảo đảo đi về, trước đại môn Nhược Lô Ngục âm phong cuốn qua, cho dù hung thú hùng mạnh nhất cũng không dám lỗ mãng ở chỗ này, dị thường quạnh quẽ.

Qua rất lâu sau, trong bóng tối bỗng nhiên có một thanh âm phẫn nộ nói:

- Tiểu tử thối, nói là mời chúng ta uống rượu, chỉ cho chúng ta hai bát, còn lại toàn bộ để mình hắn uống! Nào có ai mời khách như hắn.

Vũ La cũng không biết, câu nói lúc trước hắn quở trách Hổ Mãnh, hiện tại toàn bộ bị người ta trả trở về.

Hai pho tượng Bệ Ngạn vẫn không nhúc nhích, thế nhưng rượu trong bát lớn lại giảm xuống nhanh chóng, rất nhanh đã thấy đáy. Ngay sau đó là hai tiếng chẹp chẹp tỏ vẻ vẫn chưa đã.

Sau đó một trận gió cuốn một miếng thịt hổ lên, bỗng nhiên biến mất.

- Không đúng, tiểu tử kia thiên vị, nửa miếng này của ta ít hơn của ngươi!

- Làm loạn cái gì, rõ ràng là như nhau.

- Nói láo, chính là ta ít.

- Vậy hai người chúng ta đổi?

- Cái rắm, ngươi đã ăn rồi làm sao đổi?

- Ta có thể nuốt nửa miếng của ngươi vào, sau đó lấy ra nửa miếng ta vừa nuốt vào đổi cho ngươi. . .

- Ầm!

Đại môn tối đen vang lên một tiếng trầm trọng, sau đó tất cả đều an tĩnh. Một trận gió cuốn nửa miếng thịt hổ còn lại lên, lần thứ hai thình lình biến mất.

Sáng sớm hôm sau. Diệp Trọng Lạc dẫn theo Diệp Niệm Am. Cốc Mục Thanh. Hổ Mãnh. Bạch Thắng Kiếp, Thác Bạt Thao Thiên và Vũ La, đoàn người không kinh động ngục tốt khác, yên lặng ra khỏi Nhược Lô Ngục.

Đi theo còn có Đại Năng Mạc Thiên Ngôn.

Mộc Dịch Trạc trọng thương trong người lưu lại Nhược Lô Ngục tu dưỡng. Dù sao Mạc Thiên Ngôn cũng không muốn nhìn thấy hắn.

Kiều Hổ thực lực không đủ, chuyện dụ bắt Thập Phương Quỷ Độn lần này cũng không phải tìm tòi, cũng không cần nhiều người như vậy, bởi vậy những tùy tùng của Kiều Hổ và Diệp Trọng Lạc cũng đều không đi theo.

Trước khi tiến vào cấm địa Yên Sơn, có Mạc Thiên Ngôn và Diệp Trọng Lạc hai vị Đại Năng đi cùng, dọc trên đường đi những hung thú kia chỉ cần ngửi được mùi đều tránh né thật xa, không có một con thú ngốc nào lại tới tìm chết.

Lần này thời gian không hết bao lâu, mọi người đã tiến vào cấm địa Yên Sơn.

Đến nơi này rồi, Mạc Thiên Ngôn cũng không dám lơ là, đề thăng cảnh giới nguyên hồn tới mức tối cao, vô cùng cẩn thận hộ vệ ở bên người Diệp Trọng Lạc.

Tác dụng của Diệp Trọng Lạc liền thể hiện ra, lão tinh nghiên Đại Diễn Thần số, suy tính thiên hạ vô song, dọc trên đường đi mấy lần sớm biết trước nguy hiểm, dẫn theo mọi người đi vòng qua.

Chẳng qua Vũ La cũng nhìn ra. Diệp Trọng Lạc không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt không dễ dàng vận dụng thần thông của mình, mà mỗi lần vận dụng lão đều cực kỳ thống khổ, khi không ai nhìn đến, sẽ thường thường khổ sở cả người run rẩy, trên mặt phủ đầy mồ hôi.

Thiên Đạo phản phệ nào phải trò đùa. . . Vũ La nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

- Chính là ở chỗ này sao?

Mạc Thiên Ngôn nhìn chung quanh cảm thấy có chút quen mắt.

Nơi này chính là một mặt sơn âm, mọi người hiện tại đang ở chân núi, ánh mặt trời đều bị ngăn lại, gió núi mát mẻ, thậm chí mang theo chút âm trầm. Ngửa đầu nhìn về phía trước, trên giữa sườn núi một luồng sương mù độc chướng dày đặc, một luồng ánh sáng nhiều màu giống như một viên cầu.

Một con chim cắt không biết sống chết từ phía trên bay qua, trong vụ chướng bay ra một đạo quang luyện, vô thanh vô tức cuốn lấy con chim cắt kia rồi rụt trở lại.

Mạc Thiên Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới:

- Đây là lúc trước khi chúng ta lui lại, trên đường nhìn thấy. . .

Vũ La gật đầu:

- Không sai, lần này vừa hay có thể lợi dụng một chút. Mạc tiền bối, ngươi nghĩ nếu như Thập Phương Quỷ Độn đi qua từ nơi này, thứ trong làn sương mù độc chướng kia sẽ bỏ qua cho nó không?

Mạc Thiên Ngôn cười ha ha:

- Hay lắm hay lắm, nếu như chúng ta không bắt được hắn, chỉ cần cản phương hướng nó đi qua sương mù độc chướng kia là được.

Thác Bạt Thao Thiên còn có chút không rõ. Vũ La giải thích:

- Thập Phương Quỷ Độn bị sương mù độc chướng kia bắt được, trong lúc nhất thời sẽ không bị tiêu hóa, như vậy sẽ tranh thủ thời gian cho chúng ta có thể bố trí một lần nữa, sát phá sương mù độc chướng kia, cướp Thập Phương Quỷ Độn về. Đây là kế hoãn binh cuối cùng của chúng ta.

Thác Bạt Thao Thiên gật đầu, vỗ vỗ Vẫn Thiết Trọng Kiếm của mình:

- Những chuyện phí tâm tư này ta không hiểu, ta chỉ phụ trách xuất lực.

Diệp Trọng Lạc lúc này chuẩn bị đầy đủ, lấy ra tất cả ba mươi sáu cọc trận, gấp sáu lần lần trước. Hơn nữa trên mỗi chiếc cọc trận đều có sáu đạo quang hoàn kim sắc vờn quanh, linh khí súc tích mà không tiêu tan, hiển nhiên phẩm chất càng cao hơn cọc trận lần trước.

Diệp Trọng Lạc giơ tay làm ba mươi sáu chiếc cọc trận bay lên trên không, lăng không hợp thành một đại trận huyền ảo. Trận pháp này Vũ La cũng chưa từng thấy qua.

Sau khi trận pháp tổ thành, lão cũng không vội vàng hạ xuống, mà khoát tay phóng ra một món pháp bảo.

Pháp bảo này là một cái túi, mở ra chậm rãi lớn lên, biến thành bán trong suốt, giống như một con sứa thật lớn, rất nhanh món pháp bảo này đã bao phủ phương viên mấy ngàn trượng, cũng hoàn toàn trong suốt, nếu như không phải biết trước có thứ này ở trên đỉnh đầu, căn bản không thể cảm thấy được.

Vũ La can mày, thứ này hắn có thể nhận ra: Đại La Tráo, đường đường pháp bảo nhất phẩm hạ, chủ nhân món bảo bối này chính là tán tu hải ngoại Xuất Vân Tiên Tử, mặc dù mọi người đều khách khách khí khí xưng một tiếng “Tiên tử”, nhưng trên thực tế tuổi tác của vị nữ tu sĩ này cũng đủ làm bà ngoại Vũ La rồi, hẳn phải xưng là “Tiên bà” mới hợp. Hơn nữa Xuất Vân Tiên Bà có tiếng là keo kiệt. Đại La Tráo chính là pháp bảo bản mệnh của Xuất Vân Tiên Bà, làm sao lại cho người khác mượn?

Vũ La nghi hoặc trong lòng, âm thầm nhìn chằm chằm Diệp Trọng Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.