Đây là một thế giới của cổ trùng, đầy là thiên đường của Tiên Cổ, nơi này là Tiên Vu Tinh thuộc về Vu Tổ Tiên Tôn.
Nơi ở của Vu Tổ Tiên Tôn khác với những Tiên Tôn khác, nơi ở của hắn không phải là cung điện mà là thụ động (động trong cây), thế nhưng trình độ xa hoa của thụ động của hắn tuyệt đối không thua gì cung điện của những Tiên Tôn khác.
Đây là một mảnh rừng cây đường kính mỗi cây đại thụ đều trên ba mươi trượng. Trên cây có động, trong thụ động khô ráo hơn xa tinh cầu bên ngoài, trên vách động thậm chí còn phát ra chút quang mang. Đại thụ này chính là dị chủng, trong thụ động tràn ngập dị hương (hương thơm kỳ lạ).
Hoàn toàn khác với phỏng đoán của người bình thường, Vu Tổ Tiên Tôn là một người trung niên thân cao chín thước, tướng mạo đường đường. Hắn mặc một bộ áo bào bằng vải màu trắng rộng thùng thình, mái tóc đen dài buông sau lưng, trong vẻ anh tuấn lại mang theo vài phần cuồng dã, trên người lại càng không tìm được một tia cảm giác “Âm độc xảo trá” của Vu Tiên.
Những hình ảnh kia truyền tới, Vu Tổ Tiên Tôn mỉm cười, dáng tươi cười này có thể làm cho chín phần nữ nhân của Cửu Giới Tinh Hà trầm mê trong đó.
- Không ngờ lại ngu ngốc tự mình tiến vào Hỗn Loạn Tinh Lưu? Tốt lắm tốt lắm, ngược lại đã nhắc nhở bản tôn động thủ rồi. Ngọc Cốt, ngươi đóng quân ở ngoài tinh không phù đảo của hắn, mặt khác giám thị hắn, hắn vừa chết, lập tức xua quân đánh vào tinh không phù đảo.
Xa xa ngoài vô cùng vô tận, bóng người hư huyễn của Ngọc Cốt đờ đẫn gật đầu.
Huyết nhục toàn thân của hắn gần như trong suốt, đứng ở trong Tinh Hải cho người ta một cảm giác không chân thực.
Thế nhưng cái tên Ngọc Cốt này danh phù kỳ thực (tên xứng với thực), xuyên qua da thịt huyết nhục của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, cốt cách trong cơ thể của hắn thực sự trong suốt như ngọc, trong suốt hoàn mỹ.
Nhận được mệnh lệnh của Vu Tổ Tiên Tôn, Ngọc Cốt vươn tay khẽ nhấc, lại là một đám Tiên Cổ cực kỳ nhỏ bé phóng ra.
Những con Tiên Cổ này tản ra có thể bao phủ phương viên mấy trăm dặm, tụ lại một chỗ lại chỉ lớn bằng một hạt đào, không biết có mấy trăm vạn con.
Nếu như nói có thủ đoạn gì có thể giám thị động tĩnh trong Hỗn Loạn Tinh Lưu, thì cũng chỉ có Vu Tiến có bản lĩnh này.
Ngọc Cốt ngưng tụ những Tiên Cổ kia thành một đoàn, ném vào trong Hỗn Loạn Tinh Lưu, theo đuôi Vũ La mà đi.
Hắn máy móc quay đầu đôi mắt trắng dã không có đồng tử âm trầm nhìn về phía tinh không phù đảo.
Hỗn loạn Tinh Lưu là một cách gọi, nghe qua khu vực này dường như không lớn bao nhiêu, nhưng trên thực tế Hỗn Loạn Tinh Lưu ở vào dải đất sát biên giới của Tiên giới, kéo dài ra vô cùng vô tận, tính ra toàn bộ khu vực này còn rộng lớn hơn so với diện tích Tiên giới đã khai phá được.
Ở nơi này, quy tắc lực lượng duy nhất chính là không có quy tắc, chuyện gì cũng có thể phát sinh, tình huống gì cũng có thể gặp phải.
Chính là bởi vì loại đa biến hỗn loạn này, mới làm cho những Tiên Nhân sau khi tiến vào không biết theo ai, chín mươi chín phần trăm ngã xuống trong đó.
Những người chạy ra được nếu không phải vận khí tốt, thì chính là sớm thấy thời cơ, chưa xâm nhập sâu đã vội vàng đi ra rồi.
Địa phương trong Hỗn Loạn Tinh Lưu mà Vũ La tiến vào, chính là địa phương bay ra những mảnh nhỏ của bia đá. Vũ La ngược dòng mà lên, tìm kiếm theo một ít dấu vết.
Hỗn Loạn Tinh Lưu rộng lớn vô biên, thế nhưng thị lực của Vũ La cũng không tệ, tìm kiếm những mảnh vỡ bia đá kia còn có thể làm được. Chỉ bay không đến một ngày hắn đã tìm được một ít mảnh vỡ.
Những mảnh vỡ này rõ ràng là từ trên mảnh vỡ lớn rơi ra, cũng không khắc linh văn giống như những mảnh vỡ của Lão Hắc thu được lúc trước. Những mảnh vỡ này chỉ có thể nhìn ra chất liệu giống như tấm bia đá kia.
Vũ La biết mình không tìm sai phương hướng.
Hắn ngẩng đầu nhìn phía trước, khi đang định quyết định bước tiếp theo nên làm như thế nào, trong Tinh Hải phía trước đột nhiên phun ra một điểm hồng quang. Quang mang kéo dài vô tận trong nháy mắt đã biến thành một con Hỏa Diễm Thần Long. Vũ La không cần suy nghĩ đã vọt sang một bên, gần như cùng lúc đó Hỏa Diễm Thần Long mang theo nhiệt lực không gì sánh được vọt tới địa phương hắn vừa đứng.
Nửa người Vũ La thoáng cái đã bị thiêu cháy.
Long Nguyên cuồn cuộn đè ép hỏa diễm xuống, thân thể cường hãn dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm không tôn hao chút gì, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là Vũ La nguyện ý bị hỏa diễm này thiêu đốt một lần nữa.
Quá đau. . .
Hỏa Diễm Thần Long lao tới, xung quanh Vũ La đột nhiên trở nên nóng cháy, từng cơn bão lửa xuất hiện không ngừng, tấn công Vũ La rất nhiều lần.
Hỏa Diễm Thần Long nóng cháy kia chính là một loại Hỏa Hành Lạp Tử (hạt căn bản có thuộc tính Hỏa) trong Tinh Hải, nhiệt độ cực cao, không thua gì bề ngoài của hằng tinh.
Đầy trời đều là loại Hỏa Hành Lạp Tử nóng cháy này, Vũ La căn bản không còn chỗ nào trốn tránh. Hẳn vận khởi Long Nguyên, thi triển ra Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp, hai con Linh Long đồng thời bắt đầu cắn nuốt năng lượng hệ Hỏa xung quanh.
Nhưng số lượng của Hỏa Hành Lạp Tử trong tinh không thực sự là quá mức khủng bố, Vũ La cảm giác mình giống như một con ếch bị gác trên hỏa diễm nướng lên, vô cùng đau đớn.
Từ khi hắn tiến vào Hỗn Loạn Tinh Lưu đến nay, lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ của hung địa nổi danh nhất trong Cửu Giới Tinh Hà này.
Cơn lốc Hỏa Hành Lạp Tử kéo tới yên lặng không một tiếng động, không có một chút điềm báo nào, đây mới chỉ là ngoại vi của Hỗn Loạn Tinh Lưu, nếu như tiến vào sâu trong Hỗn loạn Tinh Lưu, không biết còn bao nhiêu nguy hiểm đang chờ hắn đây.
Vũ La đã vận khởi tốc độ nhanh nhất của mình, không ngừng phi hành về phía trước theo một phương hướng, lúc này hắn càng có thể cảm nhận được sự rộng lớn vô biên của Hỗn Loạn Tinh Lưu, bay thế nào cũng không ra được.
Cho dù là thân thể cường hãn của Vũ La cũng có chút chịu không nổi. Da thịt của hắn giống như là sắt thép bị nung đỏ, nếu như bị nung thành nước, lập tức sẽ hóa khí.
Hắn biết nếu như cứ tiếp tục như vậy, mình cùng sẽ bị luyện hóa, lúc này không dám chần chờ nữa, phóng ra Đại Thiên Thế Giới, toàn thân lập tức chui vào.
Vũ La thở ra một hơi thật dài, Thiên Hạ Đệ Nhất Giới Phù Đại Thiên Thế Giới bay nhanh xuyên qua trong cơn lốc Hỏa Hành Lạp Tử, theo phương hướng phi hành vừa rồi của Vũ La tiếp tục đột phá vòng vây.
Vũ La không chú ý tới, trong tinh không ở phía sau hắn khoảng chừng sáu mươi vạn dặm, cơn lốc Hỏa Hành Lạp Tử vừa bạo phát, đã có mấy trăm vạn Tiên Cổ ầm một tiếng tản ra, chạy trốn khắp nơi, thế nhưng phạm vi của cơn lốc Hỏa Hành Lạp Tử thực sự là quá rộng lớn, tốc độ phi hành của những Tiên Cổ này đã xem như là cực nhanh, nhưng một con cũng không chạy thoát, tất cả đều táng thân trong biển lửa.
Bên ngoài Hỗn Loạn Tinh Lưu, Ngọc Cốt toàn thân chấn động, dưới da thịt gần như trong suốt, ngũ tạng cũng gần như trong suốt đột nhiên chấn động một trận, ánh đỏ chói mất từ trong ngũ tạng lục phủ thẩm thấu ra, giống như giếng phun lao về phía cổ họng.
Tất cả chỉ ở trong nháy mắt.
Ngọc Cốt há mồm, một ngụm tiên huyết phun ra, huyết châu bay ra mấy chục dặm trong Tinh Hải.
Hắn lau vết máu trên khóe miệng di, vẻ mặt có chút oán hận.
Vu tiên có thể sử dụng loại thủ đoạn này quan sát Hỗn Loạn Tinh Lưu, mấy trăm vạn Tiên Cổ phóng vào, cho dù gặp phải địch nhân đáng sợ thế nào. luôn có không ít có thể trốn ra. Chỉ có gặp phải loại Ngũ Hành Phong Bạo (cơn lốc ngũ hành) này, đúng là một chút chiêu số cũng không có, trên cơ bản đều là toàn quân bị diệt.
Ngọc Cốt không nghĩ đến, tên Vũ La nay vận khí thật là tốt, vừa tiến vào đã gặp phải Ngũ Hành Phong Bạo.
Mặc dù đã tổn thất một ổ Tiên Cổ mấy trăm vạn, thế nhưng mệnh lệnh của Vu Tổ Tiên Tôn hắn không dám không chấp hành, đợi cơn lốc Hỏa Hành Lạp Tử đi qua, hắn còn phải phóng ra một ổ Tiên Cổ truy tung Vũ La.