- Đây. . . đây là Mệnh Tủy sao?
Vũ La cố ý tỏ ra ngơ ngác.
Diệp Niệm Am quá đỗi vui mừng, xông tới vồ lấy bình ngọc quan sát, sau đó bật cười ha hả, ra sức vỗ vai Vũ La thật mạnh:
- Đúng vậy, chính là Mệnh Tủy, chắc chắn là đúng ha ha ha! Vũ La, quả nhiên ngươi có phúc tinh chiếu mạng!
Ba người bọn Mộc Dịch Trạc chỉ có thể trợn mắt há mồm, làm sao có thể như vậy được? Tiểu tử này lần đầu tiên tiến vào Ma Lạc Uyên, chỉ bằng vào một viên Tị Sát châu đã có thể chịu đựng được sáu canh giờ, còn tìm được một đạo Mệnh Tủy!?
Mộc Dịch Trạc cảm thấy Vũ La đã hoàn toàn làm đảo lộn mọi hiểu biết của y về Ma Lạc Uyên. Dường như trước mặT Vũ La, Ma Lạc Uyên không phải là nơi hung hiểm khiến cho vô số Đại Năng nghe thấy phải biến sắc mặT, mà đã hóa thành một địa phương có thể tùy ý rong chơi trong đó, chỉ cần xoay người đã có thể nhặt được một đạo Mệnh Tủy.
Nhưng Mộc Dịch Trạc biết Ma Lạc Uyên tuyệt đối không phải là như vậy, Vừa rồi y cùng Nam Cung Bảo, Bạch Thắng Kiếp còn nghiệm chứng qua, Ma Lạc Uyên vẫn là địa phương vô cùng hung hiểm, ngay cả Ly Nhân Uyên còn kém nó rất xa.
Ba người Mộc Dịch Trạc nhìn nhau, sáu con mắt của chúng trông như núi lửa, bạo phát đầy vẻ ghen tị.
Trong lòng Bạch Thắng Kiếp cực kỳ không phục, y vừa mới tới Nhược Lô Ngục, nhưng công đầu lại bị Vũ La đoạt lấy, Chuyện này lúc trước là tuyệt đối không có khả năng, Bạch Thắng Kiếp là một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, phong lưu tiêu sái, bất cứ đi tới nơi nào đều là tiêu điểm của mọi người. Duy chỉ có lần này, y không tranh lại Vũ La.
Tuy rằng trong lòng y hận Vũ La thấu xương, nhưng ở mặt ngoài, Bạch Thắng Kiếp vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng, phong độ ung dung:
- Chẳng hay Vũ huynh đệ săn được đạo Mệnh Tủy này ở nơi nào?
Bạch Thắng Kiếp định hỏi thăm một chút, lần sau cũng đi tới đó thử thời vận một phen.
Nụ cười của Vũ La càng thêm tươi tắn:
- Có lẽ là ta vô cùng may mắn, Lúc ấy ta nhìn thấy bên dưới một ngọn Kim Tự Tháp có mấy chục hung thú sát khí đang tản bộ, bèn tiện tay giết chết chúng đi. Không ngờ rằng trong cơ thể một con lại có một đạo Mệnh Tủy, Bạch huynh, ngươi có thấy là ta vô cùng may mắn hay không?
Dường như Bạch Thắng Kiếp vừa mới bị người giáng cho một quyền rất mạnh vào mặt. Cho dù y tốt tính tới đâu, lúc này cũng không nhịn được nữa, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, nghiến răng nghiến lợi một hồi, sau đó mới hừ lạnh một tiếng, không nói được nửa lời phẩy tay áo bỏ đi.
- Ha ha ha!
Vũ La bật cười to, Mộc Dịch Trạc và Nam Cung Bảo không hiểu chuyện gì, vội vàng đuổi theo Bạch Thắng Kiếp, Diệp Niệm Am cũng còn ngơ ngác, Vũ La dương dương đắc ý thu lấy toàn bộ tiền đặt cược vào trong Thiên Phủ Chi Quốc của mình:
- Ha ha, đúng lúc đang nghèo khổ lại có người đưa ngọc túy lên tới cửa, không hiểu vì sao lúc nào ta cũng gặp được người tốt như vậy. . .
Lần này ngay cả Diệp Niệm Am cũng không nhịn được cười, vuốt râu cười rộ.
Đương nhiên không phải Vũ La nhất lời nổi lên lòng tham mà giao đạo Mệnh Tủy kia lại cho Cửu Đại Thiên Môn. Trên thực tế là vì hắn chợt nghe được câu nói cuối cùng của Nam Cung Bảo, mục tiêu lần này của Cửu Đại Thiên Môn chính là Ma Diễm cốc.
Ma Diễm cốc chính là sào huyệt của Quỷ Lệ Danh, Vũ La biết rất rõ ràng bố trí bên trong Ma Diễm cốc. Cho dù là tiền kiếp, Nam Hoang Đế Quân lỗ mãng xông vào cũng phải chịu thiệt thòi. Cho nên mỗi lần Quỷ Lệ Danh tỏ ra không ngoan ngoãn, Vũ La đều “đi ngang qua” Ma Diễm cốc, chấn nhiếp Quỷ Lệ Danh một chút, nhưng hắn chưa từng tiến vào trong.
Nhiệm vụ lần này của Cửu Đại Thiên Môn nhất định thất bại, dù sao Vũ La cũng không thích cả Quỳ Lệ Danh lẫn Cửu Đại Thiên Môn, vốn hắn cũng rất thích xem náo nhiệt, cho nên cố ý đưa đạo Mệnh Tủy này cho Cửu Đại Thiên Môn, như vậy đánh nhau mới diễn ra long trời lở đất.
Về phần Quỷ Lệ Danh, phải chờ tương lai Vũ La trở lại đỉnh phong, lúc ấy sẽ tự mình báo thù rửa hận.
Sau khi từ biệt Diệp Niệm Am, Vũ La trở về phòng mình, kiểm kê một chút thu hoạch dưới Ma Lạc Uyên. Bất ngờ hắn phát hiện ra, bên trong Thiên Phủ Chi Quốc có tất cả ba mươi bảy đạo linh phù sát khí.
Lúc ấy hắn cũng không cố ý ngưng luyện bao nhiêu đạo, chỉ biết không ngừng vận chuyển pháp môn Thực Phù, tuyệt không ngờ mình đã ngưng luyện được nhiều như vậy.
Vũ La quán tường phù văn Quang Mang Thái Dương trong lòng, chỉ sau một lúc, trong đầu hắn đã thành hình một đạo phù văn tinh xảo đến từng ly, Vũ La phẩy tay, khắc phù văn này vào trong một đạo linh phù sát khí, nhưng ra ngoài dự liệu của hắn, linh phù sát khí lại không có một chút phản ứng nào.
Vũ La còn tưởng rằng là do thao tác của mình sai lầm, bèn quán tường một đạo phù văn khác, khắc một lần nữa, nhưng lần này hắn vẫn thất bại, Vũ La phát hiện có điểm khác thường, hắn bèn gạt bỏ phù văn Quang Mang Thái Dương sang bên, quán tường một đạo phù văn khác, cũng là một trong mười bốn đạo phù văn kia, nhưng lần này cũng thất bại.
Vũ La bèn thử hết tất cả mười bốn đạo phù văn, kết quả khiến cho hắn hết sức giật mình, toàn bộ đều thất bại.
Chẳng lẽ bộ phù văn này chỉ có thể khắc được một bộ linh phù thôi sao?
Vũ La chưa từng thấy phù văn có tính chất biệt lập như vậy bao giờ. Nếu là trước kia, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy khó lòng tin được, thế nhưng hiện tại hắn đã đọc qua Thái Thượng Tổng Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, đã hiểu được kiến thức của mình về linh phù, phù văn là vô cùng nông cạn, cho nên cũng có thể bình thản tiếp nhận chuyện này.
Ngoại trừ bộ mười bốn đạo phù văn này ra, Vũ La còn biết không ít phù văn khác, nhưng từ khi hắn xem Thái Thượng Tống Làm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, hắn cảm thấy những phù văn mà trước kia mình nghiên cứu quả thật thô sơ không chịu được, cho nên không muốn làm lãng phí công lao vất vả ngưng luyện linh phù sát khí.
Bất quá trước mắt, Vũ La vẫn còn một loại linh văn cao thâm. . . Đó là linh văn Thần Thú khắc trên Bách Vạn Nhân Đồ.
Thái Thượng Tổng Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa yêu cầu tối thiểu phải nghiên cứu tinh thâm ba loại linh văn. Mười bốn đạo phù văn trong tay Vũ La, trong lúc nhất thời không thể nào hiểu được rõ ràng, hiện tại đã có linh văn Thần Thú, Vũ La còn cần phải tìm thêm hai loại linh văn nữa.
Chỉ cần Bách Vạn Nhân Đồ xuất hiện, ắt sẽ tạo ra sát khí ngập trời, ngoài xa trăm dặm cũng có thể cảm nhận được. Bất quá Vũ La chui vào trong cung điện tráp gỗ, món pháp bảo có lai lịch kỳ lạ này có thể dễ dàng che giấu tất cả khí tức.
Bách Vạn Nhân Đồ quả thật bất phàm, Vũ La lấy nó ra, vốn xung quanh cung điện tráp gỗ toàn là sương mù ngọc bạch lập tức hóa thành một mảng màu đỏ máu. Sát khí dày đặc ập về phía trước, ngay cả trên nóc đại điện, tám con rồng ngọc làm rường cột chống đỡ nóc điện, trong hai mắt chúng cũng toát ra thần sắc tàn nhẫn.
Vũ La không làm sao, chỉ có thể lắc lắc đầu, không để ý tới dị tượng của Thiên Mệnh Thần Phù này nữa, bắt đầu quan sát cẩn thận linh văn Thần Thú trên đó.
Nếu không có Thái Thượng Tổng Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, cho dù Vũ La nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được hàm nghĩa tinh thâm ảo diệu của những linh văn này, nhưng có được thiên giảng nghĩa này, tất cả lại hoàn toàn khác.
Trong thiên giảng nghĩa này cũng có nhắc tới cách phá giải nghĩa của các loại linh văn lạ, Sau khi Vũ La đọc đi đọc lại vài lần, nghiên cứu tỉ mỉ một phen, đã có được chút thu hoạch, Hắn dùng phương pháp trong thiên giảng nghĩa này đối chiếu với linh văn Thần Thú, quả nhiên chưa đầy nửa canh giờ đã phá giải được ý nghĩa của mười mấy đạo linh văn.
Hiểu biết của Vũ La về Thái Thượng Tổng Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa càng thấu triệt, phá giải linh văn Thần Thú càng dễ dàng hơn.
Hắn ở trong cung điện tráp gỗ cả một buổi tối, đã phá giải được gần trăm đạo linh văn Thần Thú.
Cũng không biết lúc này Thần Thú này, các vị thánh hiền sử dụng văn tự vào thời đại nào mà vô cùng thâm sâu ảo diệu, mỗi một văn tự đều bao gồm nhiều tầng ý nghĩa trong đó, hơn nữa loại linh văn này lại có ngữ pháp độc đáo của riêng mình.
Mỗi đạo linh văn bao gồm nhiều tầng ý nghĩa như vậy đã là phức tạp vô cùng, nhưng nếu so với ngữ pháp của nó vẫn còn là đơn giản.
Tuy rằng Vũ La đã phá giải được trăm đạo Linh Văn, nhưng vẫn chưa hiểu hết ngữ pháp của chúng. Nếu muốn hiểu hết rõ ràng, e rằng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Hôm nay trời sáng, Vũ La nhất định phải ăn.
Tuy rằng nhà ăn Nhược Lô Ngục đơn giản, nhưng tay nghề của đại trù sư quả thật không tệ. Chẳng qua muốn ăn món ngon thì phải trả tiền nhiều, bữa sáng có những món điểm tâm cầu kỳ ngon miệng, cũng có cả bánh bao ăn cho xong bữa.
Dọc trên đường đến nhà ăn, mọi người gặp mặt Vũ La đều khom lưng thi lễ. Tới nhà ăn rồi, đám ngục tốt quen biết mỉm cười nghênh đón, miệng không ngừng ân cần chào hỏi:
- Tổng Lĩnh Đại nhân mạnh giỏi.
Ăn cơm sáng xong, Vũ La tới Vọng Sơn các điểm danh.
Thật ra hắn tới dạo chỗ Diệp Niệm Am một vòng, ra ý là ta đã tới rồi, có chuyện gì không? Nếu như không có, vậy ta sẽ ra ngoài kiếm chuyện phá hại người khác. . .
Hôm qua Vũ La làm cho bọn ba người Mộc Dịch Trạc giật mình kinh hãi, tâm trạng Diệp Niệm Am trở nên rất tốt, bèn khoát tay đuổi cổ Vũ La đi. Hôm nay lão muốn chuyên tâm dạy chữ cho Diệp Thanh Quả.
Tiểu nha đầu Diệp Thanh Quả đang tức tối ngồi sau bàn học, hai tay cầm quyển Dịch Dương kinh, lộ vẻ căm thù đến tận xương tủy, xem ra hận không thể nuốt chửng cả kinh này.
Vũ La liếc mắt với nàng, thế nhưng tiểu nha đầu đỏ bừng mặt mũi, cúi gầm đầu không dám nhìn hắn.
Tổng Lĩnh Ban Đầu nói trắng ra là đầu lĩnh của tất cả Ban Đầu. Tuy rằng cấp bậc của chức vụ vẫn còn dưới chức Giám Ngục Viên của Bạch Thắng Kiếp, nhưng lại là một địa vị có thực quyền, cai quản tất cả ngục tốt ở Nhược Lô Ngục.
Bất cứ ở thời đại nào, nếu như không có một thân quyền lợi, phát ra mệnh lệnh không ai chấp hành, tất cả cũng chỉ là lời nói suông, Cho nên, lúc nào cũng là lấy người làm gốc.
Trong lúc không hay không biết, Vũ La đã trở thành đệ nhất vương bài của Diệp Niệm Am, Vũ La nắm giữ toàn bộ ngục tốt, Diệp Niệm Am mới có thể yên tâm.
Hắn ra khỏi Vọng Sơn các, rẽ qua một khúc quanh định trở về phòng mình, Không ngờ vừa đi được vài bước thình lình bị hai người nấp trong góc tối xông ra kèm hai bên.
- Các ngươi muốn làm gì vậy?
Vũ La nở một nụ cười khổ.
Kiều Hổ và Mã Hồng kéo hắn sang bên:
- Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi nhậm chức, khoan nói tới chuyện đốt lên ba ngọn đèn, tối thiểu cũng phải tuần tra xung quanh một chút, nói một vài lời với các huynh đệ mới phải.
Vũ La còn ngơ ngác chưa hiểu, Kiều Hổ nói rõ hơn:
- Còn có bọn Vinh Thiên. . .
Vũ La lập tức giật mình, quả thật trong đám ngục tốt vẫn còn có một ít Ban Đầu nghiêng về phía Mộc Dịch Trạc. Hắn làm chức Tổng Lĩnh Ban Đầu chính là người của Diệp Niệm Am, nếu không dằn mặt Vinh Thiên một chút, e rằng sau này đến khi mình ra lệnh, những kẻ đó ắt sẽ bằng mặt không bằng lòng.
Chuyện tranh quyền đoạt lợi như vậy không phải là sở trường của Vũ La. Bất quá tiền kiếp hắn đã từng làm Đế Quân, khiến cho tâm tư hắn vô cùng thông tỏ, bất cứ chuyện gì chỉ cần nghĩ qua là có thể hiểu được rõ ràng.
Vũ La cười nói:
- Tức là có người đã lên tiếng nói, sẽ không để ta làm chức Tổng Lĩnh Ban Đầu này yên ổn chứ gì?
Kiều Hổ và Mã Hồng nhìn nhau:
- Quả thật ngươi mới nghe qua đã hiểu. . .
Thật ra Vũ La không có nhiều bằng hữu chân chính trong Nhược Lô Ngục. Tuy rằng hắn đã trở thành thượng cấp của Kiều Hổ và Mã Hồng, nhưng cũng không làm ra vẻ bề trên, Bọn Kiều Hổ cũng xem hắn như Vũ La, chứ không phải Vũ Tổng Lĩnh Đại nhân.
Rất nhiều người làm quan vô cùng chú trọng đến đạo trị kẻ dưới, không phải là Vũ La không hiểu rõ đạo lý trong chuyện này, nhưng hắn không quan tâm tới địa vị chức tước, chỉ coi trọng tình cảm chân thành không dễ gì có được.
- Lão Đao, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Tuy rằng hiện tại tên đần kia chó ngáp phải ruồi được lên làm Tổng Lĩnh, nhưng cấp trên vẫn ủng hộ Mộc Dịch Đại nhân. Các ngươi toàn là người thông minh, chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không ra được? Đồ đần này lập công lớn như vậy, cấp trên bất quá mới ban cho chức Tổng Lĩnh Ban Đầu, còn Mộc Dịch Đại nhân thì sao? Lập tức phái Bạch thần bộ, một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ chạy tới trợ giúp, hơn nữa Bạch tiền bối còn là Giám Ngục Viên, chức vị này còn trên cả tên đần kia.
- Đường đường một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ lại được phái tới đây phụ tá Mộc Dịch Đại nhân, ý của cấp trên như vậy còn chưa rõ ràng sao?
Vũ La đi gần tới cửa nhà ăn, chợt nghe thấy Vinh Thiên lên tiếng nói.
Trong nhà ăn, đám ngục tốt phổ thông đã bị đuổi hết ra ngoài, chỉ còn đại trù sư béo núc ních đang lê cái mông phì nộn quanh bếp, cầm một chiếc khăn lau dọn nồi niêu.
Một chiếc bàn tròn gỗ từ vân được bày ra giữa nhà ăn. Ngoại trừ Mã Hồng và Kiều Hổ ra, mười một trong mười ba Ban Đầu của Nhược Lô Ngục đang ngồi đủ mặT ở nơi này.
Vinh Thiên đạp một chân trên ghế, hai tay chống nạnh, dáng vẻ vênh mặt hất hàm.
Trong số mười Ban Đầu còn lại, có hai người theo phe Mộc Dịch Trạc, tự nhiên không ngừng phụ họa lời Vinh Thiên, Bốn người thuộc phe Diệp Niệm Am, còn lại bốn người là phe trung lập.
Lão Đao mà Vinh Thiên đang khuyên giải chính là một Ban Đầu trung lập, tên là Đao Đoạn Hồn.
Lời của Vinh Thiên cũng không phải là không có đạo lý, hơn nữa trong Nhược Lô Ngục đã có một suy đoán từ lâu, rằng sở dĩ Mộc Dịch Trạc có thể đối kháng với Diệp Niệm Am cho đến bây giờ, chính là vì cấp trên có người ủng hộ y.
Đao Đoạn Hồn do dự một hồi, thẳng thắn mà nói, Đao Đoạn Hồn không muốn nhúng vào vũng nước đục này. Bất quá gần đây Nhược Lô Ngục kiếm tuốt cung giương, y cũng đã ngửi được mùi vị khác thường. Sáng hôm nay ăn điểm tâm xong, thấy Vũ La rời đi, Đao Đoạn Hồn cũng đứng dậy định đi.
Nhưng thình lình Vinh Thiên ngăn tất cả bọn họ lại.
Đao Đoạn Hồn chính là cao thủ ít có trong đám Ban Đầu đạt tới cảnh giới Cửu Cung Hàn Xá, chỉ còn kém một bước nữa là đạt tới cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ.
Y là nhân vật thủ lĩnh trong bốn vị Ban Đầu trung lập, chỉ cần tranh thủ được y cũng đồng nghĩa đã tranh thủ cả phe Ban Đầu trung lập, khi ấy cục diện bất lợi của Mộc Dịch Trạc ở Nhược Lô Ngục lập tức có thể xoay chuyển.
Vũ La đứng bên ngoài lắng nghe, vẫn không nói gì.
Kiều Hổ và Mã Hồng nhìn sắc mặt hắn, cũng không đoán được thiếu niên này đang nghĩ gì trong lòng.
Vũ La không thích tranh quyền đoạt lợi, nhưng không có nghĩa là hắn không biết, Vinh Thiên làm như vậy, Vũ La chỉ nghĩ thoáng qua lập tức đã hiểu hết.
Đây là Vinh Thiên cả gan trở mặt, lôi kéo người về phe mình một cách trắng trợn. Trước tiên y lấy tư thái hùng hồn xuất hiện trước mặt đám Ban Đầu trung lập Đao Đoạn Hồn, buộc bọn họ phải đưa ra lựa chọn. Trên thực tế nếu làm theo phương pháp này, thông thường sẽ đạt được kết quả mà mình mong muốn. Kế đó, chuyện này cũng để cho Vũ La xem, cũng là một cách thị uy với hắn.
Vinh Thiên không có được lá gan to như vậy, không nghi ngờ gì sau lưng y có Mộc Dịch Trạc hoặc Bạch Thắng Kiếp ủng hộ.
Mộc Dịch Trạc hận Vũ La thấu xương, đã tới mức muốn trả thù một cách điên cuồng liều lĩnh. Phong cách trong chuyện này quả thật giống như thủ đoạn của Mộc Dịch Trạc.
Vũ La ung dung bình thản đi vào nhà ăn, vị trí mà Vinh Thiên đứng hiển nhiên đã lựa chọn trước, đối diện với cửa, liếc mắt nhìn qua lập tức nhìn thấy Vũ La cùng hai người Kiều Hổ, Mã Hồng.
Vinh Thiên nở một nụ cười giả tạo, giọng kỳ dị:
- Ủa, đây không phải là Vũ Tổng Lĩnh, người quen cũ của chúng ta sao?
Hai tên Ban Đầu theo phe Mộc Dịch Trạc lập tức bật cười rộ, Vinh Thiên nói Vũ La là “người quen cũ” tự nhiên là muốn gợi lại quá khứ đồ đần của Vũ La trước đây ở Nhược Lô Ngục.
Vũ La cũng không trả lời, chỉ chậm rãi đi tới trước bàn, kéo một cái ghế ngồi xuống, bình tĩnh như nước.
Xa xa trong trù phòng, đại trù sư béo cười hăng hắc, ngưng việc đang làm dở, hai mắt híp lại sáng long lanh, hưng phấn nhìn sang, chờ đợi tuồng hay mở màn.