Tiên Tuyệt

Chương 55: Chương 55: Nhất Phẩm Hung Thú (Hạ)




Xà Vương vẫn chưa tỉnh hẳn sau quá trình ngủ say, tỏ ra lờ đờ chậm chạp. Nó mặc cho Vũ La nhảy nhót trên thân mình, không hề có phản ứng gì.

Rốt cục Vũ La đã chạy tới đôi mắt đã mở của Xà Vương. Thật ra đôi mắt này cũng không phải là nơi yếu hại của nó, cho dù bị đâm mù, nó cũng có thể nhanh chóng dùng mắt khác quan sát, nhưng Vũ La đã ra tay không chút lưu tình, chộp ra một trảo, sợi xích ẩn trong kẽ tay hắn nháy mắt chui vào một mắt Xà Vương.

Phập một tiếng vang lên, máu tươi bắn ra, trên mắt Xà Vương xuất hiện một lỗ thủng màu máu.

Tuy rằng đây không phải là nơi yếu hại, nhưng là nơi dễ đột phá nhất. Vũ La lấy thân mình che tầm nhìn của bọn Cốc Mục Thanh, xuất ra linh phù màu xanh biếc bắn theo lỗ thủng trên mắt chui vào. Ngay sau đó, Vũ La thả Phù Cổ ra, cũng theo lỗ thủng kia chui vào trong.

Quái vật khổng lồ này không dễ gì đánh bại, dù hiện tại là lúc nó suy yếu nhất, Vũ La vẫn cẩn thận chuẩn bị hai tầng.

Lá linh phù kia, Vũ La cũng không định tiếp tục sử dụng, cho nên hắn sử dụng phương pháp thiêu đốt linh khí căn bản nhất, thôi thúc linh phù phát huy ra uy lực lớn nhất của nó. Linh phù chui vào đầu Xà Vương, lập tức vô số phù văn hoa sen lóe ra kim quang nhàn nhạt, theo kinh mạch Xà Vương lan khắp toàn thân nó.

Đây là thần thông Thiệt Xán Liên Hoa của Ma Tổ, vào thời khắc mấu chốt khi Xà Vương vừa thức tỉnh, trong tám cái đầu của nó bị thần thông Thiệt Xán Liên Hoa nói liên hồi, thần thức vừa tỉnh lại chợt đùng đùng rối loạn hẳn lên.

Vũ La đang định thôi thúc Phù Cổ, nhưng không ngờ sâu trong nguyên hồn đang còn hôn mê trầm trầm của Xà Vương, đột nhiên có một cỗ linh quang dâng lên. Bên trong hào quang màu tím nhạt có một đạo phù văn kỳ lạ, hơi giống như hào quang của thái dương, chỉ là đạo phù văn kỳ lạ này vừa va chạm vào một đạo phù văn Thiệt Xán Liên Hoa, lập tức đánh nát nó.

Lúc này Vũ La đã không còn đường lui, hắn thôi thúc thần thông Thiệt Xán Liên Hoa đến cực độ, điên cuồng đè ép về phía đạo phù văn kỳ lạ kia.

Đạo phù văn kỳ lạ nọ hiển nhiên lai lịch bất phàm, ẩn chứa vô thượng uy lực, chỉ có điều tu luyện không đủ, cho nên sau khi hung hăng bá đạo đánh nát mười bảy, mười tám phù văn hoa sen, hào quang của nó đã ảm đạm rất nhiều, nhưng phù văn hoa sen vô cùng tận, lập tức ùa lên bao trùm lấy nó.

Vũ La cảm thấy hơi kỳ lạ, đạo phù văn kỳ lạ nọ lại có vẻ quen quen, chỉ là trong lúc nhất thời, lại không nhớ ra rốt cục mình đã gặp ở nơi nào.

Đạo phù văn kỳ lạ kia vừa bị diệt, nguyên hồn Xà Vương không còn chút sức phản kháng, hoàn toàn rơi vào mê man.

Vốn Vũ La cho rằng đạo linh phù của mình cho dù được phong ấn phù văn Thiệt Xán Liên Hoa của lão ma đầu, tối đa cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới bờ của linh phù cửu phẩm thượng. Dù sao tài liệu sử dụng luyện chế ra nó quá kém, chẳng qua chỉ là sáu thùng cơm Thủy Ngọc đạo mà thôi. Thế nhưng hiện tại theo như hiệu quả của nó, có thể tạm thời áp chế được cự thú này. Mặc dù còn nhiều nhân tố bên trong, nhưng linh phù này quả thật đã đạt tới mức cửu phẩm thượng tiêu chuẩn.

Chỉ có sáu thùng cơm Thủy Ngọc đạo lại có thể luyện chế ra một đạo linh phù cửu phẩm thượng, hỏi sao Vũ La không mừng rỡ như điên.

Thần thông Thiệt Xán Liên Hoa tạm thời áp chế không cho Xà Vương thức tỉnh, tranh thủ thời gian cho Phù Cổ. Lúc này Phù Cổ đã dung nhập vào máu Xà Vương, thuận lợi tiến vào trái tim của nó.

Một con quái vật khổng lồ như vậy, một thân tinh huyết của nó khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng, chỉ riêng tim đã có tới hai mươi trái, còn có một trái đang nằm trong một túi thịt, chuẩn bị thành hình.

Phù Cổ tức là cổ trùng, cũng là Thiên Mệnh Thần Phù. Hiện tại Vũ La muốn lợi dụng năng lực cổ trùng của Phù Cổ. Nó chui vào giữa tim Xà Vương, hấp thu tinh huyết tinh thuần nhất trong đó.

Chỉ là dù sao Phù Cổ này cũng chỉ vừa mới nở, tuy rằng thiên phú dị bẩm, nhưng năng lực vẫn còn kém. Dù nó dốc hết toàn lực hấp thu, cũng phải mất chừng sáu mươi lần hô hấp mới có thể hấp thu hết tinh huyết trong tim Xà Vương.

Ngay sau đó, Phù Cổ nhanh chóng chui ra khỏi trái tim đã hoàn toàn khô kiệt này, tiến vào trái tim thứ hai.

Bên dưới mọi người trợn mắt há mồm, ba tên tùy tùng hiện tại cũng cảm thấy khác thường, lắp bắp nói:

- Hắn. . . Hắn ở trên đó làm gì vậy? Xà Vương kia. . . Vì sao lại không công kích hắn?

Cốc Mục Thanh tức giận nói:

- Làm gì ư, cứu mạng các ngươi chứ gì.

Vốn nàng không ưa Bạch Thắng Kiếp, mà ba tên này lại là tâm phúc của Bạch Thắng Kiếp, vừa rồi chúng còn lên tiếng quở trách Vũ La, tự nhiên Cốc Mục Thanh cảm thấy bực mình.

Về phần vì sao quái xà tám đầu tám đuôi hùng mạnh nọ không công kích Vũ La, nàng cũng không biết rõ.

Vừa rồi nàng cũng thình lình hiểu ra. Vũ La chính là Nam Hoang Đế Quân, hắn xông lên như vậy nhất định là có nguyên nhân, chứ không phải là đi chịu chết, cho nên nàng mới dừng lại, hơn nữa còn ngăn cản Thác Bạt Thao Thiên, không cho y xông tới làm vướng tay chân Vũ La.

Thân hình khổng lồ của Xà Vương đang uốn éo lung tung, tựa như vô cùng đau đớn. Nó chỉ cần đập đuôi một cái, lập tức đất rung núi chuyển một trận. Vũ La bám trên người nó cũng giống như một con rận, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hất văng đi.

Trong lòng Vũ La lúc này vô cùng lo lắng, thời gian dường như trôi qua chậm chạp cực kỳ. Linh phù phong ấn thần thông Thiệt Xán Liên Hoa lần này dùng phương pháp thiêu đốt linh nguyên, kích phát uy lực hùng mạnh nhất, lúc này mới có thể tạm thời mê hoặc chế trụ Xà Vương đang trong thời kỳ suy yếu.

Nhưng phương thức này cũng khiến cho linh phù tiêu hao rất nhanh, hiển nhiên tốc độ Phù Cổ hấp thu tinh huyết còn kém xa không theo kịp tốc độ tiêu hao của linh phù.

Phù Cổ chỉ hấp thu tới trái tim thứ mười ba, linh phù đã sắp sửa cạn kiệt linh nguyên.

Vũ La nôn nóng vô cùng, nhưng cũng không có cách nào. Linh phù tiêu hao nhanh chóng như vậy, rốt cục tới lúc vừa hấp thu tinh huyết của trái tim thứ mười bốn xong, chuyển sang hấp thu trái tim thứ mười lăm một chút, linh phù hao hết tia linh khí sau cùng, tan thành tro bụi. Vô số phù văn sen vàng bên trong tám đầu Xà Vương lóe lên hai lượt, sau đó cùng biến mất.

Vũ La hết sức nóng ruột, vội vàng quay về phía Cốc Mục Thanh bên dưới hô to:

- Dùng Thiên La Địa Võng, Lục Đạo Kiếp vây khốn nó, tranh thủ thời gian!

Tự nhiên Cốc Mục Thanh vô cùng tin tưởng hắn, lập tức điểm ra một cái, chiếc lưới ánh sáng vốn ngăn trước mặt mọi người lập tức bao trùm lấy Xà Vương.

Tuy rằng Xà Vương này hết sức khổng lồ, nhưng Thiên La Địa Võng của Cốc Mục Thanh có thể bao phủ phạm vi hàng chục dặm, chụp xuống đầu Xà Vương, bao phủ nó vào trong.

Thế nhưng lưới vừa tiếp xúc, Cốc Mục Thanh lập tức biến sắc, gương mặt trở nên tái nhợt. Hiển nhiên lực lượng khổng lồ của Xà Vương đã khiến cho nàng thọ nội thương không nhẹ.

Linh phù Ngũ Hành tạo thành vòng sáng chụp xuống, chậm rãi chuyển động bao phủ đầu Xà Vương. Lúc này Lục Đạo Kiếp đã thành hình, Cốc Mục Thanh mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Cốc Mục Thanh thu Thiên La Địa Võng bao vây Xà Vương, đám Huyết Nhãn Độc Mãng xung quanh không còn gì ngăn cản, thè những chiếc lưỡi đỏ lòm bắt đầu trườn tới.

Thác Bạt Thao Thiên thét lớn, phóng xuất Thiên Mệnh Thần Phù của mình.

Thiên Mệnh Thần Phù Tê Thần Lực của y là thất phẩm hạ, không thể nào sánh được với Thiên La Địa Võng của Cốc Mục Thanh, hơn nữa cũng không có linh phù phối hợp tạo thành phù trận, nhưng Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm hạ Tê Thần Lực này hợp với tính cách của Thác Bạt Thao Thiên, nhờ có nó duy trì, lực lượng của Thác Bạt Thao Thiên bạo phát. Một tay y vung Vẫn Thiết Trọng Kiếm, một tay nắm sợi xích huyết quang múa tít. Hàn quang chớp động, chợt tả chợt hữu, y cất tiếng rống giận liên hồi. Phàm con Huyết Nhãn Độc Mãng nào bị pháp bảo của Thác Bạt Thao Thiên đánh trúng, lập tức đứt thành hai đoạn, giãy dụa chờ chết. Trong lúc nhất thời, đàn Huyết Nhãn Độc Mãng cũng không thể tiến thêm nửa bước.

Mà tình huống bên phía Xà Vương đã có chút không ổn, đã không còn linh phù áp chế, thần thức Xà Vương đang dần dần thức tỉnh. Vũ La đã cảm nhận được rất rõ ràng, từng cỗ linh năng đang rung động trong thân hình Xà Vương, năm trái tim còn lại vẫn tràn trề sức sống, đang vận chuyển từng luồng tinh huyết đi khắp toàn thân.

Bảy đôi mắt còn lại đang chậm rãi mở ra. Theo ánh mắt chúng biến hóa, thiên địa nguyên khí xung quanh xao động, bắt đầu hội tụ về phía Xà Vương hùng mạnh.

Vũ La tranh thủ từng giây, thình lình thôi thúc Phù Cổ cấp tốc hấp thu tinh huyết. Cho dù không kịp nuốt, vậy đưa vào Thiên Phủ Chi Quốc chứa đựng trước đã.

Dù là như vậy, chuyện Xà Vương thức tỉnh là không thể ngăn cản. Tám đầu tám đuôi của nó uốn éo liên tục, đôi mắt thứ hai đã sắp mở xong.

Chợt nghe ầm một tiếng, một đạo lôi điện màu xanh tím từ trên trời giáng xuống, trúng vào chiếc đầu nọ. Đây không phải là Thiên kiếp, mà là chiếc đầu thứ hai của Xà Vương khôi phục thần trí, dẫn tới thiên địa dị biến. Trong cỗ lôi điện kia ẩn chứa thiên địa nguyên khí hùng mạnh, giống như một hoàn thuốc đại bổ khiến cho đầu thứ hai của nó vô cùng phấn chấn.

Cốc Mục Thanh há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Xà Vương dần dần thức tỉnh, nàng trực tiếp hứng chịu lực lượng của Xà Vương, khó chịu vô cùng.

Nhưng nàng cũng biết đây là thời khắc mấu chốt, khẽ lật tay một cái, ba viên linh đan xuất hiện trong lòng bàn tay. Cốc Mục Thanh bất chấp dược lực quá mạnh mẽ sẽ làm tổn thương bàn nguyên mình, nuốt thẳng ba viên linh đan vào.

Linh đan lập tức hóa thành từng tia linh nguyên hết sức tinh thuần, nhanh chóng bổ sung cho thân thể suy kiệt của Cốc Mục Thanh. Tinh thần nàng chợt phấn chấn lên, quát lớn một tiếng, khống chế chặt chẽ Thiên La Địa Võng.

Tuy rằng Cốc Mục Thanh đã có linh đan tương trợ, nhưng chiếc đầu thứ hai tỉnh lại, hung tính của Xà Vương ngày càng bộc phát. Nó ra sức giãy dụa kịch liệt giữa Thiên La Địa Võng, khiến cho những tảng đá to bằng ngôi nhà quanh đó phải vỡ nát. Mặt đất bị nó phá thành một đống hỗn loạn, tình huống trở nên ngày càng tồi tệ.

Vũ La cảm thấy tim mình như chìm xuống, chỉ mới chiếc đầu thứ hai thức tỉnh mà đã hùng mạnh như vậy, ngay cả Cốc Mục Thanh cũng không phải là đối thủ, phù trận Lục Đạo Kiếp cũng khó lòng khắc chế, hiển nhiên Xà Vương này còn hùng mạnh hơn cả Xà Vương mà mình đã giết chết trong tiền kiếp.

Đầu rắn vừa tỉnh lại, lập tức ngửa cổ lên trời gầm lên giận dữ, một cỗ khói độc phun thẳng lên cao. Nó chỉ khẽ vận lực, đầu đuôi thình lình quẫy mạnh. Thiên La Địa Võng nháy mắt bị xé toang một lỗ thủng to, Cốc Mục Thanh hự lên một tiếng đau đớn, thất khiếu chảy máu ngã vật xuống đất.

Đúng lúc này, đôi mắt thứ ba cũng bừng mở, nháy mắt quét qua khắp vùng hoang dã, đi tới đâu cây cối cháy khô, đất đá tan chảy tới đó.

Ba tên tùy tùng kêu lên một tiếng sợ hãi, không thèm lo tới Cốc Mục Thanh, quay đầu bỏ chạy.

Chiếc đầu rắn thứ ba ngẩng cao, giống như bậc Đế Vương quân lâm thiên hạ. Thân hình nó to lớn rắn chắc, thình lình ngã đánh ầm xuống đất trông giống như núi đổ, tạo ra một cái hố rất to trên mặt đất, khiến cho mặt đất chấn động run rẩy hồi lâu.

Vũ La thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, rốt cục Phù Cổ đã hấp thu xong trái tim thứ hai mươi, nếu chậm hơn chút nữa, tất cả mọi người ở đây đã trở thành mồi ngon cho Xà Vương.

Hắn chỉ huy Phù Cổ hấp thu luôn trái tim đang thành hình bên trong túi thịt, hoàn toàn đoạn tuyệt hậu hoạn, sau đó mới thu Phù Cổ trở về.

Xà Vương hùng mạnh vừa chết đi, đàn Huyết Nhãn Độc Mãng lập tức kinh hoảng đào tẩu tứ tán, chỉ trong thoáng chốc đã chạy trốn sạch sẽ không còn thấy nữa.

Vũ La từ trên xác Xà Vương nhảy xuống, định đi tới đỡ Cốc Mục Thanh dậy. Cốc Mục Thanh không thèm nhận thịnh tình của hắn, tự mình ngồi dậy uống một viên thuốc trị thương, sau đó ngồi thở hổn hển.

Ba tên tùy tùng vừa chạy vài bước, Xà Vương khổng lồ gục xuống, suýt chút nữa đập trúng bọn chúng.

Tuy rằng bọn chúng không chạy đi quá xa, nhưng dấu hiệu chạy trốn đã hết sức rõ ràng. Cả ba người vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng không biết nói cái gì cho phải.

Vũ La cũng không buông tha cho chúng dễ dàng, hắn thản nhiên nói với ba người:

- Ta không nổi lòng tham, ta cũng không đi chịu chết. Nếu các ngươi giữ Mộc Dịch Binh Lang lại chứ không phải ta, hiện tại các ngươi đã cùng gã làm mồi trong bụng Xà Vương này.

Lúc trước ba người chỉ trích Vũ La, lại không ngờ rất nhanh sau đó, hắn đã cứu mạng mọi người. Tuy rằng cho tới bây giờ bọn chúng cũng không rõ Vũ La làm thế nào giết được quái vật này, nhưng rõ ràng là công lao của Vũ La. Lúc này sắc mặt chúng trở nên hết sức khó coi, hận không có khe nứt nào trên mặt đất mà chui xuống.

Trên thực tế không ai biết Vũ La giết chết Xà Vương bằng cách nào. Cũng như cũng không ai biết được, lúc trước Vũ La làm cách nào thoát khỏi Thập Phương Quỷ Độn đóng băng, lại phản kích khiến cho Thập Phương Quỷ Độn phải chật vật chạy trốn như vậy.

Thời gian cấp bách, không ai rảnh rỗi hỏi Vũ La những chuyện này.

Thác Bạt Thao Thiên ruột để ngoài da, luôn cảm thấy huynh đệ mình rất giỏi, cho dù cả Nhược Lô Ngục từ trên xuống dưới đều nói Vũ La là kẻ ngốc. Cho nên Vũ La làm bất cứ chuyện gì, y cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ tiến tới vỗ vỗ vai Vũ La, mở miệng cười, để lộ cả răng, nhưng lười biếng không thốt lên cả lời khen ngợi.

Cốc Mục Thanh hiểu Vũ La rất rõ ràng, vừa rồi lo lắng trong lúc nguy cấp hoàn toàn là do quá quan tâm mà loạn. Hiện tại sự tình cũng không ra ngoài dự liệu của nàng.

Nhưng ba tên tùy tùng nọ lại khác. Thực lực một con Xà Vương như vậy e rằng không kém gì một Đại Năng, lại bị Vũ La không biết dùng thủ đoạn gì giết chết. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không khỏi quá mức kinh thế hãi tục. Hắn chỉ là một tên ngục tốt nho nhỏ, thậm chí ngay cả Cửu Cung còn chưa mở mà đã đạt được chiến tích như vậy, dùng chữ kỳ tích để hình dung vẫn còn là ít.

Vốn ba người cho rằng mình có thể bóp Vũ La trong lòng bàn tay giống như một con kiến. Sau khi chúng nghe lời dặn dò của Bạch Thắng Kiếp, chuẩn bị ám hại Vũ La. Hiện tại xem ra Vũ La không gây phiền phức cho chúng, chúng đã thắp hương vái dài sát đất.

Trong lòng Vũ La cũng có tính toán, nếu giải thích chuyện này ắt gặp phiền phức không nhỏ. Trong số những người ở đây, Thác Bạt Thao Thiên chắc chắn sẽ giúp mình, thái độ của Cốc Mục Thanh mờ ám không rõ, nhưng theo những chuyện từ trước tới nay, có bảy thành khả năng cũng sẽ đứng về phía mình. Duy chỉ có ba tên này. . .

Ánh mắt Vũ La đảo qua đảo lại trên người ba tên này mấy lượt, lòng thầm hạ quyết tâm.

Thương thế của Cốc Mục Thanh nhờ có thánh dược trị thương đã có chuyển biến tốt, nàng không dám trì hoãn ở nơi này:

- Bọn Hổ Mãnh vẫn chưa tới, e rằng cũng đã gặp phiền phức, chúng ta chạy nhanh đi thôi.

Cốc Mục Thanh vung tay một cái, Thiên La Địa Võng cuốn xác Xà Vương lại, thu vào trong không gian trữ vật của mình. Dù không gian trữ vật của nàng chỉ là một món pháp bảo ngũ phẩm, nhưng chứa cái xác khổng lồ của Xà Vương cũng lập tức đầy tràn.

- Thứ này sau khi chúng ta trở về sẽ chia phần.

Xà Vương này là do Vũ La giết chết, tự nhiên hắn chiếm được công đầu. Cốc Mục Thanh cũng có công khống chế nó, vì vậy còn bị thương, công lao hãn tính vào hàng thứ hai. Cốc Mục Thanh xử lý xác Xà Vương hẳn nên hỏi ý Vũ La, nhưng sự tình khẩn cấp, hết thảy tòng quyền, đương nhiên Vũ La cũng không so đo với nàng.

Đoàn người theo ám ký Hổ Mãnh để lại tiếp tục đuổi theo. Vũ La vẫn được Thác Bạt Thao Thiên cõng trên lưng, sức lực của y mạnh mẽ vô cùng, có thêm Vũ La trên lưng tựa như không có cảm giác gì.

Vũ La tựa vào lưng hắn, tranh thủ điều tức.

Phen tao ngộ vừa rồi có thể nói là nguy hiểm tới cùng cực. Hiện tại bọn họ có thể sống sót, chỉ có thể nói là do may mắn. Phù Cổ hấp thu rất nhiều tinh huyết Xà Vương, hiện đã ngủ say trong Phong Thần Bảng, toàn thân nó đã trở thành màu đỏ, thậm chí có lẫn kim quang mờ nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.