Tiên Tuyệt

Chương 363: Chương 363: Niên Luân Mộ Địa (hạ)




Ngày đó Nguyễn Thôn Hồ mạo phạm Nhan Chi Vi, Nguyễn Xạ Nhật phải đích thân giải thích. Lúc ấy y chỉ nhìn thấy Nhan Chi Vi trên xe ngựa, Vũ La và Chu Nghiên lánh trong thùng xe, cho nên Nguyễn Xạ Nhật không thấy được Vũ La.

Y khẽ khoát tay, các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng xung quanh chỉnh tề lui về phía sau hắn, tạo ra khoảng cách.

Không cần Vũ La ra lệnh, Hỏa Sư Đà lập tức lớn tiếng chỉ huy mọi người lui về phía sau, đương nhiên bọn họ còn có chút rối loạn, không được chỉnh tề như chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng.

Bên này nháo nhào lui lại, người Bát Đại Thần Trủng tự nhiên khinh thường đám người ô hợp này, cười khẩy:

- Một bọn quê mùa chưa từng thấy qua, hãy chờ xem tiểu tử nọ chết thế nào, hắn đang đối mặt đường đường Đại Tế Ti của Hồng Tuyền Thần Trủng, cường giả đứng đầu Đông Thổ.

Người của Bát Đại Thần Trủng nói rất hợp lý hợp tĩnh, bởi vì bọn họ không hề lo lắng. Bất kể là ai đối mặt với Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, khí thế trời sinh tự nhiên sẽ thấp hơn một bậc.

Bọn Hỏa Sư Đà cũng không hề tỏ ra yếu thế, nhao nhao mắng lại:

- Đồ ngu, chờ xem tên khốn tự đại của Hồng Tuyền Thần Trủng kia nếm mùi đau khổ đi thôi.

- Vũ La Đại nhân chắc chắn sẽ vung quyền đánh tên Đại Tế Ti kia dẹp lép. . .

- Mau chạy đi thôi, hiện tại còn kịp. Chờ Vũ La Đại nhân thắng lợi, các ngươi có muốn chạy cũng không còn kịp nữa. . .

- Ha ha ha. . .

Người Bát Đại Thần Trủng chỉ vừa nói một câu, đám người ô hợp Hỏa Sư Đà đã nhao nhao thóa mạ, khiến cho người Bát Đại Thần Trủng phải sửng sốt. Chẳng lẽ bọn này chứa toàn đậu hủ trong đầu, dựa vào cái gì mà tỏ ra tự tin như vậy? Không biết lai lịch tiểu tử nọ thế nào, cũng không nhìn ra có chỗ nào bất phàm, thực lực chân chính dường như chỉ là một chiến sĩ thất phẩm hạ, vì sao bọn chúng lại tỏ ra tin tưởng như vậy, này quả thật hết sức nực cười. . .

Người của Bát Đại Thần Trủng sửng sốt một chút, sau đó mới có người mở miệng phản kích:

- Bọn ngốc kia, các ngươi biết người mà các ngươi tin tưởng là ai không? Các ngươi biết người mà các ngươi tin tưởng đang đối mặt với ai không? Chỉ bằng vào thực lực của tiểu tử này, các ngươi cũng dám tự tin như vậy sao, đây là Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng. . .

- Chúng ta có lòng tin như vậy đó, không phục chứ gì?

Người của liên minh Thần Trủng lập tức giận dữ mắng lại:

- Chúng ta biết y là Nguyễn Xạ Nhật, nhưng đối mặt Vũ La đại nhân, y tuyệt không có phần thắng. Hay là các ngươi mau mau khuyên nhủ Nguyễn Xạ Nhật đi, đừng để thanh danh một đời của y bị hủy tại nơi này. . .

Người Bát Đại Thần Trủng nổi giận toàn thân run rẩy:

- Không có lý nào, hoàn toàn không có đạo lý! Một tên từ kẽ đá chui ra lại muốn khiêu chiến Nguyễn Xạ Nhật Đại nhân sao? Bọn này quả thật nực cười, không ngờ lại có lòng tin quá mức vô lý như vậy. . .

Quả thật bọn chúng không hiểu được, rõ ràng là một trận tàn sát vô cùng đơn giản, vì sao bọn ngốc kia lại tỏ ra tự tin như vậy?

Hai người đối mặt, Nguyễn Xạ Nhật khẽ cau mày. Động tác này theo Nguyễn Xạ Nhật thấy, hẳn là làm cho Vũ La “được sủng ái mà lo sợ”, tối thiểu cũng chứng tỏ rằng y coi trọng Vũ La, kẻ có thể được mình coi trọng, cho dù là chết hẳn cũng cảm thấy vinh hạnh.

Nguyễn Xạ Nhật quả thật có đủ vốn liếng để kiêu ngạo. Hồng Tuyền Thần Trủng là một trong Bát Đại Thần Trủng, y lại là đệ nhất nhân cầm quyền Hồng Tuyền Thần Trủng, đối mặt với một chiến sĩ thất phẩm hạ, có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường.

Khóe miệng Nguyễn Xạ Nhật khẽ nhếch lên:

- Vốn giữa hai ta không oán không cừu, đáng tiếc ngươi không nên xuất hiện ở trước mặt ta vào lúc này. . .

Thủy Thần Lực xung quanh bắt đầu khởi động nhè nhẹ, một tràng tiếng róc rách kỳ quái vang lên, không khí thình lình tràn ngập rất nhiều bọt nước to bằng trứng gà.

Hỏa Sư Đà trấn an mọi người:

- Hồng Tuyền Thần Trủng tu luyện Thủy Thần Lực, nơi này là núi rừng, xung quanh không có nước, thực lực của y đã bị hạ xuống tới mức thấp nhất. . .

Hỏa Sư Đà còn chưa dứt lời, chỉ thấy đám bọt nước kia sau một cái vung tay của Nguyễn Xạ Nhật đã xếp đều tăm tắp thành một chuỗi dài, giống như một sợi xích do bọt nước kết thành.

Sợi xích này bay vút lên trời, ra ngoài tầm mắt mọi người có thể nhìn thấy.

Hỏa Sư Đà ngơ ngác:

- Tên khốn này muốn làm gì vậy. . .

Không riêng gì Hỏa Sư Đà, tất cả mọi người ở đây cũng không hiểu, kể cả chiến sĩ của Bát Đại Thần Trung.

Nhưng vào lúc này, một tràng tiếng sấm văng vẳng truyền đến, Hỏa Sư Đà chợt cảm thấy không ổn:

- Có chuyện gì vậy?

- Đó là thứ gì vậy?

Có người tinh mắt lập tức nhìn thấy vẻ khác thường trên trời, tiếng sấm trở nên càng ngày càng rõ, dần dần nối liền với nhau thành một chuỗi ầm ầm không ngừng. Trên trời xuất hiện một đám mây thật lớn chậm rãi hạ xuống, dưới đám mây ấy là đầu sợi xích bọt nước của Nguyễn Xạ Nhật.

Bốn phía vang lên những tiếng kinh hô thất thanh, ai nấy đã hiểu Nguyễn Xạ Nhật muốn làm gì.

- Không ngờ. . . không ngờ y kéo một đám mây xuống. . .

Lần này cho dù là người liên minh Thần Trủng cũng hơi dao động, có thể kéo mây xuống, thực lực như vậy có thể dùng hai từ “yêu nghiệt” để hình dung, không biết Vũ La làm được như vậy không?

Có mây hẳn sẽ có mưa, từ điểm này, mây cũng thuộc về phạm trù mà Thủy Thần Lực có thể khống chế. Chẳng qua mây ở trên cao hàng chục vạn trượng, Nguyễn Xạ Nhật có thể khống chế thần lực đạt tới độ cao như vậy, quả thật khiến cho người ta phải kinh ngạc vô cùng.

Người của Bát Đại Thần Trủng vô cùng hưng phấn, bởi vì thắng lợi của Nguyễn Xạ Nhật coi như đã định, cũng vì có thể chứng kiến thần kỹ bậc này.

- Đám ngốc kia, hiện tại hối hận rồi phải không, muộn rồi, ha ha. . .

Người của Bát Đại Thần Trủng tỏ ra dương dương đắc ý.

Ánh mắt Nguyễn Xạ Nhật nhìn Vũ La với vẻ trêu chọc, vẫn đang khống chế đám mây kia hạ xuống không ngừng. Không có sông hồ lớn thì đã sao, người tu luyện Thủy Thần Lực ở bất cứ đâu cũng có thể tìm được môi trường thích hợp để thi pháp. Trong không khí vẫn có nước, chẳng qua bí mật này, những kẻ hèn mọn như các ngươi không thể nào biết được mà thôi.

Nhưng khiến cho Nguyễn Xạ Nhật có hơi thất vọng, thần sắc của Vũ La không hề lộ vẻ kinh hoàng.

Y không khỏi có chút kỳ quái: nhân vật trước mặt mình vẫn tỏ ra lạnh nhạt như vậy, chắc chắn không phải là người ngu xuẩn tới mức không nhìn ra được lợi hại của thần kỹ mà mình thi triển.

Như vậy cũng chỉ có một khả năng: hắn thật sự không sợ.

Kết luận này khiến cho Nguyễn Xạ Nhật giật thót trong lòng, theo bản năng quyết định lấy ổn thỏa làm trọng.

Tuy rằng nhìn qua Vũ La chỉ có thực lực thất phẩm hạ, nhưng Nguyễn Xạ Nhật không phải là loại tép riu như Kim Hà Hạo, bí mật mà y biết được có thể nói bao trùm khắp Đông Thổ. Y biết được các vị Đại Thánh Đông Thổ như Cửu Vĩ Bạch Hồ ở Thanh Khâu, Thất Thủ Giao Long ở Nộ Long đảo là có thật. Cho nên thấy một chiến sĩ thất phẩm hạ lại tỏ ra lạnh nhạt trước thần kỹ của mình, ngược lại không dám khinh thường.

Nguyễn Xạ Nhật thu hồi thái độ khinh miệt và ngạo nghễ trước đây của mình, khẽ sờ cằm nói một chữ:

- Mời!

Chỉ một chữ này nhưng từ miệng Nguyễn Xạ Nhật nói ra lại có trọng lượng khác hẳn. Người của Bát Đại Thần Trủng vô cùng kinh ngạc: Vì sao Nguyễn Xạ Nhật Đại nhân lại tỏ ra khách sáo với tên phế vật này như vậy?

Rất nhanh bọn họ bình thường trở lại: Quả nhiên không hổ là Đại Tế Ti các hạ, đổi lại là người khác, làm sao có được phong độ cao thủ như vậy?

Vũ La gật đầu một cái, cũng giơ tay ra hiệu mời.

Một cử chỉ nhỏ của Nguyễn Xạ Nhật vào thời khắc mấu chốt khiến cho trong lòng Vũ La thoáng sinh hảo cảm. Trên thực tế trước khi xảy ra cuộc chiến này, Vũ La vẫn nhớ tới tên thất phu lỗ mãng Nguyễn Thôn Hồ, cho nên không có hảo cảm gì với Hồng Tuyền Thần Trủng. Lúc này xem ra, Nguyễn Thôn Hồ có thể trở thành Hổ Báo chiến sĩ của Hồng Tuyền Thần Trủng, e rằng cũng là do vị cao nhân chân chính Nguyễn Xạ Nhật này an bài. Tuy rằng Nguyễn Thôn Hổ không có đầu óc, nhưng chiến lực hùng mạnh, có thể dễ dàng khống chế, cũng giống như một thanh đao sắc bén trong tay Nguyễn Xạ Nhật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.