Tiên Tuyệt

Chương 668: Chương 668: Pháo bắn Ma Diễm cốc (Trung)




Quỷ Lệ Danh nổi giận, không cần phải nói, hộp ngọc Bách Quý Bôn Tiên Quyết kia chắc chắn cũng là giả, cho dù bên trong thật sự chứa một bộ Bách Quỳ Bôn Tiên Quyết, Quỷ Lệ Danh cũng không dám tu luyện.

Ở Bôn Quý sơn lại có người dám giở thủ đoạn như vậy, đùa giỡn cả Ma Diễm cốc từ trên xuống dưới một phen.

Không riêng gì Quỳ Lệ Danh, Ma Diễm cốc từ trên xuống dưới tất cả đều phát hỏa.

Tất cả đội tuần tra đều xuất động, tất cả các đầu mục lớn nhỏ trong Ma Diễm cốc xông hết ra ngoài, thề nếu như tìm được những tên kia, nhất định bầm thây bọn họ thành vạn đoạn.

Dù sao Quý Lệ Danh vẫn là Nam Hoang Đế Quân trên danh nghĩa, lúc này hạ đạt Đế Quân lệnh, lệnh cho cả Nam Hoang tìm kiếm sáu người Vũ La.

Sau khi Quỷ Lệ Danh tức giận một phen tỉnh táo lại, tâm tư lập tức xoay chuyển.

Thời cơ cùng địa điểm mà bảo tàng giả này xuất hiện cũng vô cùng xảo hợp. . .

Bôn Quý sơn bị đóng cửa, bảo tàng xuất hiện, hơn nữa xuất hiện ở phía Bắc Bôn Quý sơn. E rằng những người đó muốn giương Đông kích Tây, xông ra từ phía Nam Bôn Quý sơn, sau đó thì sao? Bản Đế Quân sẽ đuổi theo về phía Nam, bọn họ làm thế nào mới có thể chạy khỏi lòng bàn tay bản Đế Quân?

Lúc này tự nhiên bọn họ sẽ quay đầu về phía Bắc, bản Đế Quân đuổi về phía Nam coi như vô ích.

Quỷ Lệ Danh nở một nụ cười âm lãnh, đứng bật dậy quát to một tiếng:

- Phần Thiên, Diệt Địa, theo ta xuất chinh!

Ngoài cửa một tả một hữu có hai cự hán khôi ngô đang đứng, nghe lệnh lập tức quỳ sụp xuống:

- Tuân chỉ!

Bọn Vũ La đã yên ổn ra khỏi Bôn Quỷ sơn, lúc đi ra đại trận hộ sơn khẽ giật mình, quả nhiên dẫn tới người Ma Diễm cốc chen chúc mà đến. Sau khi mọi người ra ngoài lập tức chạy về phía Bắc, bỏ lại đám người truy đuổi phía sau.

Hướng Cuồng Ngôn tìm cơ hội tiến tới trước Vũ La, thấp giọng hỏi:

- Rốt cục là ngươi muốn làm cái gì? Chúng ta chạy đi rồi, ngươi làm sao tìm Quỷ Lệ Danh báo thù?

Vũ La cười nhạt:

- Tính tình Quỷ Lệ Danh vốn rất đa nghi. Nếu chúng ta bay theo phía Bắc, y sẽ đuổi theo ngược lại phía Nam. Chúng ta thật thật giả giả như vậy, rốt cục y nhất định sẽ đoán ra chúng ta chạy theo phía Bắc.

Hướng Cuồng Ngôn suy nghĩ một chút, dường như thật đúng là đạo lý này. Người tính cách đa nghi thường là suy nghĩ quanh co như vậy vài lần. Vũ La liên tục giương Đông kích Tây như vậy, nói không chừng sẽ bị Quỳ Lệ Danh bắt được.

Nhưng lão vẫn còn có hơi không dám khẳng định:

- Nhưng vạn nhất Quỷ Lệ Danh thật sự bị gạt. . .

Vẻ mặt Vũ La có chút khổ sở:

- Lão Hướng, ta chịu thiệt thòi lớn như vậy vì Quỷ Lệ Danh, hiện tại ta có thể nói là người hiểu rõ y nhất. Lão cứ chờ xem, không đầy trăm dặm, Quỷ Lệ Danh chắc chắn đang chờ chúng ta.

Hướng Cuồng Ngôn do dự một chút, cuối cùng cũng hỏi:

- Rốt cục ngươi định làm gì bây giờ?

Vũ La nở một nụ cười tàn nhẫn:

- Làm gì ư? Ta muốn làm cho Ma Diễm cốc, làm cho Đế Quân Quỷ Lệ Danh trở thành một chuyện cười!

Nói xong lời này, Vũ La bỗng nhiên nhìn mọi người phía trước kêu to:

- Mọi người dừng lại một chút.

Mọi người lộn trở lại hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Vũ La nhìn Chu Thanh Giang cười một tiếng cổ quái:

- Nhạc phụ Đại nhân, người có muốn lập một công lao lớn bằng trời hay không?

Chu Thanh Giang nhướng mày, từ lúc bắt đầu tiến vào Nam Hoang, lão đã cảm thấy Vũ La có điểm gì là lạ, lúc này mắt thấy sắp sửa thoát khốn, Vũ La bỗng nhiên hỏi một câu như vậy, Chu Thanh Giang mơ hồ đoán được chút gì đó:

- Vũ La, con muốn làm gì?

Vũ La ra vẻ không sao cả:

- Không làm gì cả, đột nhiên con cảm thấy có một công lao lớn bằng trời có thể dâng cho nhạc phụ Đại nhân ngài, phải xem ngài có muốn hay không mà thôi.

Chu Thanh Giang còn chưa nói, Chu Hoành đã lập tức đứng ra:

- Muốn, dĩ nhiên muốn, có cái gì mà không dám.

- A Hoành, lui ra!

Chu Thanh Giang quát to một tiếng, Chu Hoành va chạm cùng phụ thân cũng đã quen:

- Cha, người đừng cho là con không biết chuyện gì cả, người sợ cái gì? Chúng ta nhiều người như vậy, muốn giết một mình Quỷ Lệ Danh là hết sức dễ dàng. Cho dù nơi này là Nam Hoang thì đã sao? Chúng ta giết Quỷ Lệ Danh xong lập tức bỏ chạy, bằng vào thực lực chúng ta, bay trở về Trung Châu bất quá chỉ mất thời gian hai, ba ngày. Chờ đến khi bọn Ma tu Nam Hoang kịp phản ứng, muốn bao vây chặn đánh chúng ta, chúng ta đã sớm tiến vào Trung Châu rồi. Một công lao lớn bằng trời người lại không muốn, thật là đáng tiếc cho tấm lòng hiếu thảo của muội phu!

Chu Thanh Giang cũng hết sức bất ngờ:

- Con cũng có thể nhìn ra. . .

Chu Hoành hừ một tiếng:

- Con cũng không phải là kẻ ngu.

Người trẻ tuổi cuối cùng cũng là bồng bột, thích lập công lao, nghĩ đến chuyến này có thể giết Nam Hoang Đế Quân, trong lòng lập tức nóng như lửa đốt. Mặc dù vị Nam Hoang Đế Quân này cũng không phải là hoàn mỹ.

- Vũ La. . .

Chu Thanh Giang vẫn là do dự, không phải là lão không muốn phần công lao lớn bằng trời này, mà là lo cho Vũ La.

Không đợi lão nói, Vũ La đã khoát tay chặn lại:

- Cơ hội trôi qua rồi không lấy lại được, ý con đã quyết. Nếu nhạc phụ Đại nhân ngài không muốn phần công lao này, hiện tại có thể tiếp tục chạy về phía Bắc, trở về Trung Châu.

Hắn nói xong, xoay người bay trở về Bôn Quỷ sơn.

Hướng Cuồng Ngôn không nói hai lời lập tức đi theo. Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ nhìn nhau, Lư Niệm Vũ cười ha hả:

- Khoảng thời gian đi theo tiểu La vừa qua quả thật vô cùng phấn khích, kích thích hơn quãng thời gian lão Lư ta sống một mình rất nhiều, ta rất muốn đi.

- Đó là sư phụ ta, ta nhất định phải đi.

Hai người kết bạn mà đi.

- Phụ thân. . .

Chu Thanh Giang cất tiếng thở dài:

- Cũng được, lần trước bọn Đồng trưởng lão đại bại quay về, lần này Chu mỗ sẽ lĩnh giáo xem thử Ma Diễm cốc có chỗ nào đáng sợ.

Chu Hoành mừng rỡ:

- Hay quá!

Chu Hoành ra vẻ nóng lòng muốn thử, không hề vì chỗ bọn họ đang muốn tới chính là sào huyệt của Nam Hoang Đế Quân mà lo lắng. Chu Thanh Giang thấy được chuyện này cũng có chút lo lăng thay cho con mình: tiểu tử này nông nổi như vậy, nếu tới một ngày nào đó mình rời đi, biết phải lo cho nó ra sao?

Lão lại xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, cũng may còn có con trưởng cùng con rể, tiểu tử này hẳn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Người phía trước đã bay đi thật xa, Chu Hoành quay đầu lại thúc giục lão:

- Cha, người nhanh lên một chút.

Chu Thanh Giang lắc đầu đi theo, kẻ làm cha mẹ, hẳn phải hết lòng.

Trong Ma Diễm cốc, có một tòa thạch bảo khổng lồ ẩn sâu dưới lòng đất. Không gian bên trong thạch bảo thật lớn, đường kính đạt đến ba mươi trượng, cao hai mươi trượng, không gian lớn như vậy nhưng không có một cây cột chống đỡ, toàn dựa vào những đường nét trận pháp khắc chi chít trên vách chống đỡ trọng lượng.

Ở trung tâm thạch bảo có một đài đá ba tầng, trên đài có một tên Ma tu đang ngồi, chính là thống lĩnh tối cao hôm nay ở lại trấn giữ trong Ma Diễm cốc.

Tầng thứ hai, thứ ba của đài đá được chia thành từng ô đá to bằng chậu rửa mặt, trong mỗi ô đá là một trận pháp truyền âm. Theo thời gian trôi đi, trận pháp truyền âm bên trong ô đá theo thứ tự sáng lên, đại biểu từng đội tuần tra phía ngoài đúng giờ hồi báo về Ma Diễm cốc.

Có mấy tên tu sĩ đang bận rộn bay tới bay lui, giữ vững liên lạc cùng các đội tuần tra.

Trên vách thạch bảo ngoại trừ những đường nét trận pháp chi chít ra, còn có một màn sáng màu đỏ mờ mờ. Màn sáng này chính là thể hiện đại trận hộ sơn của Bôn Quỷ sơn.

Tên Ma tu ngồi trên đài đá thoáng động trong lòng, nhìn về phía Bắc. Màn sáng chợt lóe lên một cái, hào quang khuếch tán ra.

Tên Ma tu nhướng mày: thứ gì xông vào?

Chủ lực Ma Diễm cốc đang ở bên ngoài, y không dám khinh thường, vội vàng ra lệnh:

- Triệu tập sáu đội tuần tra, chặn đường phía Bắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.