Tiên Tuyệt

Chương 449: Chương 449: Phòng tuyến Cự Yêu (Hạ)




Gần ngàn chiến sĩ Cự Yêu tộc không hề cố kị xông tới, nhất thời đầy lui đại quân Ma Binh về phía sau.

Nhưng đại quân Ma Binh cũng không hoảng hốt, bọn chúng xếp thành trường trận trước phòng tuyến của Cự Yêu tộc. Tên Ma Tướng cầm đầu vung cao trường thương, tất cả Ma Binh ngửa mặt lên trời, há miệng phun ra một cỗ hắc khí.

Gần hai ngàn cỗ hắc khí hội tụ thành một con hắc long khổng lồ, giương nanh múa vuốt giữa khống trung, vô cùng dữ tợn hung tàn. Trường thương Ma Tướng tiếp dẫn hắc long đâm mạnh vào phòng tuyến của Cự Yêu tộc.

Hắc long một tiếng gầm thét, xông tới thật mạnh.

Vũ La cách xa hàng chục dặm vẫn có thể cảm nhận được tử khí mạnh mẽ của hắc long kia, không khỏi biến sắc.

Kiều Thiên Quỷ bên cạnh do dự một lúc, rốt cục vẫn phải cất tiếng thở dài, dứt khoát giơ tay lên. Một vầng sáng màu xanh đậm xuất hiện trong lòng bàn tay lão, từ từ khuếch tán.

Một tên chiến tướng Cự Yêu tộc trên chiến trường nhìn thấy vầng sáng giật nảy mình, lập tức rời bỏ chiến trường, liều mạng bay tới, còn cách xa vài dặm đã hô to:

- Đại Hoàng Sư, ngàn vạn lần ngài không thể ra tay. . .

Vũ La hết sức kinh ngạc, có chuyện gì vậy?

Dường như Kiều Thiên Quỷ không nghe thấy, vẫn tiếp tục phát lực. Vòng sáng màu xanh đậm càng ngày càng lớn, rất nhanh đã đạt tới đường kính ba mươi trượng.

Chiến tướng Cự Yêu tộc đã tới nơi, nhào xuống ôm lấy đùi lão, đau khổ van xin:

- Đại Hoàng Sư, các huynh đệ còn có thể chống đỡ, xin ngài ngàn vạn lần đừng ra tay, ta van ngài. . .

Kiều Thiên Quỷ nổi giận, tung cước đá bay chiến tướng Cự Yêu cao hơn lão gấp rưỡi, quát to một tiếng:

- Cút ngay, ai dám cản lão tử, lão tử đánh chết kẻ đó!

Chiến tướng Cự Yêu vẫn liều mạng bò tới, ôm chặt lấy chân lão, lệ chảy ròng ròng:

- Ta mặc kệ, dù ngài đánh chết ta, hôm nay ta cũng nhất định không để cho ngài xuất thủ.

Kiều Thiên Quỷ không thèm để ý tới y, tiếp tục khuếch tán vầng sáng lớn đến đường kính bốn mươi trượng, khẽ run tay. Hào quang màu xanh đậm chiếu sáng mặt biển tối tăm, vòng sáng xuất hiện ngay trước mặt hắc long kia. Hắc long tử khí xông vào, lúc chui ra đã xuất hiện trên hàng chục vạn trượng trời cao, không hề tạo ra chút thương tổn nào với phòng tuyến Cự Yêu tộc.

Trên phòng tuyến Cự Yêu tộc, tất cả chiến sĩ Cự Yêu đều đỏ hoe mắt:

- Đúng là Đại Hoàng Sư. . . Đại Hoàng Sư vừa xuất thủ. . .

- Giết, đánh đám Ma Binh này trở về!

- Giết, giết bọn chúng, giết sạch hết thảy bọn chúng!

Đám chiến sĩ Cự Yêu tộc vô cùng kích động, mắt đỏ ngầu hung hãn không sợ chết, không hề thủ vững phòng tuyến nữa, cả bọn xông ra một lượt. Đại quân Ma Binh không ngờ tới cục diện này, vội vàng không kịp chuẩn bị bại lui liên tiếp.

Khác với ban đầu, hiện tại các chiến sĩ Cự Yêu tộc đã lâm vào trạng thái cuồng bạo. Vũ La nhìn thấy vài chiến sĩ Cự Yêu tộc rõ ràng đã bị tử khí gây thương thích, nhưng vẫn liều mạng đánh về phía Ma Binh, chém giết không hề cố kỵ, càng thêm dũng cảm. Sau khi giết chết một hơi vài Ma Binh, bọn họ cũng đã bị tử khí xâm nhập nhanh chóng, lập tức xoay binh khí lại, đâm mạnh vào đầu mình.

Dưới đợt tấn công mạnh mẽ của chiến sĩ Cự Yêu tộc, Ma Binh tan rã rất nhanh, rốt cục bị đẩy lùi về sâu trong biển.

Sau một trường đại chiến, Cự Yêu tộc cũng là thắng thảm, hao tổn không dưới ba trăm chiến sĩ.

Đây là nhờ Kiều Thiên Quỷ dùng Thiên Địa Na Di chuyển công kích hùng mạnh của hắc long kia đi nơi khác, bằng không tổn thất còn lớn hơn nữa.

- Đại Hoàng Sư, Đại Hoàng Sư. . . ngài không sao chứ. . . đùng làm chúng ta sợ. . .

Tên chiến tướng Cự Yêu kia cuống quít đỡ lấy Kiều Thiên Quỷ đang lảo đảo, Vũ La quay người lại, mới thấy sắc mặt Kiều Thiên Quỷ trắng nhợt, ngã vào lòng tên chiến tướng Cự Yêu kia. Nhưng lão vẫn cố gắng nở một nụ cười:

- Vũ La tiên sinh có thấy chưa, đây là chiến sĩ giỏi nhất của Cự Yêu tộc chúng ta. Cự Yêu tộc ta không phải chiến đấu vì tộc ta, chúng ta bảo vệ cả thế giới này! Nếu không có chiến sĩ Cự Yêu tộc chúng ta, còn ai ngăn nổi Ma Binh của Cửu U Minh Ngục?

Kiều Thiên Quỷ nói xong, nhắm mắt lại hôn mê tức khắc.

Tên chiến tướng Cự Yêu tộc rơi lệ như mưa:

- Đã nói trước ngài đừng nên xuất thủ. . . mỗi lần ngài xuất thủ như vậy, đối với ngài hao tổn quá lớn. . .

Vũ La đứng bên cạnh, rốt cục hiểu ra vì sao lão nhân thái độ bất cần đời, thích đánh mắng thủ hạ này lại được vô cùng trọng vọng trong Cự Yêu tộc như vậy.

Kiều Thiên Quỷ ngủ mê suốt bảy ngày mới tỉnh lại.

Thiên Địa Na Di của lão cũng không phải là chỉ có thể dẫn người xuyên qua không gian, trên thực tế tác dụng lớn nhất chính là chuyên dời công kích. Cả Cự Yêu tộc cũng chỉ có Kiều Thiên Quỷ mới có thủ đoạn này, có thể chuyển dời công kích của đại quân Ma Binh.

Nhưng thủ đoạn này hao tổn rất lớn cho bản thân. Một đòn hợp lực của hai ngàn Ma Binh, muốn dời đi cũng không phải nhẹ nhàng như vậy.

Vốn Kiều Thiên Quỷ phát ra chiêu này thông thường là phải ngủ mê năm ngày. Nhưng trước đó lão đã thi triển hai lần liên tục, mặc dù hao tốn không lớn lắm so với dùng Thiên Địa Na Di chuyển dời công kích của Ma Binh đi, nhưng ảnh hưởng của hai lần trước cũng đủ để lão ngũ nhiều hơn hai ngày.

Trong bảy ngày này, trong vùng biển tối đen kia, đại quân Ma Binh không có dị động gì. Viên chiến tướng Cự Yêu tộc kia vẫn hầu hạ bên cạnh Kiều Thiên Quỷ.

- Trước kia vóc dáng Đại Hoàng Sư cũng khôi ngô chẳng kém tên ngốc Cự Thiên Khôi kia, nhưng ngài không ngừng sử dụng Thiên Địa Na Di, tiêu hao thân thể càng ngày càng lớn. Đại Hoàng Sư chỉ có thể không ngừng co rút thân thể của mình để triệt tiêu hao tổn, cho nên hiện tại thân hĩnh ngài mới trở nên nhỏ như vậy. . .

Sau khi Kiều Thiên Quỷ tỉnh lại cũng không nói gì thêm với Vũ La nữa. Hết thảy những gì Vũ La đã nhìn thấy có sức thuyết phục hơn bất cứ lời nói nào của Kiều Thiên Quỷ.

Lão nhân Cự Yêu tộc vẫn lộ vẻ suy yếu như trước, Vũ La đi với lão, được ba mươi chiến sĩ Cự Yêu tộc hộ tống trở về Tang Long đảo.

Về tới đảo, Kiều Thiên Quỷ xua tay đuổi các chiến sĩ Cự Yêu tộc đi:

- Được rồi, tất cả đi đi, lão tử còn chưa chết, vẻ mặt các ngươi như đưa đám làm gì vậy?

Đám chiến sĩ Cự Yêu tộc quỳ xuống dập đầu, sau đó giải tán.

Ba mươi chiến sĩ Cự Yêu tộc quỳ xuống dập đầu cũng đủ làm cho đất rung núi chuyển, Vũ La ở bên cạnh lại không cười nổi.

- Tìm Vũ Thiên Khôi tới đây cho ta.

Chỉ còn lại có Kiều Thiên Quỷ cùng Vũ La, Vũ La cất tiếng thở dài:

- Không cần giả vờ nữa, không còn ai khác.

Kiều Thiên Quỷ cũng thở dài, toàn thân mềm nhũn ngồi phệt xuống đất.

Lão yếu ớt nhìn Vũ La:

- Ngươi cũng đã nhìn ra ư?

Nếu nói về nhãn quang, Vũ La có thể nói là vô cùng lão luyện, thân thể Kiều Thiên Quỷ e rằng không còn chống đỡ được bao lâu. Pháp môn Thiên Địa Na Di kia thật sự hao tổn quá lớn, Kiều Thiên Quỷ chẳng khác nào đang liều mạng.

- Ta đoán chừng còn có thể kiên trì mấy thập niên, lão quỷ ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này.

Vũ La gật đầu:

- Mời nói.

- Nếu ngươi có thể ráp lại Lực Bạt Sơn hoàn chỉnh, ta muốn mượn dùng một chút.

Kiều Thiên Quỷ nói:

- Có Lực Bạt Sơn, có lẽ tộc ta có thể có biện pháp lấp lại khe hở của Cửu U Minh Ngục. Vũ La thoáng động trong lòng, bèn nói:

- Trừ Lực Bạt Sơn ra, ta còn có Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất khác. . .

Kiều Thiên Quỷ lắc đầu:

- Ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng chỉ có Lực Bạt Sơn mới là Thiên Mệnh Thần Phù thích hợp nhất với tộc ta, e rằng những Thiên Mệnh Thần Phù khác không được.

Vũ La gật đầu:

- Ngài yên tâm, chỉ cần ta gom đủ Lực Bạt Sơn, bất kể ta đang ở địa phương nào, sẽ chạy tới Thiên Hoang hải ngay tức khắc.

Kiều Thiên Quỷ nở một nụ cười vui mừng:

- Ngươi thật là hảo hán, ta tin lời ngươi, đa tạ!

Vũ La lắc lắc đầu:

- Sinh linh thế giới này phải đa tạ Cự Yêu tộc các người mới phải.

- Đại Hoàng Sư, ta tới rồi.

Giọng Vũ Thiên Khôi từ bên ngoài vang lên, Kiều Thiên Quỷ cho vào. Trên lưng Vũ Thiên Khôi chỉ còn lại một thanh cự đao, thanh còn lại có lẽ y đã đưa cho ai đó, nghĩ cách giải trừ thương tổn của Lôi Điện trên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.