Hồi ức của Vũ La bị cắt đứt nhiều ít có chút thất lạc, hắn không nghĩ nữa, cũng cầm lấy dao tiện tay cắt xuống một miếng, cắn một miếng cảm thấy mùi vị không đúng, cũng không nói được là mùi vị của thịt không đúng, hay là lòng mình không đúng, sao lại cảm thấy khác xa năm xưa như vậy chứ?
Hấn nhớ đến trước đây mình đã từng nói với Lão Hắc, mùi vị thực ra là ký ức, không nhịn được cười khổ, bỏ cả dao và thịt xuống, một mình buôn bực trở về trong sơn động.
Lăng Hổ Quy và Hoàng Hầu phía sau đối mặt nhìn nhau, không biết làm gì đã đắc tội vị Tam Phù Thiên Công này.
Một đêm này, ánh trăng trên Ngự Xạ Tinh vẫn sáng tỏ như trước, chiếu xuống mặt đất. Vũ La ở Tiên giới, thâm trầm tưởng niệm mọi người ở Ngũ Phương Giới.
Lăng Hổ Quy hoảng sợ, mình đã làm gì khiến cho Vũ La không vui. Thế nhưng trong khoảng thời gian này tiếp xúc với Vũ La, hắn cũng nhìn ra được Vũ La không phải loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy, nhưng lại không nghĩ ra mình đã làm sai điều gì. Bởi vậy hắn có chút buồn bực, loại buồn bực này tác dụng trên loại người phản nghịch như Lăng Hổ Quy, liền cảm thấy nổi giận, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại có chút oán giận đối với Vũ La.
Hấn cảm thấy mình đường đường là Lão Tứ của Binh Long Hội, người kế nghiệp được Lão Đại chỉ định, ở Tiên giới cũng là nhân vật có máu mặt, bị Lương Mạt Vũ phơi nắng, xem thường cả ngày đã đủ nể tình rồi, hiện tại còn phải chịu oán khí của Vũ La ngươi, chuyến đi này thật đúng là mặt nóng áp vào mông lạnh, rất là không đáng rồi.
Hắn cũng lười tu luyện, một mình ngồi gác đêm ở cửa động, nhìn rừng già dưới ánh tráng, tự mình sinh buồn phiền.
Hắn cũng thuộc về dạng người vô tâm vô phế, nửa đêm trước tự mình buồn bực chết đi được, đến nửa đêm sau đã bắt đầu mơ mơ màng màng. Lẽ ra Tiên Nhân không đến mức buồn ngủ, chỉ là ngồi không như vậy tự nhiên là buồn chán.
Ngay sau đó hắn dường như nghe thấy tiếng gì đó, tùy tiện ngẩng đầu lên, vừa nhìn nhất thời lại càng hoảng sợ:
- Con bà nó, dậy mau, dậy cho mau, sắp sửa chết cả lũ bây giờ!
Hấn hô to gọi nhỏ một trận, gọi tất cả mọi người đang tu luyện dậy, mọi người chui ra vừa nhìn, phía chân trời một mảnh điểm đen rậm rạp.
Đại bàng!
Hoàng Hầu nghiến ráng nghiến lợi:
- Đám gia hỏa này không ngờ lại nhớ thù như vậy, đã qua bao nhiều ngày rồi, còn không chịu buông tha chúng ta.
Đại bàng cuối cùng đã tìm được bọn họ, đại bàng vô cùng vô tận kéo tới. Lăng Hổ Quy cuối cùng đã tìm được đối tượng phát tiết, còn có vẻ có chút hưng phấn, nói với Lương Mạt Vũ:
- Lần này ta xuất thủ trước, bằng không lại không có cơ hội, ta xin ngươi đừng tranh với ta, được không?
Hắn vừa mới hô to gọi nhỏ sắp chết cả lũ, lúc này lại lo lắng khi động thủ không được đánh, đối với dạng người như vậy Lương Mạt Vũ chỉ có thể trợn mắt mà nhìn.
Đại bàng tốc độ cực nhanh, vừa rồi còn là một mảnh điểm đen phía chân trời, thoáng cái đã đến trước mắt, lần này, những con đại bàng này dường như thực sự là ôm hận mà đến, linh hỏa thiêu đốt trên người đều là màu đen đỏ.
Mọi người lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, Hoàng Hầu thấy ba người Dạ Huy đứng ở phía trước liền giống như trước đây, vung tay lên sáu người chia làm hai bên trái phải, chuẩn bị cùng tiến lên. Dạ Huy lại đột nhiên mở miệng:
- Các ngươi hãy chờ một chút.
Hoàng Hầu sửng sốt, Vũ La đứng ở phía sau cũng nói:
- Để cho bọn họ thử trước xem, không được thì các ngươi hãy đi hỗ trợ.
Hoàng Hầu hiểu được: đây là Vũ La muốn cho ba người làm quen với Phù Hạch Tiên Binh một chút, phỏng chừng cũng có ý tứ kiểm nghiệm uy lực của Phù Hạch Tiên Binh một chút.
Nghĩ tới đây, Hoàng Hầu không khỏi lại bắt đầu hâm mộ ba người Dạ Huy.
Thế nhưng đối với Phù Hạch Tiên Binh của ba người vừa mới đoạt được có bao nhiêu uy lực, cũng không ôm hy vọng gì. Dù sao thì ba món Phù Hạch Tiên Binh này, cũng chính là Vũ La “Vội vàng chế tạo” ra trong thời gian mười ngày. Tam Phù Thiên Công bình thường luyện chế ra một món tinh phẩm ít nhất cũng cần hai năm, có một số tác phẩm tinh tế cần ba năm cũng là bình thường. Nếu như là tác phẩm truyền đời, bế quan đều dùng đơn vị trăm năm để tính.
Cho dù là tác phẩm bình thường, không có thời gian mấy tháng căn bản cũng không luyện chế ra được.
Vũ La dùng mười ngày luyện chế ba món Phù Hạch Tiên Binh, phỏng chừng cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như là Phù Hạch Tiên Binh, tốt hơn Tiên Khí một chút mà thôi.
Hắn nhìn Lăng Hổ Quy một chút, phía trên Lão Tứ còn có ba vị Đại ca, không có sự giác ngộ tự mình làm chủ, cũng không cho hắn ám chỉ gì. Hoàng Hầu không thể làm gì khác hơn là tự mình làm chủ, lấy mắt ra hiệu cho mấy người còn lại, lui ra cách ba người không quá xa, tránh cho cứu viện không kịp.
Lăng Hổ Quy vô cùng cẩn thận phóng Tiên Khí của mình ra, ba điểm quang mang xanh, vàng, đỏ bay lượn ở xung quanh hắn một trận, rơi ở trên lưng vừa lóe đã hóa thành ba thanh chủy thủ tinh xảo lung linh.
Chủy thủ trên người, ở ngay trong tầm tay của hắn, chỉ cần tâm niệm của hắn khẽ động là có thể bay đi giết địch.
Ba thanh chủy thủ này cũng là Phù Hạch Tiên Binh, từ đó có thể thấy được Lăng Hổ Quy ở trong Binh Long Hội được coi trọng thế nào.
Hắn cũng có cách nghĩ giống như Hoàng Hầu. Phù Hạch Tiên Binh của ba người chỉ sợ là Vũ La lâm thời tiện tay làm ra, không tốt lành gì. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì chính là lúc mình xuất thủ, đại phát thần uy, đại sát tứ phương.
Hắn đang nóng lòng muốn thử.
Lương Mạt Vũ lúc này đứng ở bên cạnh Vũ La, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Vũ La, cũng chưa nói gì.
Dạ Huy vươn tay đẩy một cái trên Hộ Tâm Kính của mình, một tiếng ông vang lên, quang mang hai màu xanh trăng (thanh bạch) trong Hộ Tâm Kính chuyển động, một đồ án thái cực đồ bằng ánh sáng cực lớn hiện lên ở phía sau hắn.
- Các ngươi còn chờ cái gì!
Dạ Huy quát to một tiếng, Lôi Quá lấy Phù Hạch Tiên Binh giống như đồng tiền kia ra, móc trên ngón tay chỉ lên trời, vật kia kêu keng một tiếng bay lên, không ngừng xoay vòng giữa không trung. Dọc đường bay của nó, một đám linh văn, Vu văn, trận pháp rơi xuống, tầng tầng lớp lớp gia trì trên người Lôi Quá.
Lôi Quá ngẩng đầu lên, đồng tiền kia rơi xuống, ẩn ở mi tâm của hắn, thật giống như con mắt thứ ba của hắn.
Một mảnh quang mang kim sắc sáng lạn từ trong đồng tiền tuôn ra, chất chồng tầng tầng linh văn, vu văn, trận pháp bên ngoài người hắn, hình thành một tầng trọng giáp bằng ánh sáng vô cùng lớn.
Hắn tiến lên một bước, bước lên phía trước Dạ Huy và Triệu Hiểu Hiểu, vừa đứng một người đã ngăn cản toàn bộ hai người phía sau.
Hai tay của hắn vừa nhấc, trên cánh tay phóng ra hai đạo đao mang cực dài, va chạm vào nhau liền phát ra một tiếng kim loại cực lớn.
Triệu Hiểu Hiểu lặng yên không một tiếng động lấy chiếc hộp sắt kia ra.
Hộp sắt phân tán thành vô số khối sắt vỡ nhỏ như con kiến.
Những khối sắt vỡ nhỏ này giống như vật sống cuồn cuộn bao trùm ở trên cánh tay của nàng, một đôi bao tay mới tinh thành hình.
Ba món Phù Hạch Tiên Binh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều đã mở to mắt nhìn.
Mặc dù có không ít Tiên Khí nhìn được nhưng dùng không được, nhưng tuyệt đại bộ phận xuất tràng thanh thế bất phàm đều là hàng thực giá thực. Ba món Phù Hạch Tiên Binh trước mắt này, hơi có chút ý tứ lớn tiếng dọa người, làm cho mọi người vốn không xem trọng uy lục của ba món Phù Hạch Tiên Binh này thất kinh.
Ba người chuẩn bị xong, nhóm đại bàng mấy ngàn con đầu tiên đã kêu quác quác kéo đến. Lôi Quá lộ ra nụ cười hiếm có, sau do trong anh mắt sửng sốt của mọi người gầm lên một tiếng, hai chân đạp mạnh, ầm một tiếng nhảy lên, giống như Phích Lịch Xa của thế tục giới, phóng ra giống như cự thạch hung hăng đụng về phía những con đại bàng kia.
Hắn sau khi mặc vào trọng giáp quang mang, cao sáu trượng, rộng cũng có bốn trượng, diện tích lớn như vậy, vừa va chạm đã trực tiếp húc cho mấy chục con đại bàng đứt gân gãy xương kêu thảm rơi xuống.