Mình còn có Bách Vạn Nhân Đồ, Thần Kiếm Thiên Tinh, cự tháp huyết sắc, cũng xem như là có lực đánh một trận với Nam Vinh Ngọc Mị, muốn chạy trốn lại càng dễ dàng hơn.
Vũ La tâm niệm vừa động, Chuyên Húc Thạch Phù trên Phong Thần Bảng lại không nhúc nhích.
Hắn sửng sốt, trước kia cho dù là Bách Vạn Nhân Đồ hung hãn, vào lúc sắc phong đại chiến một trận với Phong Thần Bảng khống chế Hạn Bạt Huyết Phần cực kỳ quyết liệt, nhưng sau khi sắc phong cũng là ngoan ngoãn nghe lời, không hề chống lại.
Chuyên Húc Thạch Phù này dễ dàng sắc phong như vậy, vì sao lại không nghe sai khiến?
Vũ La thử lại mấy lần Chuyên Húc Thạch Phù vẫn trơ trơ không chịu nhúc nhích, Vũ La rất căm tức, hắn có thể chạy trốn thuận lợi hay không, một phần hy vọng rất lớn cũng phải ký thác ở trên người Thần Tướng nhất phẩm cấp bậc cao hơn Hạn Bạt Huyết Phần và Bách Vạn Nhân Đồ này, thế nhưng nó lại không nghe mệnh lệnh!
Hắn rất là nổi giận, Phong Thần Bảng lại đưa tới một đạo ý niệm: Nhất phẩm là vương, chịu mềm không chịu cứng.
Vũ La lại dâng lên một tia hy vọng: mềm cũng được, ta khách sáo một chút với nó, xin nó hỗ trợ là được.
Chuyên Húc Thạch Phù vẫn như cũ không nhúc nhích, Vũ La lần này thực sự phát hỏa, chỉ vào Chuyên Húc Thạch Phù lớn tiếng quát:
- Đồ khốn, bản Đế Quân đã nể mặt ngươi như vậy, còn không biết tốt xấu sao?
Chuyên Húc Thạch Phù vẫn không có chút phản ứng.
Vũ La thống khổ phát hiện: Mình hết đường xoay sở! Điều này giống như thu phục một gã bộ hạ mới mạnh mẽ, thế nhưng gã bộ hạ này lại cứng đầu không nghe sai khiến. Kiếp trước Vũ La mặc dù là Nam Hoang Đế Quân, thế nhưng thuật khống chế kẻ dưới cũng không phải là sở trường của hắn, trên thực tế làm một vị Đế Quân, thiếu sót của hắn vẫn là không Ít.
Hắn có thể trở thành Nam Hoang Đế Quân, phần lớn đều là nhờ vào chiến lực siêu quần của hắn, có can đảm gánh vác trọng trách, là người nghĩa khí, có thể vì Nam Hoang ngăn cản sự tiến công của phe Chính đạo Trung Châu, cho nên mới được Ma Tu ở Nam Hoang phong làm quân chủ.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, ngoại trừ những huynh đệ lúc đầu cùng nhau chiến đấu, về sau tất cả đều ngã xuống, hắn gần như không có bộ hạ nào, tự nhiên cũng không hiểu lắm về thuật khống chế kẻ dưới.
Hiện tại Chuyên Húc Thạch Phù sống chết không chịu nghe lệnh triệu hồi, hắn cũng không có biện pháp.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vũ La nghĩ mãi cũng không có lời giải, dựa theo nhắc nhở của Phong Thần Bảng, mình hẳn là có thể sai khiến Chuyên Húc Thạch Phù này, nhưng tình huống thực tế vị Thần Tướng nhất phẩm này vẫn không chịu nhúc nhích.
Kể từ khi chiếm được Chuyên Húc Thạch Phù, tất cả mọi chuyện đều lộ vẻ quỷ dị, với tình huống hiện tại này, Vũ La cũng chỉ có thể cười khổ, ý thức lui ra khỏi Minh Đường Cung.
Mở mắt ra đã nhìn thấy thân hình cao lớn của nữ hoàng Bán Yêu tộc Nam Vinh Ngọc Mị, lại là một chiếc váy dài tử lam sắc, nàng lười biếng ngồi ở trên chiếc ghế cách đó không xa.
Váy vẫn vô cùng xa hoa như trước, bao trùm mặt đất phạm vi một trượng, mặt trên dùng kim tuyến thêu một bộ Bách Điểu Triều Phượng Đồ vô cùng hoa mỹ khó tả bằng lời.
Chiếc váy này mặc ở trên người nàng làm cho người ta có một cảm giác, dường như trên cả thế giới này cũng chỉ có một vị nữ tử Nam Vinh Ngọc Mị này, làm nổi lên khí thế của chiếc váy này.
- Ngươi tỉnh rồi.
Nam Vinh Ngọc Mị nâng bình rượu trong tay, rót một ngụm rượu đỏ au vào trong miệng, buông bình rượu xuống, ngón tay nhẹ nhàng lau rượu trên khóe miệng:
- Đi thôi, đưa ngươi đi xem thánh địa của tộc ta một chút!
Vũ La cũng không khỏi có chút chờ mong:
- Chúng ta đến rồi sao?
Tâm niệm của Nam Vinh Ngọc Mị vừa động, hai người liền từ từ bay lên, xuyên qua boong thuyền thủy tinh, lên tới trên boong thuyền của Vương Thuyền.
Sóng biển cuồn cuộn, gió biển thổi vào mặt, đứng ở đầu thuyền nhìn ra xa, biển rộng vô tận, một mảng đảo nhỏ đá ngầm nhìn qua lộn xộn nhưng lại ngay ngắn có thứ tự, hình thành hai nhóm trên mặt biển.
Giữa những đá ngầm này, một đạo hắc thủy giống như mái tóc mỹ lệ của thiếu nữ cao quý uốn lượn chảy qua bên trong biển rộng.
Vũ La chưa từng thấy qua cảnh trí kỳ dị như vậy, nơi này rõ ràng là biển cả, lại có một con sông nước màu đen chảy trong nước biển. Hơn nữa, nước biển đối với con sông đen này thật giống như bờ sông, không ngờ không xâm phạm lẫn nhau.
Đầu nguồn sông đen cũng ở trong biển cả, giống như là thình lình xuất hiện, sau khi bắt nguồn liền uốn lượn chảy qua giữa những đảo nhỏ kia, sau đó lại vô thanh vô tức tan vào trong biển rộng.
- Đây. . .
Nam Vinh Ngọc Mị mỉm cười kiêu ngạo:
- Kỳ cảnh thiên địa, đây chính là thánh địa của tộc ta. Đi thôi, chúng ta tới gần một chút.
Vương Thuyền tiếp tục tiến về phía trước, mãi cho đến bờ sông đen, mỏm đá ngầm hai bên thật giống như những ngọn núi cực lớn, nếu như coi biển cả là mặt đất, như vậy sông đen này chính là một con sông lớn chảy quanh những núi non trùng điệp.
Vũ La ngẩng đầu nhìn xung quanh, những mỏm đá ngầm này có vẻ hơi kỳ lạ, hình dáng vô cùng cổ quái. Vũ La luôn cảm thấy chúng giống như thứ gì đó, nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc giống cái gì, mỗi một mỏm đá ngầm như vậy đều cao mấy trăm trượng, càng khổng lồ hơn so với Vương Thuyền hiện tại đang thu nhỏ của bọn họ. Những mỏm đá ngầm này đã trải qua mưa gió tẩy rửa vô số năm, mặt ngoài loang lổ, bên trong những cái khe đầy các loại rong rêu, thậm chí còn có không ít chim biển làm tổ ở trong vết nứt. Trên đó đầy phân chim, giống như là một nơi vệ sinh chung, đỉnh hết sức bằng phẳng, nếu ở Trung Châu sẽ được xưng là núi “Đỉnh Bằng”.
Đến bờ sông, Vương Thuyền liền dừng lại, Nam Vinh Ngọc Mị gọi Vũ La một tiếng:
- Chúng ta đi vào thôi, nơi này chính là thánh địa, cho dù là trẫm cũng nhất định phải xuống thuyền đi bộ.
Vũ La gật đầu một cái. Hai người nhẹ nhàng đáp từ trên Vương Thuyền xuống, đạp trên mặt nước chậm rãi đi về phía thượng du sông đen.
Nam Vinh Ngọc Mị nhìn thấy Vũ La một mực quan sát những mỏm đá ngầm hai bên,
Không khỏi nói:
- Có nhìn ra cái gì không?
Vũ La vốn còn chưa khẳng định, Nam Vinh Ngọc Mị vừa nói như vậy cũng chẳng khác nào đã khẳng định phỏng đoán của hắn: Những mỏm đá ngầm này khẳng định ẩn giấu huyền cơ gì đó.
Vũ La lại nhìn một chút, bỗng nhiên đã nghĩ rõ ràng, có chút bất ngờ nói:
- Những cái này đều là thạch điêu? Nhưng vì sao những thạch điêu này đều không có đầu?
Nam Vinh Ngọc Mị liếc mắt nhìn Vũ La lộ vẻ khen ngợi:
- Không có đầu, không sai, nhưng không phải là thạch điêu.
Những mỏm đá ngầm này đã trải qua rất nhiều năm tháng, bởi vậy bề ngoài đều bị xói mòn vô cùng nghiêm trọng, tạo hình cũng có vẻ rất mơ hồ. Thế nhưng sau khi nhìn nhiều lần như vậy, Vũ La vẫn có thể nhận ra những mỏm đá ngầm này đều là những pho tượng điêu khắc cự thú ngồi trên mặt đất.
Lúc trước hắn một mực không nhìn ra chính là bởi vì những pho tượng này đều không có đầu, đỉnh của những mỏm đá ngầm này bị san bằng, nhìn qua giống như là năm đó những người đã điêu khắc xong thân thể, nhưng lại không chịu đặt phần đầu pho tượng lên.
Nhưng Nam Vinh Ngọc Mị lại nói không phải là tượng, vậy thì là cái gì?
Vũ La nghi hoặc nhìn Nam Vinh Ngọc Mị. Nam Vinh Ngọc Mị lại khẽ mỉm cười:
- Đi thôi, rất nhanh ngươi sẽ hiểu.
Nam Vinh Ngọc Mị dẫn Vũ La đi tới đầu nguồn sông đen. Vũ La cúi đầu vừa nhìn lập tức hoảng sợ, hắn đã nhìn thấy gì? Một bộ hài cốt đầu rồng cực lớn!
Sông đen rộng chừng ba mươi trượng, thế nhưng cũng không sâu, cũng chỉ ngập nửa người. Từ xa nhìn lại là một chiếc dây lưng đen, tới gần lại có thể thấy rõ đáy nước.
Đầu nguồn sông đen chính là một bộ hài cốt đầu rồng đường kính mười trượng. Nửa bộ phận phía dưới của hài cốt lấp trong bùn cát, nửa trên lộ ra bên ngoài, long giác, long lân, long cốt rõ ràng, đôi hốc mắt trống rỗng hắc ám, miệng rồng mở rộng đang yên lặng phun hắc thủy ra ngoài.
Mà những hắc thủy này chính là đầu nguồn của sông đen!