Lưu Kim Triêu nhìn người trung niên kia chắp tay nói:
- Vị này, ngươi có thù với Tân Thiên Lâu chúng ta, hay lá có oán với mấy vị khách nhân này?
- Nếu như nhắm vào Tân Thiên Lâu chúng ta mà tới, mời các vị theo ta ra ngoài nói chuyện, đừng làm phiền người khác. Nếu như nhắm vào mấy vị này mà tới, cũng xin cho Tân Thiên Lâu chúng ta chút thể diện, không nên giải quyết ở đây, Đại lão bản nhà ta nhất định có trọng tạ!
Người trung niên kia giống như căn bản không nghe thấy, không thèm để ý tới Lưu Kim Triêu, hắn nhìn toàn bộ viện lạc, thản nhiên nói:
- Nơi này không tồi, các ngươi đi ra đi, tìm người tới quét tước một chút, chúng ta sẽ ở nơi này.
Hắn vừa nói xong, trong đám quái nhân kia liền có hai người vồn vã giống như làm ảo thuật lấy từ trong không gian trữ vật ra một chiếc Thái Sư ỷ gỗ mun, mời người trung niên kia ngồi xuống.
Lưu Kim Triêu nhướng mày:
- Vị này, ngươi biết Đại lão bản của chúng ta. . .
- Nếu như Bạch Cửu Long biết ta tới, cũng phải ngoan ngoãn lăn tới nghênh tiếp, cũng không dám đánh một cái rắm nào!
Người trung niên bình thản nói.
Sắc mặt của Lưu Kim Triêu biến đổi, đối phương biết rõ Đại lão bản của mình là ai còn dám làm như vậy, hiển nhiên là thật sự không coi Đại lão bản của mình ra gì, người này rốt cuộc là ai?
Hắn trong lòng kinh nghi bất định. Trên mặt Tiêu Minh Viễn đã không nhịn được nữa, lạnh lùng uy hiếp:
- Mặt mũi của Bạch Cửu Long không đủ, không biết mặt mũi của Vĩnh Vũ tiêu cục chúng ta có đủ hay không?
Người trung niên vẫn như trước lắc đầu nói:
- Vĩnh Vũ tiêu cục không đủ, Binh Long Hội thì đủ rồi. Đáng tiếc phân lượng đã đủ rồi, mặt mũi lại không đủ.
Tiêu Minh Viễn và Lăng Hổ Quy đều biến sắc, quát lên:
- Rốt cục ngươi là ai?
Sau lưng Vĩnh Vũ tiêu cục chính là Binh Long Hội, bí mật này toàn bộ Cửu Dương Tinh cũng không có mấy người biết, lại bị người trung niên này hời hợt một câu nói toạc ra. Tiêu Minh Viễn và Lăng Hổ Quy cực kỳ khiếp sợ.
Người trung niên đã thể hiện rõ lai lịch cực lớn, lại không hiểu sao xuất hiện ở nơi này, bất kể là Lưu Kim Triêu hay là huynh đệ Tiêu Minh Viễn trong lòng đều bắt đầu tính toán ẩn tình phía sau chuyện này.
Người trung niên khoát tay chặn lại:
- Lão Đại của các ngươi biết ta là ai, trở về vừa nói hắn sẽ biết, ta không ngại động thủ, chẳng qua hôm nay là một ngày lành không muốn động thủ. Các ngươi đi thôi. Tên mập mạp kia, tìm nữ nhân xinh đẹp nhất của các ngươi tới quét tước nơi này, mùi vị của những người này rất đáng ghét, nhất định thanh lý sạch sẽ cho ta. . .
Người trung niên tiện tay chỉ bảo, ý kiến của những người trong viện tử này trực tiếp bị hắn không đếm xỉa tới.
Vũ La ung dung thản nhiên nhìn Lương Mạt Vũ, thấp giọng nói:
- Chuyện này ngươi còn có thể không lên tiếng?
Lương Mạt Vũ cười khổ:
- Ngươi là tên khốn, ôi, xem như ta không may.
Vũ La cũng cười.
- Lệ Hải Nhược, ta còn ở đây, ngươi chuẩn bị đuổi ta ra khỏi cửa ư?
Thanh âm cực kỳ rắm thúi kia của Lương Mạt Vũ vang lên, người trung niên sửng sốt, lại liếc mắt đảo qua mọi người, mới nhìn rõ người nói chuyện là ai.
Hắn thoáng cái từ trên ghế nhảy dựng lên:
- Ngươi, ngươi đây không phải là cố ý sao! Vừa rồi ta rõ ràng đã nhìn thoáng qua, ngươi giấu đi làm cho ta không tìm được, hiện tại lại nói ra, ngươi, ngươi, ngươi sao có thể như vậy?
Lương Mạt Vũ hai mắt vừa đảo:
- Lão tử cứ thích như vậy, thế nào hả?
Khi Lương Mạt Vũ gọi lên cái tên Lệ Hải Nhược này, Lưu Kim Triêu và huynh đệ Tiêu Minh Viễn trong lòng nặng trĩu: thì ra là hắn, khó trách!
Lệ Hải Nhược còn có danh hiệu là Bát Thủ Đạo, hắn là một mã tặc.
Vũ La từ Hồng Lang Tinh đến Cửu Dương Tinh, nhìn qua đã chạy xa như vậy, nhưng trên thực tế vẫn còn ở trong một tinh vực. Tinh vực này gọi là Tinh vực Bôn Lôi, chính là dưới quyền cai trị của Tinh Lôi Tiên Tôn Mông Nghị.
Bát Thú Đạo Lệ Hải Nhược này chính là mã tặc lớn nhất trong Tinh vực Bôn Lôi.
Hắn làm nghề buôn bán không cần vốn, thủ hạ lại có rất nhiều cao thủ, tới vô ảnh đi vô tung, không cần nể mặt đầu sỏ thương giới Bạch Cửu Long, lại càng không cần cố kỵ Vĩnh Vũ tiêu cục, mọi người vốn chính là đối đầu.
Về phần Binh Long Hội, Lão Đại có thể đấu một trận cùng hắn, thế nhưng Lão Đại hiện tại không có ở đây.
Hắn nói hôm nay là một ngày tốt, bởi vì hôm nay chính là ngày hội minh của tất cả đội mã tặc trong Tinh vực Bôn Lôi, qua ngày hôm nay, Bát Thủ Đạo Lệ Hái Nhược hắn chính là Bát Thủ Đạo Vương Lệ Hải Nhược.
Cho nên hắn không chút cố kỵ xông lên viện lạc chữ Thiên, muốn tìm một địa phương tốt tiến hành việc hội minh này.
Vốn ngày hôm nay hẳn là một ngày nở mày nở mặt nhất trong đời Lệ Hái Nhược, kiêu ngạo một chút thì sao chứ? Vốn chính là mượn Tân Thiên Lâu và Vĩnh Vũ tiêu cục lập uy, không ngờ lại đụng phải Lương Mạt Vũ.
Mà trước đó Lệ Hải Nhược còn đặc biệt nhìn qua, không có nhân vật gì khó giải quyết ở đây.
Lương Mạt Vũ đã ẩn tàng khí tức trên người trốn ở trong đám người, cố ý để Lệ Hải Nhược không để ý bỏ qua. Nếu không phải là Vũ La xúi giục lần này, thật đúng là không muốn gây sự, đã chuẩn bị rời đi rồi.
Lệ Hải Nhược tức giận đến trợn trắng mắt:
- Lương Mạt Vũ, ngươi quá đáng rồi. Tốt, ngươi giỏi lắm, lão tử hôm nay không may, lão tử nhận thua, chúng ta đi.
Lương Mạt Vũ biến sắc:
- Ngươi nói lại một câu lão tử nữa thử xem!
Lệ Hải Nhược hung hăng vung tay lên, lại không nói thêm câu gì nữa, hai chân giậm mạnh một cái, ầm một tiếng ở trên mặt đất dẫm ra hai cái hố sâu, hắn lại gào thét một tiếng xông ra ngoài.
Bát Thủ Đạo vừa đi, những mã tặc khác cũng lao ra ngoài như ong vỡ tổ.
Mặc dù bọn họ không rõ bối cảnh chân chính của Lương Mạt Vũ, thế nhưng truyền thuyết của Lương Mạt Vũ trên Cửu Dương Tinh ngược lại đã nghe không ít, ngay cả Lệ Hải Nhược cũng phải cút đi, bọn họ còn lưu lại không phải là tìm chết sao?
Lương Mạt Vũ có vẻ bất mãn, Vũ La lại cười hì hì, tâm tình vui sướng, giơ chén rượu lên hướng Tiêu Minh Viễn kính rượu:
- Được rồi, chúng ta ăn cũng đã không sai biệt lắm, chén này cáo từ đi.
Tiêu Minh Viễn trên mặt có chút nhịn không được:
- Tiên sinh, lần này là Tiêu mỗ sai lầm, ngày khác nhất định bày rượu tạ tội!
Hắn đột nhiên đá Lăng Hổ Quy một cước:
- Còn có một yêu cầu quá đáng.
Vũ La có ý cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút lại không nói gì cả.
Quả nhiên Tiêu Minh Viễn nói:
- Lão Tứ của ta nhàn rỗi không có chuyện gì, xin tiên sinh dẫn hắn đi, đi ra ngoài lịch lãm một phen.
Vũ La nhìn Lăng Hổ Quy, người sau nhếch miệng cười:
- Thực ra, ta đánh cũng rất được, chỉ là tên vừa rồi kia quá lợi hại. . .
Vũ La cười ha ha, vỗ bàn nói:
- Đi, muốn đi thì đi, chúng ta đi!
Hắn vừa thét to, mọi người, mọi người uống cạn rượu trong chén, theo hắn đồng loạt xuất phát.
Ngự Xạ Tinh ở chỗ giao giới của Tinh vực Bôn Lôi và Tinh vực Bách Điểu, cách quả thật rất xa Cửu Dương Tinh. Sau khi đoàn người Vũ La trải qua mười một lần xuyên qua không gian, đã đi tới Cô Lang Tinh, một tinh cầu thương nghiệp gần Ngự Xạ Tinh nhất.
Chỗ biên cảnh luôn luôn là địa phương hoang vắng nhất, hỗn loạn nhất, cho dù là ở Tiên giới cũng là như vậy.
Cô Lang Tinh chính là một tinh cầu thương nghiệp hỗn loạn, mặc dù chỉ là một tinh cầu thương nghiệp đẳng cấp thấp, thế nhưng tiêu cục ở nơi này lại cực kỳ nhiều.
Ngự Xạ Tinh mà bọn họ muốn đi là một tinh cầu hoang vu, chính là tinh cầu vô chủ.
Trên Ngự Xạ Tinh sản xuất không nhiều, giá trị kinh tế không lớn, tự nhiên không có người tranh đoạt. Nếu như muốn nạp một tinh cầu vào phạm vi thế lực của mình, nhất định phải giao nộp thuế cho Tiên Tôn cai quản tinh vực, căn cứ vào đẳng cấp và thu nhập khác nhau của tinh cầu, thuế phải nộp cũng không giống nhau, đồng thời cứ mười năm kết toán một lần.
Loại tinh cầu như Ngự Xạ Tinh, nếu như đoạt lấy vậy tuyệt đối là thu không đủ chi, bởi vậy đã trở thành tinh cầu hoang vu.