Việc Vũ La phải làm chính là ở trong quá trình hành động lần này tìm cách kéo Lương Mạt Vũ vào trong trận doanh của mình. Mà Lương Mạt Vũ không giống như đám người Dạ Huy. Việc này khó khăn không nhỏ.
Mặc dù Vũ La sốt ruột trong lòng, nhưng có một số chuyện chính là có vội cũng không được. Tiên Khí phi hành cỡ lớn không thể không chuẩn bị, hắn dẫn mọi người đi địa phương phồn hoa của Cửu Dương Tinh, vốn chuyện này giao cho Thập Phương thương hành đi làm sẽ đơn giản hơn rất nhiều, thế nhưng hiện tại Vũ La không muốn có quá nhiều qua lại với Thập Phương thương hành nữa.
Chẳng qua đi được nửa đường, trong sáu gã tiêu sư liền có người vượt lên trước, hướng Vũ La và Lương Mạt Vũ ôm quyền:
- Tiên sinh, Tam tiêu đầu mời ngài đến Tân Thiên Lâu một hồi.
Vũ La có chút bất ngờ, lúc này Tiêu Minh Viễn tìm mình có chuyện gì?
Hắn nhìn Dạ Huy, Dạ Huy nhún vai:
- Ta cũng không biết.
Lương Mạt Vũ sửa sang lại mái tóc dài mình tự cho là tiêu sái kia, nói rất thối tha:
- Ta đoán, là chuyện tốt.
- Vì sao là chuyện tốt? Đương nhiên là bởi vì ngươi có quan hệ cùng vị Lương đại nhân là ta đây.
Vũ La bĩu môi:
- Đi Tân Thiên Lâu.
Tân Thiên Lâu chính là một tòa tửu lâu tốt nhất của toàn bộ Cửu Dương Tinh, lão bản sau màn có người nói cũng là một người rất có thủ đoạn. Mời khách ở nơi này không có mười vạn tiên ngọc thì ngay cả ăn no cũng đừng mơ. Nếu muốn ăn ngon, tối thiểu cũng phải mười lăm vạn tiên ngọc. Nếu muốn ăn ngon uống ngon, tối thiểu cũng phải hai mươi vạn tiên ngọc. Nếu muốn ăn ngon uống ngon chơi vui, tối thiểu cũng phải có ba mươi vạn tiên ngọc.
Tiêu Minh Viễn hôm nay chính là dựa theo tiêu chuẩn ăn ngon uống ngon lại chơi vui.
Tầng cao nhất trong phù đảo ba tầng của Tân Thiên Lâu, diện tích lớn như vậy nhưng trên thực tế chỉ có ba viện lạc, mỗi viện lạc tương đương với một nhã gian phía dưới, chỉ chiêu đãi một đám khách nhân.
Ba viện lạc này lấy “Thiên Địa Nhân” tam tài để đặt tên.
Tiêu Minh Viễn ở trong viện lạc chữ Thiên đất nhất của nơi này, ngày hôm nay đã chuẩn bị cạn túi. Sáng sớm hắn đã tới rồi, bên người còn dẫn theo một người trẻ tuổi nhìn qua như hai mươi tuổi.
Người thanh niên mặc áo kép vải thô rất mộc mạc, dưới quần áo rộng thùng thình không che giấu được cơ thể cường tráng, cho người ta cảm giác người này giống như là một con báo đội lốt người, cho dù mặc lên một thân quần áo cũng khó có thể che giấu dã tính.
Viện lạc chữ Thiên cực kỳ lịch sự tao nhã, gạch xanh ngói xanh, thấp thoáng ở trong một mảnh cây xanh tươi tốt. Một con đường nhỏ thông ra phía ngoài, hai bên đường, giữa các loại cây táo, lê, trúc, mây, vài con sóc thỉnh thoảng nhảy qua nhảy lại.
Cửa viện sử dụng một loại Hương Bách Âm Trầm Mộc xa xưa chế thành, nhìn như thô kệch, nhưng trên thực tế cực kỳ tinh tế, tản ra một loại hương vị nhàn nhạt.
Tiêu Minh Viễn và người thanh niên thân hình giống như báo săn kia ngồi ở trong viên lạc uống trà, người thanh niên xoay chén trà trong tay, trà trong chén không gió tự động đã hình thành một vòng xoáy, lá trà giống như con thuyền nhỏ trong cơn lốc, chuyển động nhanh chóng ở trong vòng xoáy bị cuốn vào trong đáy nước.
- Tam ca, cho dù là một vị Tam Phù Thiên Công, ngươi đem Dạ Huy cho hắn, lại cho không thêm sáu vị tiêu sư, như vậy đã đủ rồi mà? Hà tất còn phải lôi kéo ta tới cười cười nói nói với hắn?
Tiêu Minh Viễn lắc đầu nói:
- Lão Tứ, không phải ta kéo ngươi tới cười nói với hắn, hôm nay mời hắn tới là có nguyên nhân khác. Dẫn ngươi tới là cho ngươi cơ hội.
- Hừ!
Người thanh niên ra vẻ chẳng quan tâm:
- Tam Phù Thiên Công đại ca cũng quen biết mấy vị, có cần phải vậy không?
Tiêu Minh Viễn nhìn hắn, hỏi:
- Tác phẩm kia của hắn, ta đã đưa cho Đại ca xem qua rồi. Dẫn ngươi tới, là ý tứ của Đại ca.
Vừa nói như vậy, sắc mặt của lão Tứ cũng biến đổi:
- Không thể nào, đã có hơn ngàn năm không có thứ gì có thể lọt vào pháp nhãn của Đại ca rồi!
Tiêu Minh Viễn hừ một tiếng:
- Tiểu tử ngươi chỉ chịu phục Lão Đại, lẽ nào ta và Lão Nhị còn có thể hại ngươi sao?
- Hắc hắc!
Lão Tứ cười hề hề:
- Ta không phải có ý đó, ngươi cũng biết tính tình của ta. . . Tiêu Minh Viễn khoát tay chặn lại:
- Được rồi, không nói chuyện này. Món đồ kia chỉ là lục phẩm hạ mà thôi, ta chỉ có thể nhìn ra, hắn tuổi còn trẻ đã có thể luyện chế ra Phù Hạch Tiên Binh tiêu chuẩn lục phẩm, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, đã dứt khoát bỏ vốn liếng ra làm tốt quan hệ. Thế nhưng Đại ca lại bảo ta dẫn theo ngươi tới, nên ta biết món đồ đó đã vào pháp nhãn của hắn.
- Ngươi cũng biết, Đại ca có giao tình không tồi với vị Tam Phù Thiên Công được xưng là truyền kỳ kia, vị đó đã luyện chế một món Phù Hạch Tiên Binh tam phẩm trung đưa cho Đại ca, Đại ca cũng chỉ cho một cái đánh giá “Cũng không tệ”.
Lão Tứ ngạc nhiên:
- Chuyện này ta đương nhiên biết, thế nhưng món đồ này rốt cuộc có chỗ nào tốt, Đại ca coi trọng điểm nào?
Tiêu Minh Viễn làm ra bộ dạng chịu đả kích:
- Nếu như ta có thể hiểu được, không phải ngươi cũng sẽ ngoan ngoãn vâng lời ta sao?
Lão Tứ tức cười.
- Hai vị tiên sinh, khách mời của các ngài đã đến rồi.
Thị nữ của Tân Thiên Lâu nhẹ nhàng đi đến, thanh âm giống như hoàng oanh.
Tiêu Minh Viễn đứng lên, tay phải kéo Lão Tứ vẫn ngồi trên ghế:
- Đi, cùng ta đi nghênh đón, làm hỏng việc Đại ca sẽ không tha cho ngươi.
Lão Tứ cúi đầu:
- Ngươi biết ta ghét nhất khoản xã giao này.
Mặc dù oán giận, thế nhưng hắn cũng không dám trái ý của Đại ca, thành thành thật thật theo Tiêu Minh Viễn đi ra ngoài.
- Vũ tiên sinh.
Tiêu Minh Viễn chắp tay mỉm cười, Vũ La dẫn đầu đi tới, Dạ Huy đi sau hắn năm thước, khoảng cách này gần như không có biến hóa qua, bất kể tốc độ của Vũ La nhanh hay chậm.
Gương mặt Lương Mạt Vũ hết sức khó coi, chắp tay sau đít đứng lẫn trong đám người.
- Tiêu huynh, sao lại vội vã tìm ta tới, không biết có chuyện gì quan trọng?
Vũ La cười hỏi.
- Ha ha, Vũ tiên sinh, ta biết ngươi rất sốt ruột, chẳng qua lần này cũng là vì chuyện của ngươi. Nào, trước tiên giới thiệu với ngươi một chút, đây là Tứ đệ của ta, Lăng Hổ Quy.
Vũ La gật đầu mỉm cười, Lão Tứ Lăng Hổ Quy uể oải làm ra vẻ mỉm cười.
- Nào, mời vào trong.
Tiêu Minh Viễn dẫn bọn họ đi vào, lại căn dặn thị nữ mang rượu và thức ăn lên.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tiêu Minh Viễn vừa rót trà cho Vũ La vừa nói:
- Lần trước ta đã nói qua, món Phù Hạch Tiên Binh kia quá mức quý giá, Vĩnh Vũ tiêu cục còn có hậu báo.
Vũ La vội vàng xua tay:
- Khoản giao dịch này ta đã chiếm tiện nghi rồi, không thể lại lấy tiền của các ngươi.
- Cũng không phải.
Tiêu Minh Viễn lắc đầu nói:
- Không phải là tiên ngọc. Ta nghe nói tiên sinh muốn đi xa, cố ý từ chỗ Nhị ca của ta lấy đến một vật cho tiên sinh, tiên sinh nhất định có thể dùng được.
Hắn thấy Vũ La còn có ý cự tuyệt liền giành nói trước:
- Tiên sinh, không bằng xem trước rồi nói.
Hắn đặt ấm trà xuống, nói với Lăng Hổ Quy ngồi đối diện:
- Vật của Lão Nhị bảo ngươi mang tới đâu?
- Hả? Là cho hắn?
Lăng Hổ Quy có chút luyến tiếc:
- Ta còn tưởng là Nhị ca cho ta chứ.
Tiêu Minh Viễn tức giận chụp qua một chưởng:
- Nghĩ tốt vậy sao! Mau mau lấy ra.
Lăng Hổ Quy lúc này mới miễn cưỡng lấy ra một vật.
Đối với “Biểu diễn” ăn ý của hai huynh đệ này, Vũ La làm bộ như không nhìn ra.
Trong tay của Lăng Hổ Quy là một chiếc hộp sắt hình tám cạnh. Trên tám cạnh của hộp sắt đều triện khắc một đạo ấn ký kỳ quái, Vũ La không nhận ra. Lương Mạt Vũ ở phía sau lại kêu lên kinh ngạc:
- Thì ra là vật của Loa Toàn Tinh Tý.
Loa Toàn Tinh Tý chính là một tinh vực kỳ lạ trong Cửu Giới Tinh Hà, từ xa nhìn lại hằng tinh trong phiến tinh vực này hợp thành một hình giống như cánh tay.
Truyền thuyết mảnh tinh vực này là chiến trường của thời kỳ Thái cổ, đại chiến luân phiên dẫn đến khung lực lượng thế giới cơ bản trong tinh vực này tan vỡ, mãi cho đến hiện tại cũng chưa khôi phục lại, hỗn loạn mà nguy hiểm.