Sau một lúc, bốn người cũng tỉnh táo một chút, lui về phía sau ba trăm trượng, rời xa khu vực khe nứt kia.
- Là vật gì vậy?
Lư Niệm Vũ hỏi.
Hướng Cuồng Ngôn cau mày đăm chiêu, dường như có vấn đề gì đang làm khó lão.
Vu Thiên Thọ đi tới, sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch:
- Chắc chắn ta không cảm giác sai, vật kia không phải là hung thú, mà là một món pháp bảo!
Lư Niệm Vũ sửng sốt:
- Pháp bảo ư? Lão nói đùa sao, nơi này chỉ có hung thú, người muốn giết chúng ta cũng chỉ ngồi ở Băng Hà khẩu rung đùi, chờ đợi chúng ta chết ở Bắc Cương, không ai ngu ngốc tới nỗi chạy tới nơi này ám toán chúng ta.
Lần đầu tiên Hướng Cuồng Ngôn đồng ý với lời Vu Thiên Thọ:
- Lão nói không sai, ta vẫn nghi ngờ không biết mình có sai lầm không, xem ra quả thật là một món pháp bảo.
Lư Niệm Vũ không nhịn được nhìn về phía Vũ La:
- Vũ La, ngươi cảm thấy thế nào?
Vũ La gật đầu:
- Là một món pháp bảo rất đặc biệt.
- Rất đặc biệt là sao?
- Tới vô ảnh đi vô tung, tốc độ nhanh đến nỗi bốn người chúng ta cũng không thể nhìn thấy, chẳng lẽ còn không đặc biệt?
Hướng Cuồng Ngôn gật đầu:
- Lúc trước ta còn suy đoán là một món pháp bảo trong suốt vô hình, hiện tại ngươi nói như vậy càng hợp lý hơn. Hẳn là vì tốc độ của nó quá nhanh, cho nên chúng ta không nhìn thấy rõ.
Lư Niệm Vũ tỏ ra buồn bực:
- Nhưng nơi này là Bắc Cương, chẳng lẽ còn có tu sĩ sinh sống ở đây?
Vu Thiên Thọ vừa rồi chịu thiệt thòi, có hơi tức tối, thình lình đứng bật dậy:
- Đi, đi tới xem một chút là có thể biết ngay. Nếu như để ta phát hiện ai dám nấp ở chỗ này ám toán ta, nhất định ta sẽ lột da kẻ đó làm vỏ kiếm!
Bốn người có hào khí, cũng không thiếu cơ trí cẩn thận. Tất cả cùng tiến, nhưng giữ khoảng cách giữa nhau đều đặn, chậm rãi tiến về phía trụ khí khổng lồ kia.
Đến vị trí khe nứt vừa rồi, bốn người rất ăn ý ngừng lại một chút, không hề có chút kinh động. Sau đó liếc nhìn nhau một cái, lại tiếp tục tiến về phía trước.
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn ở chính giữa, Vu Thiên Thọ cùng Lư Niệm Vũ ở hai bên. Đang đi về phía trước, bỗng nhiên mặt đất ở giữa Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn nhanh chóng nổi lên một gò tuyết.
Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ bay ngược, Hướng Cuồng Ngôn đang muốn lui về phía sau, nhưng nhìn thấy Vũ La xông về phía gò tuyết đang nổi lên, lão bèn kêu lên một tiếng: “Cẩn thận!”, sau đó cũng nghiến răng một cái xông tới.
Gò tuyết đột nhiên nứt ra, một đạo sóng khí sắc bén mang theo tuyết trắng và bùn đất tung bay bốn phía. Có thứ gì đó vù một tiếng từ dưới đất chui lên, dường như còn mang theo răng cưa, nháy mắt đã mở ra trên mặt tuyết một cái hố sâu đường kính hai mươi trượng.
Vũ La quát lên chói tai, quyền phải ngưng tụ ngọn lửa, đánh mạnh ra. Tám sợi xích xoảng một tiếng bay ra một lượt, định giữ vật kia lại.
Nhưng không ngờ tốc độ vật kia thật sự quá nhanh, tám sợi xích của Vũ La còn chưa kịp khép lại, nó đã chạy thoát ra ngoài. Dường như đuôi của vật ấy khẽ chạm vào một sợi xích, phát ra một tiếng keng trong trẻo, sợi xích lay động loảng xoảng một trận, sắc mặt Vũ La không khỏi khẽ biến:
- Thật là lợi hại!
Vật kia nhanh chóng bay lên trời biến mất không thấy.
Lúc này Hướng Cuồng Ngôn mới chạy tới hỏi:
- Là vật gì vậy?
Vũ La khẽ lắc đầu:
- Hình như là lăng chùy, nhưng lần đầu tiên dường như lại là pháp bảo loại phi kiếm.
Vu Thiên Thọ cùng Lư Niệm Vũ cũng chạy tới, nhìn hố sâu trên mặt tuyết, lòng vẫn còn sợ hãi:
- Thứ gì mà nhanh như vậy?
Bốn người cũng là cường giả đứng đầu Nhân tộc, ngay cả bọn họ cũng thấy không rõ tung tích vật kia, có thể tưởng tượng tốc độ của nó nhanh tới mức nào.
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn nhìn nhau, kinh nghiệm kiến thức của hai người không kém, từ hai lần tập kích vừa rồi đã nhìn ra nhược điểm của vật kia.
- Tốc độ cực nhanh, lực lượng không tồi, bất quá độ chính xác tựa hồ còn kém một chút.
- Mọi người cẩn thận là được.
Vu Thiên Thọ nghĩ ra được một biện pháp:
- Mọi người nghĩ biện pháp chế trụ lực lượng của nó, ta nghĩ tốt nhất là pháp thuật thi triển trong phạm vi lớn.
Tay lão điểm ra, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng xuất hiện. Mấy vạn thanh phi kiếm quay xung quanh lão, giống như bầy ong, nhanh chóng bao phủ bốn người vào trong.
Lư Niệm Vũ gật đầu:
- Biện pháp này rất tốt.
Lão còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe trên đỉnh đầu vang lên một tràng thanh âm leng keng dày đặc. Vu Thiên Thọ quát to một tiếng, mấy vạn thanh phi kiếm bên trong kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng cùng nhau hướng lên trên, nhất thời vang lên một tràng tiếng va chạm cơ hồ không phân sau trước.
Bên cạnh bốn người bỗng nhiên có cái gì rơi xuống, gió mạnh lướt sát trên mặt bọn họ đau nhói.
- Ầm. . .
Mặt đất bị thứ gì đập trúng, trước tiên xuất hiện một hố sâu, sau đó mặt đất xung quanh cũng sụp đổ theo.
Nhưng từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không thấy rõ là vật gì.
Vũ La không nói nửa lời, nhảy vào trong hố. Ban đầu chỉ có một cái hố hình cầu, nhưng sau đó còn có ba cái hố nhỏ nữa. Dường như là Lưu Tinh chùy của các đại tướng hay sử dụng nơi thế tục, đập xuống mặt đất tạo thành như vậy.
Nhưng vì sao tốc độ lại nhanh như vậy?
Vũ La không tìm được manh mối gì, thất vọng đi lên. Vu Thiên Thọ kiểm tra phi kiếm của mình, thở phào nhẹ nhõm:
- May quá, không có thanh phi kiếm nào bị tổn hại.
Vu Thiên Thọ luyện chế phi kiếm, không hài lòng đưa cho người khác, hài lòng đều để lại.
Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng này, mỗi thanh đều là tác phẩm đắc ý của lão, phẩm chất hết sức bất phàm.
- Theo như thanh thế vừa rồi, hẳn là binh khí nặng, vốn chống lại phi kiếm phải chiếm ưu thế mới đúng. Nhưng lại không phá hủy được dù chỉ một thanh, chứng tỏ uy lực của vật này cũng bình thường.
Tuy rằng nói vậy, nhưng tốc độ đáng sợ của nó khiến cho bốn người cũng không dám xem thường.
Vu Thiên Thọ thở dài:
- Tuy rằng uy lực vật kia chỉ bình thường, nhưng kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của ta cũng không làm tốn hại được nó, chuyện này cũng có chút kỳ quái.
Mọi người ôm mối nghi hoặc trong lòng, tiếp tục tiến về phía trước. Ra ngoài dự liệu của mọi người, sau đó một lúc cũng không xảy ra nguy hiểm gì nữa. Bốn người đi tới trước trụ khí màu trắng kia một cách an toàn.
Sương mù màu trắng cuồn cuộn chậm rãi tan đi, chỉ thấy trong khói trắng bao phủ, một hồ dung nham khổng lồ đang sôi sùng sục. Nhiệt lượng nóng rực đối chọi với rét lạnh của Bắc Cương, khiến cho từng đạo nhiệt khí bay lên.
- Ở địa phương thế này, lại có hồ dung nham ư?
Lư Niệm Vũ cảm thấy hết sức khó tin. Chợt trong hồ dung nham bay lên một bọt khí, nhưng ngay sau đó bốp một tiếng nổ tung, cơ hồ cùng lúc đó, bốn người chợt cảm thấy nguy hiểm.
Một đạo khí lưu từ trong bọt khí bay ra, nhanh đến mức làm cho người ta căn bản không nhìn rõ, chỉ có một cảm giác: có cái gì đang tới!
Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng đang định dâng lên, Vũ La quát to một tiếng:
- Đừng động!
Nếu là không có chiến tích trước đó một canh giờ Vũ La giết chết Giao Long, cho dù hiện tại Vũ La là sư phụ lão, Vu Thiên Thọ cũng chưa chắc nghe lời hắn.
Nhưng hiện tại Vu Thiên Thọ chỉ do dự một chút, lập tức ép kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng xuống, mấy vạn thanh phi kiếm lập tức thu nhỏ lại, hóa thành nhỏ như con kiến. Vu Thiên Thọ khoát tay, Tụ Lý Càn Khôn thu kiếm trận.
Trong mi tâm Vũ La chợt phun ra một luồng hào quang màu vàng sẫm, giống như cuồng phong thổi ào ạt ra ngoài.
Vu lực màu vàng sẫm bạo phát, nháy mắt bao phủ mọi người, hơn nữa lấy bốn người làm hạch tâm, bay thẳng lên trời, hóa thành một cột sáng khổng lồ hình phễu.
- Đây là lực lượng gì?
Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ thất kinh, cho dù bọn lão biết trên người Vũ La có rất nhiều bí mật, nhưng lực lượng này bọn lão chưa từng thấy qua, không nhịn được phải kinh hô thất thanh.
Kế đó, xuất hiện cảnh tượng khiến cho bọn lão càng giật mình hơn.
Vật kia lại xông tới, nhưng dường như nó đang bay trong môi trường chất lỏng sền sệt như keo, tốc độ nhất thời chậm lại, mọi người thấy rõ ràng thì ra là một thanh đao gãy.