Cho nên hai Đại Thánh Yêu tộc nhích tới gần ba người thần không biết quỷ không hay, Địch Thiên Vũ thình lình phát động, vô số thiết đao giống như lông chim bay ra, nháy mắt khuấy đục đáy biển trở nên một mảng mịt mờ.
Tỷ đệ Nam Vinh Ngọc Mị thật sự không ngờ rằng còn có người dám đánh lén bọn họ ở nơi này. Tất cả lục chú ý của bọn họ đều tập trung vào đám chiến sĩ cự thú, còn dư chút ít cũng chỉ đề phòng một ít cự thú thỉnh thoảng xông lại gần.
Nước bùn vừa dậy lên, sắc mặt Nam Vinh Ngọc Mị lập tức đại biến. Chỉ thấy trong bóng tối, vô số thiết đao bay ra như mưa, từ mặt trước, mặt bên, phía sau, phía trên, thậm chí từ dưới chân bay lên.
Địch Thiên Vũ vừa ra tay, đã sử dụng dị bảo của mình giam Nam Vinh Ngọc Mị trong đó. Nam Vinh Ngọc Mị không kịp ứng phó, hầu như theo bản năng không cần suy nghĩ, phóng xuất Thiên Nhân Nhất Kiếm. Nhờ vào thiên hạ đệ nhất kiếm phù này, hàn quang liên tục lóe lên, đánh nát tất cả thiết đao đánh tới xung quanh, lúc này mới miễn cưỡng xem như đứng vững được.
Trong nước biển đục ngầu có một đôi mắt màu vàng, một đôi mắt màu vàng biếc lấp lánh hữu thần, có thể nhìn thấu bóng tối.
Nam Vinh Ngọc Hồng tệ hại hơn nhiều, vốn y đã kém Nam Vinh Ngọc Mị một bậc, lại không có Thiên Mệnh Thần Phù, chiến lực kém xa Bán Yêu Nữ Hoàng. Chiêu đầu Khương Tu Đà lấy cẩn thận làm chủ, tụ bảy thành lực lượng đánh ra một quyền giữa lòng biển.
Không ngờ rằng Nam Vinh Ngọc Hồng cũng không tiếp nổi một quyền này.
Quyền vừa tới đích, một cỗ lực lượng như dời non lấp bể đột ngột tuôn ra. Nam Vinh Ngọc Hồng phun ra một chuỗi bong bóng nước, lùi lại mấy trượng. Bị tập kích bất thình lình, y không thấy rõ tình cảnh xung quanh, chỉ biết phóng xuất cốt mâu ra múa may loạn xạ, ngăn cản địch nhân áp tới gần.
Một quyền lui địch, Khương Tu Đà trong lòng đại định, lại tiến lên một bước, dùng lực phá xảo, dễ dàng tránh khỏi cốt mâu của Nam Vinh Ngọc Hồng, lại xuất ra một quyền, lần này là chín thành lực lượng.
Lực lượng hùng mạnh đè ép nước biển xung quanh tạo ra một khoảng không, dưới áp lục nặng nề của nước biển sâu vạn trượng, tạo ra một quả cầu chân không khổng lồ có đường kính hai mươi trượng.
Nam Vinh Ngọc Hồng cảm giác được nguy hiểm đã tới, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đỏ như máu, cánh tay bành trướng to gấp ba lần bình thường, liều mạng già xuất ra một quyền.
Hai cỗ lực lượng chạm nhau, Nam Vinh Ngọc Hồng không chịu nổi bắn ngược ra sau, vừa bay vừa hộc ra ba ngụm máu tươi, không biết bị đánh bay tới nơi nào. Khương Tu Đà hết sức vui mừng, xoay người lại, đôi mắt màu xanh biếc nhìn chằm chằm Vũ La.
Dường như Vũ La không hề phát giác gì.
Trong ngôi mộ trung ương, hư ảnh cự hùng tiến lên một bước, cự chưởng chậm rãi đặt lên tinh thể khổng lồ màu đò.
Huyết quang bạo phát, chỉ trong thoáng chốc trước mắt toàn là màu đò.
Lúc này bàn tay to tướng của Khương Tu Đà đã đặt lên vai Vũ La. Bàn tay lão to dày, khớp xương giống như cây lựu già ngàn năm, làn da xù xì thô kệch, đao kiếm khó làm thương tổn.
Trong số các Đại Thánh Ỵêu tộc, lão được xưng là đệ nhất thần lực, một thân bản lĩnh đã có hết bảy thành lực lượng nằm trong đôi tay. Vừa rồi chỉ bằng vào quyền đầu đã có thể dễ dàng đả thương Nam Vinh Ngọc Hồng. Phải biết rằng trong Bán Yêu tộc, Nam Vinh Ngọc Hồng cũng không phải là kẻ yếu, thực lực còn cao hơn cả đám Binh Vương, Thuật Vương.
Khương Tu Đà cảm giác được, chỉ cần mình phát lực là có thể đem xé tiểu tử này thành hai nửa.
Mặt mày lão nhìn qua hung ác, trên thực tế bản thân Bích Nhãn Kim Nghê chính là Yêu tộc trời sinh tính tình tàn nhẫn. Cả đời Khương Tu Đà thích nhất là thủ đoạn giết người bằng cách nắm lấy hai chân dốc ngược đối thủ lên, xé ra thành hai mảnh.
Nếu như đối thủ có nhiều hơn hai chân, vậy càng tốt. Lúc ấy lão sẽ xé như xé giấy, xé ra
Từng mảnh.
Hiện tại lão nắm được hai vai Vũ La, dù rằng khó khăn hơn nắm hai chân mà xé một chút, nhưng với thần lực của Khương Tu Đà, cũng dễ dàng như xé giấy mà thôi.
Lão đang muốn phát lực, hưởng thụ khoái cảm tự tay xé rách địch thủ, Vũ La bỗng nhiên mở mắt.
Khương Tu Đà đã không thèm để ý, dù ngươi tỉnh lại kịp thời thì đã sao? Ngươi đã bị bản tọa bắt được, chỉ cần bản tọa phát lực, bất kể ngươi cảnh giới gì cũng bị xé thành hai mảnh.
Hai cánh tay lão kéo mạnh, nhưng tình cảnh máu tươi văng khắp nơi, nội tạng xổ ra tung tóe như lão dự đoán không hề xuất hiện. Hai vai Vũ La cứng rắn như được đúc bằng sắt thép, không hề nhúc nhích.
Khương Tu Đà cũng không tin tà, cho dù ngươi thật sự là một pho tượng sắt, bản tọa cũng xé thành hai mảnh như thường.
Đôi mắt xanh biếc của lão trợn trừng, thình lình có một đôi tay khoác lên vai lão.
Hai mắt Vũ La bừng mở, lấp lánh hữu thần nhìn lão.
- Ha ha ha!
Khương Tu Đà cười to, Đại Thánh Yêu tộc ở đáy nước cơ hồ không có gì khác ở trên đất bằng:
- Ngươi muốn so đấu sức lực với bản tọa ư?
Quả thật vừa rồi không thể một chiêu xé Vũ La thành hai nửa, chứng minh thiếu niên này đúng là có chút sức lực. Nhưng vậy thì đã sao? Chẳng lẽ hắn có thể sánh ngang với đường đường Đại Thánh Yêu tộc Bích Nhãn Kim Nghê đệ nhất thần lực?
Muốn so sức lực cùng bản tọa, quả thật là không biết trời cao đất rộng.
Trong mắt Khương Tu Đà đầy vẻ khinh thường:
- Tiểu tử, thật là can đảm! Bản tọa thích hậu bối có can đảm như ngươi vậy. Ngươi dám so sức lực cùng bản tọa ư, được, bản tọa sẽ thành toàn cho ngươi. Bản tọa không sử dụng thần thông khác, hôm nay chỉ bằng vào lực lượng bản thể, so một phen cao thấp với ngươi.
Hai người cơ hồ đồng thời phát lực, bên kia Địch Thiên Vũ nghe thấy lập tức tỏ ra khẩn trương:
- Khương huynh cẩn thận, tiểu tử kia lực mạnh vô cùng, hẳn trên người là có dị bảo đặc thù gì đó, khiến cho lực lượng hắn tăng lên gấp bội!
Địch Thiên Vũ không biết Vũ La có được Thiên Mệnh Thần Phù Lực Bạt Sơn, nhưng lão đã tìm hiểu lai lịch Vũ La rất rõ ràng. Biết trong vài trận chiến, Vũ La hiển lộ lực lượng vượt xa bình thường, cho nên lão muốn nhắc nhở Khương Tu Đà.
Bích Nhãn Kim Nghê cười ha hả:
- Yên tâm, nếu so sánh gì khác, lão Khương ta không dám ba hoa, so sức lực, cả Đông Thổ này ai dám nói thắng được ta?
Một đạo kim quang lượn lờ trong nước biển, Thiên Mệnh Thần Phù Lực Bạt Sơn chậm rãi dâng lên sau lưng Vũ La. Đạo Thiên Mệnh Thần Phù này xuất hiện, lực lượng Vũ La thình lình tăng lên gấp mấy lần, trong mắt hắn lộ vẻ cười.
- Ha ha ha!
Khương Tu Đà nhìn chẳng những không có kinh ngạc, ngược lại cười to một tiếng:
- Thì ra đây là chỗ dựa của ngươi ư? Ngươi cho rằng có đạo Thiên Mệnh Thần Phù tàn khuyết này là có thể thách thức sức lực với bản tọa ư? Được, bản tọa sẽ cho ngươi xem một lần, cái gì gọi là thần lực trời sinh.
- Phong ấn giải trừ, mở! Mờ! Mở!
Lão rống to ba tiếng, mỗi lần quát một tiếng mở, trên người lại bùng lên một vầng sáng màu vàng. Sau khi giải trừ ba đạo phong ấn màu vàng nọ, bắp thịt trên thân thể Khương Tu Đà thình lình bành trướng gấp ba, vốn chiếc áo choàng khoác trên người lão rộng thùng thình, lúc này bị xé toạc ra.
Vũ La cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ cơ hồ không thể chống lại được đánh tới. Hai bàn tay to kia giống như kìm sắt giữ chặt hai vai hắn, ngón tay cơ hồ muốn đâm vào trong thịt.
Lực lượng Khương Tu Đà quá lớn, lớn đến nỗi ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của lão. Cứ tưởng tượng lão chỉ cần cầm chén trà lên, chén trà không chịu nổi sức lực vỡ tan tành, sẽ hiểu vì sao lão phải tự phong ấn lực lượng của mình.
Cho dù là tâng thêm ba đạo phong ấn, Khương Tu Đà vẫn mạnh mẽ kinh người, đối phó với địch nhân thông thường, lực lượng sau khi phong ấn cũng đã đủ dùng.
Mặc dù Khương Tu Đà cuồng vọng, nhưng cũng không ngốc. Vũ La có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù đặc biệt gia tăng lực lượng, tự nhiên lão lập tức giải khai phong ấn của mình.
Lão cười lớn như điên cuồng:
- Ha ha ha, tiểu tử, bản tọa rất thích lòng can đảm của ngươi, bất quá bản tọa thích cảm giác đánh bại đối thủ, xé thân thể thành từng mảnh hơn, ha ha ha!