Tiên Tuyệt

Chương 557: Chương 557: Thạch ấn, quyền ấn (Trung)




Vũ La nhắm mắt lại, trong đầu minh tưởng địa hình đáy biển. Bỗng nhiên một ý niệm nảy ra trong đầu khiến cho hắn giật mình, hình dáng bốn rãnh song song kia hết sức giống một dấu quyền khổng lồ.

Bốn cái rãnh song song một hàng, chiều rộng cả bốn rãnh có chừng tám mươi dặm. Một dấu quyền khổng lồ như vậy, Vũ La cũng cảm thấy dường như không có khả năng. Hắn cố gắng phủ định suy đoán này, nhưng càng nhìn càng thấy rõ ràng đó là một dấu quyền. Bất quá chỉ là cần phải có lực lượng hùng mạnh tới mức nào, mới có thể đánh xuống một quyền sâu tới đáy biển ba ngàn trượng, chiều rộng tám mươi dặm?

Dấu quyền rộng tám mươi dặm, chẳng lẽ đối với chủ nhân của quyền này, Tinh La Hải chỉ là một vũng nước cạn hay sao?

Hai đời Vũ La từng thấy qua vô số di tích thượng cổ đáng sợ, khiến cho người ta phải kinh hãi. Nhưng dấu quyền rộng tám mươi dặm này chắc chắn là thứ làm cho Vũ La cảm thấy kinh hãi nhất.

Nước biển xung quanh lạnh như băng, nhưng Vũ La cảm thấy như mình toát mồ hôi.

Xem ra hòn đảo này giống như một chiếc ấn đá nằm trên đốt thứ nhất ngón trỏ của dấu quyền này.

Phát hiện này khiến cho Vũ La sinh lòng hiếu kỳ, bèn lặn xuống sát đáy hòn đảo hình ấn đá, cẩn thận xem xét một vòng, sau đó thử thò tay xuống bùn đất dưới đáy.

Một tia khí tức sát lục rất nhỏ, nhỏ như lông trâu từ trong bùn thấm vào bàn tay Vũ La.

Vũ La cũng không vội tìm kiếm nguyên nhân, mà là lui về phía sau mười trượng, một lần nữa thò tay xuống bùn. Cứ như vậy hắn dùng cách này để thăm dò, cứ cách mười trượng thăm một lần. Hắn càng rời xa hòn đảo hình ấn đá khổng lồ kia, cảm giác này càng ngày càng yếu, trên thực tế bất quá chỉ mới ngoài trăm trượng, cảm giác này đã biến mất.

Cho dù ở sát đáy của hòn đảo hình ấn đá này, khí tức sát lục kia cũng vô cùng nhỏ bé. Nếu không phải nguyên hồn Vũ La đặc biệt hùng mạnh, nếu hắn không tiếp xúc vào lớp bùn dưới đáy, chắc chắn sẽ không thể cảm ứng được. Có lẽ là khí tức sát lục này đã ảnh hưởng tới tôm cua, khiến cho chúng chém giết lẫn nhau.

Sau khi xác định khí tức sát lục vô cùng nhỏ bé kia nằm bên dưới hòn đảo hình ấn đá, Vũ La trở lại đáy ấn, không sử dụng linh lực, mà dùng lực lượng nhục thể bắt đầu đào xuống dưới.

Bùn cát dưới đáy biển tơi xốp, thân thể Vũ La lại trải qua cương phong rèn luyện, cũng không kém gì sắt thép, chỉ trong thoáng chốc hắn đã đào xuống sâu bằng một người. Tuy rằng nước biển đục ngầu, nhưng Vũ La lại có thể nhìn thấy phần đáy ấn chôn dưới cát biển hiện ra hoa văn rất nhỏ mà dày đặc.

Những hoa văn này chắc chắn không đơn giản chỉ là trang trí, linh cảm Vũ La cho thấy đây là một loại linh văn, nhưng hắn cũng chưa từng thấy loại linh văn này.

Tuy rằng hòn đảo hình ấn đá này hết sức khổng lồ, nhưng hoa văn của nó lại gắn liền thành một thể suốt từ đầu tới chân. Nói cách khác tất cả linh văn khắc trên hòn đảo hình ấn đá này, rất có thể chỉ là một đạo Linh văn phức tạp như vậy, Vũ La chỉ mới nhìn thấy lần đầu tiên, tự nhiên là không thể nào hiểu được.

Vì đạo linh văn này, hắn mất thời gian chừng nửa canh giờ, thậm chí trì hoãn cả việc tìm kiếm nguồn gốc của cỗ khí tức sát lục kia.

Nhưng đạo linh văn này thật sự rất phức tạp, với trình độ hiểu biết về linh văn của Vũ La hiện tại cũng không thể nhìn ra manh mối gì, đành phải lắc đầu bỏ cuộc.

Hắn tiếp tục đào sâu xuống, khi độ sâu đạt tới chừng một trượng, cỗ khí tức sát lục kia tăng lên một chút.

Mức độ gia tăng của nó cũng chỉ hữu hạn, bởi vì bản thân khí tức sát lục kia vô cùng mỏng. Khí tức sát lục phía trên có thể ảnh hưởng tới tôm cua, tới nơi này tối đa cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới loài cá thông thường.

Nhưng cũng chứng tỏ phương hướng của Vũ La đang tìm là không sai.

Hắn gia tăng tốc độ, tiếp tục đào xuống, sau ba trượng, khí tức sát lục lại gia tăng. Sau mười trượng lại gia tăng lần thứ tư, tới nơi này, mức độ khí tức sát lục có thể ảnh hưởng tới các loài thú nhỏ.

Tới đây, Vũ La đoán rằng bên dưới hòn đảo hình ấn đá này e rằng đang trấn áp một thứ gì đó. Một hòn đảo có hình dáng ấn đá khổng lồ như vậy, lại nằm trên một dấu quyền khổng lồ, có lẽ trấn áp một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Mà hòn đảo hình ấn đá này nặng nề như vậy, e rằng lún sâu dưới đáy biển phải vài trăm trượng, mình dùng tay không đào bởi như vậy quả thật là một công việc khổ sai.

Đương nhiên Vũ La không bỏ cuộc, hai tay gia tăng tốc độ, nhanh chóng đào xuống. Bất ngờ hai tay hắn trống không, ngay sau đó cả người hắn thình lình rơi xuống dưới.

Vũ La không thể ngờ rằng bên dưới lại là trống không. Hắn mang theo một mảng bùn đất rơi xuống, nhưng nước biển lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn lại.

Hắn lộn người một cái, đáp xuống đất vững vàng. Sau đó đưa mắt nhìn quanh, lập tức giật mình kinh hãi.

Không gian mà hắn đang ở giống như một quả cầu trong suốt, có đường kính bằng với chiều rộng hòn đảo hình ấn đá, khoảng chừng hai mươi dặm. Hòn đảo hình ấn đá kia đè lên trên không gian nơi này.

Vốn Vũ La phán đoán đáy biển toàn là cát đất tơi xốp, hòn đảo hình ấn đá này nặng nề như vậy, nhất định sẽ chìm sâu dưới đáy biển mấy trăm trượng. Nhưng không ngờ rằng chỉ mới đào mười mấy trượng đã gặp phải không gian trong suốt như quả cầu này.

Hoặc có thể nói bản thân của hòn đảo hình ấn đá này được dùng để trấn áp không gian quả cầu.

Dấu quyền kia, hòn đảo hình ấn đá này có lẽ cùng của một nhân vật hùng mạnh nào đó. Vũ La đoán rằng dấu quyền muốn giáng một quyền hủy diệt không gian quả cầu này, nhưng phát hiện không thể làm được, vì thế mới giáng xuống hòn đảo hình ấn đá này, phong trấn không gian quả cầu.

Bất kể là thủ đoạn nào, Vũ La cũng không dám nghĩ tới. Hắn lại liên tưởng tới vẫn thạch lưu tinh giáng xuống Hỏa Nham cốc khi trước, thủ đoạn như vậy e rằng chỉ có “người ở trên” nơi Thiên Ngoại mới có thể thi triển.

Hòn đảo hình ấn đá đè trên không gian quả cầu này, mặt đáy của nó đầy hoa văn dày đặc, chính là loại hoa văn mà Vũ La nhìn thấy ở mặt ngoài, vẫn gắn liền thành một mảnh, không thấy đầu không thấy cuối. Quả nhiên cả hòn đảo hình ấn đá này chỉ khắc một đạo linh văn vô cùng phức tạp.

Chỉ có điều ở phần đáy của hòn đảo hình ấn đá, trên linh văn không ngừng lóe lên điểm điểm hào quang rất nhỏ, từ dưới nhìn lên giống như bầu trời đầy sao.

Sau khi Vũ La quan sát tình hình xung quanh một lúc, mới tập trung chú ý vào quả cầu trong suốt mà mình đang ở. Mặc dù hắn ở trong này không hề trắc trở, hành động hết sức tự nhiên, không có gì khác với bên ngoài, nhưng hắn có thể cảm giác được rõ ràng, mình đang “ngâm mình” trong một loại lực lượng nào đó. Chính lực lượng này chống đỡ cho quả cầu, có thể đối kháng lại dấu quyền và hòn đảo hình ấn đá kia.

Bất quá khiến cho Vũ La kinh ngạc chính là, vốn hắn lần theo khí tức sát lục tìm đến, nhưng đến nơi này rồi, khí tức sát lục tức lại hoàn toàn biến mất không thấy.

Đường kính hai mươi dặm của không gian này vô cùng rộng lớn, thậm chí rất nhiều sơn cốc cũng không rộng như vậy.

Vũ La đưa mắt nhìn quanh, ở vị trí trung tâm dường như có thứ gì đó.

Lực lượng nơi này áp chế lực lượng của Vũ La với một phương thức hết sức cao minh, khiến cho thị lực của hắn cũng bị ảnh hưởng, Vũ La không thể không đi bộ tiến tới để xem rốt cục là thứ gì.

Từ đầu chí cuối, cỗ lực lượng kia cũng không hề dụ hoặc Vũ La, mà là tự hắn đi tới trung tâm để tìm hiểu.

Vũ La đi được bảy tám dặm, phía trước đột nhiên xuất hiện một cái bóng, Vũ La giật mình kinh hãi, nhưng bóng kia đứng yên không nhúc nhích. Hắn tiến lại gần mới thấy, thì ra đó là một pho tượng bằng sắt, không biết là ai điêu khắc, trông vô cùng sống động. Tượng sắt quay lưng về phía Vũ La, mặt nhìn về phía trung ương, gương mặt ngũ quan tinh xảo rõ ràng, thần thái rất thật, lộ ra vẻ tiếc nuối không cam lòng. Mà theo tư thế của tượng này, dường như đang dùng hết lực lượng toàn thân xuất phát chạy về phía khu vực trung tâm nơi này.

Vũ La mơ hồ cảm giác có điều không ổn, nhưng mình đi tới đây thoải mái vô cùng, cũng không có cảm giác gì không khỏe. Hắn nhìn thật sâu nhìn tượng sắt kia một cái, sau đó tiếp tục về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.