Tiên Tuyệt

Chương 80: Chương 80: Thần Điểu Đồng Hoàn (Hạ)




Vũ La hơi khom người một cái, đúng lúc chuẩn bị nói mình nghe theo an bài, khoé mắt lại liếc thấy vẻ mặt tham lam của Mộc Dịch Trạc, hắn cười lạnh một tiếng thay đổi chủ ý:

- Có Diệp đại nhân làm chủ, vãn bối tự yên tâm.

Diệp Trọng Lạc gật đầu:

- Ừm, ta cũng nghe nói, Huyết Nhãn Độc Mãng Xà Vương một con. Huyết Vĩ Chu Vương một con, còn có chút linh dược trên đường hái được, có đúng không?

Vũ La gật đầu, đang muốn đáp ứng. Mộc Dịch Trạc bên cạnh bỗng nhiên ngắt lời:

- Còn có một thứ.

Mọi người ngoài ý muốn cùng nhau nhìn về phía Mộc Dịch Trạc:

- Còn có cái gì?

Mộc Dịch Trạc nhìn chằm chằm Vũ La:

- Ở trong động thiên Thận Long, còn có một món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên.

Vũ La sắc mặt băng lãnh, thầm nghĩ quả nhiên là thế.

Mạc Thiên Ngôn tức giận nói:

- Mộc Dịch đại nhân, thứ kia chính là Vũ La tự mình thu lấy, vốn hẳn là thuộc về sở hữu Vũ La, không nên tính vào trong thu hoạch của mọi người chứ?

Mộc Dịch Trạc lúc trước trăm phương ngàn kế muốn kết giao Mạc Thiên Ngôn, thế nhưng Mạc Thiên Ngôn dọc trên đường đi đối với hắn không nóng không lạnh. Mộc Dịch Trạc cũng đã tuyệt ý nghĩ này, lúc này cũng không chút nhượng bộ:

- Lời này của Mạc tiền bối sai rồi, nếu như không có chúng ta bên cạnh hiệp trợ, ngăn cản mười sáu đạo hỏa diễm long quyển kia. Vũ La làm sao có thể ung dung ứng đối con Thần Hỏa Phượng Hoàng kia? Việc này sao có thể là công lao của bản thân hắn chứ?

Cốc Mục Thanh vốn kìm nén tức giận, lúc trước Mộc Dịch Trạc chẳng những không tri ân đồ báo (biết ơn báo đáp), còn một lần nữa nhằm vào Vũ La, cấu kết với Bạch Thắng Kiếp mưu hại bỏ tù Vũ La. Lúc này này càng ham bảo bối của Vũ La, nàng cũng không nhịn được nữa bỗng nhiên tiến lên một bước, trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc, lớn tiếng quát hỏi:

- Mộc Dịch Trạc! ngươi làm sao không nói Vũ La trước sau cứu ngươi hai lần? Khoản này tính toán thế nào? Hai mười chín đạo hỏa diễm long quyển kia, đã có mười ba đạo là Vũ La ngăn đỡ, ngươi cản được mấy đạo? Ngươi còn dõng dạc muốn chia bảo bối của người ta, nếu như ta biết ngươi là loại người này lúc đó không nên cứu ngươi, cho ngươi chết ở cấm địa Yên Sơn còn hơn!

- Mục Thanh!

Diệp Trọng Lạc quát một tiếng trách cứ. Cốc Mục Thanh hung thần ác sát trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc, căm giận không cam lòng lui trở lại.

Vũ La không thèm để ý Mộc Dịch Trạc, dạng người này cũng chỉ là tạm thời đắc ý trong hiện tại, chỉ cần cho hắn thời gian nửa năm, hắn muốn bóp chết bao nhiêu thì bóp chết bấy nhiêu.

Ngược lại đối với Cốc Mục Thanh hắn cực kỳ quý trọng. Cốc Mục Thanh đã nhiều lần đứng ra vì hắn. Vũ La trong lòng ấm áp, hắn cũng không phải là cần nữ nhân đứng ra vì mình, mà là cảm giác được nàng quan tâm, thực sự là quá tốt!

Cho dù Mộc Dịch Trạc da mặt dày hơn nữa, bị Cốc Mục Thanh thóa mạ như vậy cũng có chút không nhịn được, lúc này kêu lên:

- Điều này sao lại là ta không đúng chứ? Ta cũng là vì mọi người, dù sao cũng là tất cả mọi người xuất lực. . .

Cốc Mục Thanh không chút khách khí:

- Ta có thể từ bỏ.

Mạc Thiên Ngôn cùng Hổ Mãnh cũng theo sát trăm miệng một lời nói:

- Ta từ bỏ.

Mộc Dịch Trạc sửng sốt, không nghĩ tới những người này không ngờ không nể mặt hắn như vậy, cùng nhau giở trò này. Mộc Dịch Trạc lại vẫn chưa từ bỏ ý định, uy lực của món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên kia hắn đã thấy qua, cho dù rời khỏi động thiên Thận Long, không có uy lực hùng mạnh như trong động thiên, cũng tuyệt đối sẽ không kém hơn so với pháp bảo tứ phẩm. Nếu như có thể lấy được đến tay, đưa cho nhi tử làm pháp bảo bản mệnh, vậy Mộc Dịch Binh Lang chí ít tu hành ở cảnh giới Cửu Cung sẽ là một con đường bằng phẳng, trong tu sĩ cùng cảnh giới không ai có thể chiến thắng hắn!

- Vậy còn có Kiều Hổ thì sao. . .

Hắn cố nói.

Kiều Hổ không có ở đây, thế nhưng Diệp Niệm Am rất không khách khí nói:

- Ta nghĩ với quan hệ của Vũ La và Kiều Hổ, Kiều Hổ chắc chắn cũng sẽ từ bỏ. Mộc Dịch đại nhân sao không gọi Kiều Hổ tới tự mình hỏi một chút?

Diệp Niệm Am tuyệt đối là cáo già, lấy lùi làm tiến. Trong Nhược Lô Ngục ai không biết Kiều Hổ là bằng hữu tốt nhất của Vũ La ngoại trừ Thác Bạt Thao Thiên? Nếu như thật sự gọi Kiều Hổ tới giống như Diệp Niệm Am nói, tuyệt đối là tự rước lấy nhục.

Mộc Dịch Trạc vô cùng tức giận, làm cho khuôn mặt già nua đỏ bừng. Bạch Thắng Kiếp bên cạnh nhãn thần khẽ động, mở miệng nói:

- Cũng không thể nói như vậy được. . .

Hắn còn chưa nói xong Cốc Mục Thanh đã không chút khách khí, lạnh giọng nói:

- Bạch Thắng Kiếp, chuyện này không có phần ngươi nói!

Bạch Thắng Kiếp bị mắng tại chỗ nói không nên lời, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cười gượng hai tiếng, vẫn là sáng suốt lui người về phía sau không nhúng tay nữa.

Cốc Mục Thanh nói không sai, hắn không tham dự hành động cùng mọi người, chuyện này thật đúng là không có quyền lên tiếng.

Diệp Trọng Lạc nhìn mọi người một chút, gật đầu nói:

- Đã như vậy, thứ kia do Vũ La giữ đi.

Vũ La khom người nói:

- Diệp đại nhân anh minh.

Hắn nói xong một câu này, cũng không đắc ý vênh váo. Diệp Trọng Lạc nhìn thấy, lại cho Vũ La một đánh giá quan trọng: thiếu niên lão thành, cẩn thận, không kiêu không nóng.

Phàm là người tuổi tác như Diệp Trọng Lạc là không thích những thiếu niên phong mang tất lộ (có tài năng là bộc lộ), cho dù là thiên tài thực sự, bọn họ vẫn nên khiêm tốn.

Vị trí Vũ La đứng vô cùng vi diệu, đứng ở bên trái Diệp Niệm Am, bên phải Diệp Niệm Am lại là Bạch Thắng Kiếp. Bạch Thắng Kiếp cũng là nhân vật thanh niên kiệt xuất một đời của tu chân phe Chính đạo, trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, hắn cùng Cốc Mục Thanh niên kỷ nhỏ nhất.

Vũ La và Bạch Thắng Kiếp vừa đúng hình thành thế đối lập, tương đối mà nói, Diệp Trọng Lạc nghiêng về phía Vũ La nhiều hơn.

Bạch Thắng Kiếp phong độ nhẹ nhàng, đối nhân xử thế cũng đều làm được vừa phải, thế nhưng so với Vũ La, lại luôn thiếu một cảm giác thâm thúy như biển.

Tiền kiếp Vũ La xuất thân từ đỉnh phong của thế giới này, điểm này Bạch Thắng Kiếp đừng nói là “Thúc ngựa”, cho dù là “Thừa long” (cưỡi rồng) cũng không đuổi kịp.

- Được rồi, lấy những thứ còn lại ra, ta làm trọng tài, các ngươi chia nhau.

Diệp Trọng Lạc đối với loại chuyện này cũng có chút phiền chán, nếu như không phải Mạc Thiên Ngôn nhờ, lão cũng sẽ không chủ trì loại chuyện này.

Cốc Mục Thanh và Mộc Dịch Trạc cùng đi ra, thu hoạch lần này đều nằm ở trên người hai người. Đương nhiên, phần lớn đều ở trên người Mộc Dịch Trạc, Cốc Mục Thanh chỉ có thi thể con Xà Vương kia.

Mạc Thiên Ngôn đứng lên nói:

- Trước đây ta đã nói, ta chỉ cần viên Độc Long Đan và La Tinh Thạch kia, hai thứ này có thể là giá trị cao nhất, ta lấy hết cũng có chút không công bằng, ta sẽ cho mọi người một ít bồi thường.

Mạc Thiên Ngôn để biểu thị thành ý, lúc này vươn tay chỉ ra. Vân Thượng Ngọc Cung của hắn quay tròn bay ra, hóa thành chỉ lớn bằng cái khay, lơ lửng ở trước mắt mọi người.

Mạc Thiên Ngôn lại chỉ một cái, trong Vân Thượng Ngọc Cung bay ra một chiếc hộp ngọc màu đen rộng chừng ba ngón tay.

Hộp ngọc rơi thẳng đến tay Diệp Trọng Lạc, Diệp Trọng Lạc cũng không khách khí, tiện tay mở ra, bên trong đặt ba vật to chừng ngón tay, dài chừng một sang tay, có màu vàng nâu.

Diệp Trọng Lạc sắc mặt khẽ biến, ở đầu ngón tay xuất hiện một điểm linh quang điểm lên trên một cây trong đó. Vật màu vàng nâu kia bỗng nhiên bay lên trời, hóa thành dài ba trượng, ở trong không trung giãy dụa một trận, sinh cơ bàng bạc, linh năng hoạt bát!

- Đây là Thiên Niên Phân Giao Cân (gân giao long hay gân thuồng luồng), chỉ cần một sợi đã có thể đổi được Độc Long Đan rồi, Mạc huynh, ba đổi một, chính là chúng ta chiếm đại tiện nghi rồi. . .

Diệp Trọng Lạc kinh hô thất thanh.

Mạc Thiên Ngôn lại có chút kích động:

- Diệp lão đệ ngươi cũng biết Độc Long Đan và La Tinh Thạch đối với Cửu Huyền Môn ta có ý nghĩa gì.

Hắn lại chắp tay nói với những vãn bối khác:

- Chư vị, xin thành toàn cho Mạc mỗ.

Hắn đường đường là cao thủ bậc Đại Năng, vừa hậu lễ lại khách khí như vậy, hiển nhiên đối với hai thứ này là nhất định phải lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.